Nhật Vy: Này... này! Anh bị ngáo à sao nhìn người ta chằm chằm vậy!
Nhật Nam lắc đầu, tỉnh táo lại, ho ho vài cái.
- Nhật Nam: Tôi xin lỗi! Tôi thất lễ quá!
Sở Lam nhìn hai người xa lạ bằng ánh mắt nghi vấn, cậu kéo kéo áo của Kim Đào như muốn hỏi cô cái gì đấy.
- Sở Lam: Đây là...
- Kim Đào: Đây là hai người mới chuyển đến, hàng xóm của chúng ta đấy!
- Chào cậu tớ là Nhật Vy có thể gọi tớ là Tiểu Vy, tớ 20 tuổi, còn đây là anh trai tớ 28 tuổi. Hân hạnh được làm quen nha! (Tiểu Vy cười tươi như nắng).
Nhật Nam chỉnh tề lại, anh đưa tay ra bắt nhưng rụt rè.
- Nhật Nam: Hân hạnh được làm quen với cậu!
- Tôi là Sở Lam 22 tuổi xin hân hạnh được làm quen với hai người! (Cậu đưa đôi tay thon thả, trắng nõn của mình ra bắt tay với Nhật Nam).
Nhật Nam đứng hình khi đôi tay ấy chạm vào bàn tay mình. Đôi tai của anh đã đỏ ửng lên. Cậu cũng không phải không e ngại. Đôi má cậu hồng hào. Nhịp tim của hai người đập vừa mạnh vừa nhanh.
Kim Đào và Nhật Vy đứng nhìn hai người đang làm cái gì đấy.
- Này Tiểu Vy! Thấy gì không? (Kim Đào xoay ngang hỏi với vẻ mặt nghi hoặc)
- Cái này chắc cảm giác rung động gì đây mà, có ánh nắng chiếu chiếu vào hai người đúng là cảnh tượng lãng mạng quá đi mà phải không Đào Tỷ Tỷ. (Tiểu Vy chống tay lên cằm suy luận)
- Kim Đào: Mi cũng thấy vậy nữa à!
- Nhật Vy: Đúng rồi đó Tỷ!
Hai người con gái ngóng chờ điều gì sẽ xảy đến tiếp theo.
*Quay lại cảnh nắm tay*
Sở Lam hắt tay Nhật Nam ra. Sở Lam xoa xoa đầu mình. Nhật Nam hoàn hồn trở lại vuốt mặt mình mấy cái liền.
- Nhật Nam: À xin lỗi cậu, tôi... tôi vô lễ quá!
- Sở Lam: Không sao, tôi cũng vậy. Xin lỗi!
Hai người đỏ cả mặt. Nhật Vy và Kim Đào nhìn hai người với ánh mắt đầy nghi ngờ.
- Nhật Vy: Tối nay, hai người có thể qua nhà anh em em ăn cơm được không? (Nhật Nam nhìn Nhật Vy ngơ ngác).
- Kh... - Được chứ! (Sở Lam chưa hết lời, Kim Đào đã đáp ứng yêu cầu. Sở Lam ngạc nhiên nhìn chị cậu, và sau đó thì nhìn bằng ánh mắt hờn dỗi).
- Oki! Goodbye! 6 giờ gặp nha! (Nhật Vy tươi cười lôi cổ anh cô bé về).
- Ê... ê mày lôi ai về đấy! Con này! (Nhật Nam bị thua bởi sức mạnh kì ảo của Nhật Vy)
*Cảnh Kim Đào và Sở Lam*
Kim Đào cười nhẹ, nhìn sang Sở Lam, cậu vẫn còn đang giận chị cậu nên bỏ đi vào nhà. Kim Đào thở dài một tiếng rồi cũng đi vào nhà. Nắng trưa làm những bông hoa trong vườn thêm sắc màu, các loài bướm bay lượn xung quay hoa, cảnh vật đẹp thật đấy. Kim Đào ngồi xuống cạnh Sở Lam, Sở Lam xích ra xa, cái má phúng phính khi đang giận của cậu làm cho người ta muốn cắn. Kim Đào xích lại gần Sở Lam chọc chọc cái má phúng phính của cậu.
- Kim Đào: Này! Giận chị à? Người ta có lòng tốt mời nhà mình ăn mà. Chị phải đáp ứng yêu cầu của người ta chứ đúng không nè! Với lại họ đâu phải người xấu đâu mà em quạo với chị.
- Sở Lam: Bộ nhà mình không có đồ ăn sao mà chị còn ăn bên nhà người ta.
- Kim Đào: Đó là lòng tốt của người ta mà.
- Sở Lam: Vậy thì chị đi ăn một mình đi em không ăn đâu.
- Kim Đào: Chị nghe nói hôm nay có mưa mà mưa thì sẽ có sấm sét, sấm sét sẽ cúp điện, cúp điện thì...
Kim Đào doạ Sở Lam, cậu ta nhìn chị mình đầy sự hờn dỗi, mặt cậu giận dữ, bịt hai tai lại, hai mắt như sắp khóc đến nơi.
- Sở Lam: Thôi em đi! Em đi với chị, đừng nói nữa mà!
- Vậy đi đúng không! (Kim Đào cười phá lên vì đứa em của mình).
Kim Đào ngưng lại, cười nhẹ và thở dài một cái, xoa xoa đầu Sở Lam, còn cậu thì cúi mặt xuống gối vì xấu hổ với cái nỗi sợ của mình.
- Kim Đào: Thôi! Đi vào bếp phụ chị làm bữa trưa đi.
- Sở Lam: Dạ vâng!
Updated 54 Episodes
Comments