[Drop] Trở Thành Người Thừa Kế
Chapter 1: Hồi ức
Lam Mộc Miên
Xin chào, chúng ta làm quen một chút nhé?
Lam Mộc Miên
Tôi tên Mộc Miên, mẹ thường bảo rằng sở dĩ bà đặt cái tên này là hy vọng tôi sau này sẽ tự tin, toả sáng như hoa gạo đỏ chói một vùng trời, thật hay đúng không?
Lam Mộc Miên
Mẹ yêu thương tôi và tôi cũng vậy, bà là người phụ nữ tuyệt vời nhất tôi biết.
Lam Mộc Miên
Có lẽ...tôi yêu mẹ bao nhiêu, tôi càng hận bản thân mình bấy nhiêu.
Lam Mộc Miên
Tất cả những điều tuyệt vời, tình yêu thương ấm áp bà mang tới, nay chỉ còn là những mảnh vỡ kí ức sâu thẳm trong tim.
Lam Mộc Miên
Ngày sinh nhật định mệnh năm đó luôn là cơn ác mộng mỗi đêm...
Bé gái khoảng 7,8 tuổi đi trên đường, vẻ mặt háo hức. Hình như hôm nay là một ngày quan trọng với cô.
Tiểu Miên
Thời tiết hôm nay dễ chịu quá mẹ nhỉ? Tiểu Miên đã được 7 tuổi rồi ạ.
Âu Dương Hinh Nhi
Ừ, tiểu Miên của mẹ đã lớn hơn một chút.
Tiểu Miên
Dạ, con sẽ lớn lên, con sẽ bảo vệ mẹ và dì Thẩm.
Âu Dương Hinh Nhi
Haha, tiểu Miên ngoan!
Tiểu Miên
Chúng ta hãy mau về nhà nha mẹ, con muốn thổi nến và cắt bánh kem.
Cô bé vừa nói vừa bước đi nhanh hơn.
Âu Dương Hinh Nhi
Con đi chậm đã, cẩn thận bị ngã.
Vì là đường nông thôn nên khá vắng nhưng bỗng một chiếc xe hơi từ đâu lao tới.
Âu Dương Hinh Nhi
Tiểu Miên! Cẩn thận!
Cô bé sững người quay đầu nhìn chiếc xe cách mình ngày càng gần.
Cô bé lồm cồm ngồi dậy, chân tay trầy trụa.
Tiểu Miên
Mẹ! Mẹ! Là...là máu, mẹ bị chảy máu!
Giọng nói sợ hãi, kích động xen lẫn tiếng khóc thảm thương.
Tiểu Miên
Mẹ ơi, mẹ có sao không? Tiểu Miên sợ lắm!
Âu Dương Hinh Nhi
Tiểu Miên....đừng...đừng...khóc...
Người mẹ gắng gượng chút sức cuối cùng để gạt đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, nhưng tay vừa chạm vào đã buông lơi.
Tiểu Miên
Mẹ! Mẹ đừng ngủ, mẹ phải dậy chơi với tiểu Miên! Chúng ta phải ăn bánh kem và thổi nến.
Tiểu Miên
Tiểu Miên hứa sẽ ngoan, không chạy lung tung nữa, mẹ mau tỉnh lại đi mà!
Tiểu Miên
Có ai không, cứu mẹ con với!? Có ai không!? Làm ơn...cứu mẹ con!!!
Kẻ gây tai nạn đã bỏ trốn.
Cô bé gào thét, khóc nức nở, bên cạnh là người mẹ và thân thể loang lổ máu.
Chiếc bánh kem tan nát, tiếng khóc của đứa trẻ văng vẳng đầy bi ai.
Lam Mộc Miên
Chính tôi là kẻ đã hại mẹ...nếu tôi không đi nhanh hơn, mẹ sẽ không vì cứu tôi mà chết.
Lam Mộc Miên
Tôi chưa bao giờ tha thứ cho bản thân mình cả, chưa bao giờ!
Lam Mộc Miên
Đến đây, xin kể rõ hơn về bản thân tôi đôi chút.
Lam Mộc Miên
Từ nhỏ, tôi sống cùng mẹ và dì Thẩm ở nông thôn, hai người là người thân nhất của tôi.
Lam Mộc Miên
Chắc các bạn sẽ thắc mắc...ba tôi đâu?
Lam Mộc Miên
Ba tôi à....tôi vốn không biết gì về ông ấy. Nhưng mấy đứa nhóc và người lớn xung quanh thường nói ba tôi không cần mẹ con tôi, đã đi lấy vợ khác hoặc chẳng may đã chết...
Lam Mộc Miên
Tôi thật sự căm ghét những lời nói đó! Tại sao họ lại nói như vậy với một đứa trẻ?
Lam Mộc Miên
Vào ngày không đẹp trời mấy, dì Thẩm gọi và báo một chuyện động trời thứ hai trong 17 năm cuộc đời tôi, chỉ sau cái chết của mẹ.
Lam Mộc Miên
Và cuộc điện thoại đó đã làm cuộc đời tôi bước sang trang mới...
Comments
♡Misa-chan♡
Hay quá đi🤩🤩! Cậu làm truyện hay thiệt đó
2021-07-10
0
_mminh
hay quá à mà bạn làm sao mà nhân vật chính thay đổi được 2 người vậy ạ
2021-07-08
2
vân anh
có một mình bn làm truyện thôi à
2021-06-18
3