Hệ Thống Độc Quyền:Công Chúa Nổi Loạn Nào!
Chương 2:Thay cô sống tốt
Cửu Nguyệt Nhi vừa đứng lên, nhưng lại nhanh chóng khụy xuống, cơn đau bất chợt ập đến khiến cô đau đến nhăn mày.
Nhật Linh
Công chúa... người không sao chứ?
Cửu Nguyệt Nhi_Hồ tộc_
"Rõ ràng cơ thể mình không hề mệt mỏi, sao lại yếu vậy chứ? "
Nhật Linh
Công chúa, độc trong người của người vẫn còn...
Cửu Nguyệt Nhi_Hồ tộc_
Độc?
Cửu Nguyệt Nhi hoang mang ngước nhìn Nhật Linh.
Nhật Linh
Công chúa, người sao vậy? Là độc do nhị hoàng tử đã ném lên người hai tháng trước đấy.
Cửu Nguyệt Nhi_Hồ tộc_
...
Cửu Nguyệt Nhi rơi vào trầm mặt, trong đầu cũng dần nhớ lại chuyện xảy ra 2 tháng trước.
Bửa tiệc xa hoa được tổ chức ở một cung điện, là tiệc xã giao thông thường vẫn thường được tổ chức.
Đồng Tuyết_Lang tộc_
Nhị hoàng tử.
Cửu Hạo Nhật_Hồ tộc_
Công chúa Đồng Tuyết
Cửu Hạo Nhật buông ly rượu trong tay, mỉm cười với thiếu nữ xinh xắn vừa bước tới.
Đồng Tuyết_Lang tộc_
Hôm nay Đồng Tuyết có thể nhảy cùng người một bản được không?
Cửu Hạo Nhật_Hồ tộc_
Tất nhiên được.
Cửu Hạo Nhật nở nụ cười nửa thật nửa giả sảng khoái gật đầu.
Đồng Tuyết lướt mắt nhìn sang cô gái vẫn luôn đứng một góc sau lưng Cửu Hạo Nhật, hơi kinh ngạc, tò mò dò hỏi.
Đồng Tuyết_Lang tộc_
Đây là...?
Cửu Hạo Nhật_Hồ tộc_
Là người không đáng nhắc đến.
Cửu Hạo Nhật chẳng buồn quay đầu nhìn, giọng điệu hoàn toàn chán ghét xem thường cùng cực.
Cửu Nguyệt Nhi thu người lại, thân thể vô thức run rẩy, khó khăn mở lời.
Cửu Nguyệt Nhi_Hồ tộc_
Ca...
Cửu Hạo Nhật lạnh mặt ngay trong phút chốc, lạnh lùng quay người lườm cô một cái, gằng giọng cảnh cáo.
Cửu Hạo Nhật_Hồ tộc_
Im miệng, đừng làm mất mặt chúng ta.
Cửu Hạo Nhật_Hồ tộc_
Hồ tộc không có loại vô dụng như ngươi.
Khóe mắt Cửu Nguyệt Nhi đỏ ửng, lồng ngực thắt lại, nhưng cô cũng chỉ có thể cúi thấp đầu, xót xa và bất lực mà run rẩy.
Đồng Tuyết bên cạnh vẫn luôn im lặng quan sát bọn họ, gương mặt không biểu hiện gì, nhưng trong mắt lại hiện lên sự khinh thường khó phát hiện.
Đồng Tuyết_Lang tộc_
Công chúa không sao chứ?
Ánh mắt cô ta lóe lên, đột nhiên bước về phía Cửu Nguyệt Nhi, tỏ ra lo lắng đưa tay về phía cô.
Cửu Nguyệt Nhi lùi lại, trong lòng vô thức chán ghét thiếu nữ trước mặt.
Đồng Tuyết_Lang tộc_
Ta không có ý xấu đâu, chỉ muốn đỡ người lên thôi.
Đồng Tuyết xấu hổ cười thu tay lại, giọng điệu vẫn vô đổi dịu dàng.
Cửu Nguyệt Nhi_Hồ tộc_
Không... không cần!
Cửu Nguyệt Nhi khó chịu gắt lên, âm điệu vang trong không khí có phần chói tai.
Cô không biết bản thân tức giận vì điều gì, trong khi biết thừa bản thân không có quyền
Nhưng có lẽ là sự ấm ức, tủi thân, đã tích tụ quá sâu trong người, thật không ngờ, hôm nay lại còn gặp được thiếu nữ trước mặt.
Cô ấy thật có nhiều điểm giống cô, cô ấy cũng là công chúa, cũng là một cô bé chưa trưởng thành.
Nhưng chỉ khác, cô ấy có khí chất thật cao quý, cô ấy được người người vui vẻ tiếp đón, và cả... cô ấy rất được yêu thương.
Có lẽ từ lúc bước chân vào bửa tiệc này, cô đã để ý cô ấy, cô ngưỡng mộ làn gió thanh mát quanh người cô ấy, nhưng cũng thật ganh tị với nó.
Ừm, Cửu Nguyệt Nhi biết rằng mình đang ganh tị, chán ghét sự đối lập giữa họ.
Dù rằng, cô chẳng có lập trường như thế.
Cửu Hạo Nhật_Hồ tộc_
Hỗn xược, ai cho ngươi ăn nói với công chúa như vậy chứ?
Cửu Hạo Nhật giận dữ gắt lên, Đồng Tuyết bên cạnh hắn có lẽ cũng dọa sợ, vội túm lấy tay áo hắn.
Nhưng bị Cửu Hạo Nhật kín kẽ tránh đi.
Đồng Tuyết cũng không quá để tâm chuyện này, tiếp tục nhẹ giọng nói.
Đồng Tuyết_Lang tộc_
Không sao đâu! Người đừng trách công chúa
Đồng Tuyết_Lang tộc_
Công chúa, tôi thật sự không có ý xấu với người.
Cửu Nguyệt Nhi nhìn gương mặt xinh xắn trước mặt, ánh mắt lóe lên sự giễu cợt, là dành cho bản thân cô, lúc Đồng Tuyết tới gần, cô liền vô thức đưa tay đẩy cô ta ra.
Đồng Tuyết_Lang tộc_
Aaaaaa!!!
Nơi họ đang đứng là một khúc rẽ của cầu thang, cái đẩy nhẹ vừa rồi thế mà làm Đồng Tuyết cứ thế ngã từ cầu thang xuống.
Đồng Tuyết hốt hoảng chống tay ngồi dậy, ánh mắt nhiễm hơi nước ngước lên nhìn Cửu Nguyệt Nhi.
Đồng Tuyết_Lang tộc_
Công chúa... tôi chỉ muốn làm quen với cô... sao cô lại làm vậy....?
Cửu Hạo Nhật_Hồ tộc_
Cửu Nguyệt Nhi, cô đừng quá đáng
Cửu Hạo Nhật hung hăng quát Cửu Nguyệt Nhi bên cạnh, không suy nghĩ mà trực tiếp đưa tay đẩy mạnh cô xuống.
Thân thể yếu ớt của thiếu nữ không phòng bị mà cứ thế ngã nhào xuống bật cầu thang ngay cạnh đó.
Cửu Nguyệt Nhi_Hồ tộc_
Aaaaaaa!!
Cửu Nguyệt Nhi run rẩy chống tay ngồi dậy, nhưng sức của Cửu Hạo Nhật rất lớn, cái đẩy vừa rồi khiến cô va mạnh vào thành cầu thang, đầu óc đau đến trở nên mơ hồ.
Những người xung quanh bu lại ngày càng nhiều, có người vội chạy tới đỡ Đồng Tuyết, lo lắng hỏi han, có người xì xào bàn tán, phần lớn là những lời chế giễu, chê cười Cửu Nguyệt Nhi.
Lửa giận trong lòng Cửu Hạo Nhật càng thêm dữ dội, hắn chán ghét nhất chính là cái dáng vẻ yếu đuối, đáng khinh của Cửu Nguyệt Nhi ngay lúc này.
Nhu nhược, lại ngu ngốc, rõ ràng là một công chúa, nhưng ngay cả năng lực tự bảo vệ bản thân cũng không có.
Cửu Hạo Nhật_Hồ tộc_
Giả tạo, phế vật, chỉ mới ngã như vậy đã đau. Để tôi cho cô biết thế nào mới là đau thật sự.
Cửu Hạo Nhật vừa nói hắn vừa vung tay, một làn khói theo đó tản ra, vây quanh Cửu Nguyệt Nhi.
Khói độc từ từ thấm vào da thịt cô.
Cửu Nguyệt Nhi_Hồ tộc_
Aa, hức... đau quá... cứu tôi... đau quá
Cảm giác đau đớn như bị xé nát da thịt, cô chỉ có thể co rút người lại mà bất lực bật khóc.
Xung quanh đầy những kẻ ăn mặt cao quý, nhưng từng tiếng cười bọn họ phun ra nói vào, đều mang theo sự khinh rẽ, chán ghét, xem cô chẳng khác gì loài bùn đất hôi thối lạc trong dinh thự cao quý.
Còn Cửu Nguyệt Nhi, cô chỉ có thể bất lực ôm thân thể run rẩy của mình bật khóc đau đớn. Nổi đau thể xác, sỉ nhục tinh thần, mọi thứ, đều khiến cô lại thêm chán ghét chính bản thân mình.
Khi ý thức cô dần mơ hồ, tầm mắt mờ dần, cô chỉ kịp cảm nhận được một hơi ấm bao quanh, một vòng tay to lớn mạnh mẽ ôm cô lên, vững bước rời khỏi địa ngục đáng sợ đó.
Cửu Nguyệt Nhi_Hồ tộc_
...
Cửu Nguyệt Nhi lặng người ngồi trên giường, gương mặt cũng trầm xuống.
Cuối cùng chỉ bất lực nghĩ được.
Nguyên chủ... thật sự vô cùng ngốc!
Nhật Linh
Công chúa, người có sao không...?
Nhật Linh nhìn thấy gương mặt biến đổi kì dị của Nguyệt Nhi liền hơi run lên, nhưng cũng không nhịn được lo lắng bước về phía cô.
Cửu Nguyệt Nhi_Hồ tộc_
Đưa ta vào tắm rửa trước đã.
Trong phòng tắm, Cửu Nguyệt Nhi mệt mỏi nhìn vào người con gái xinh đẹp kiều diễm trong gương, khẽ thở dài.
Cửu Nguyệt Nhi_Hồ tộc_
Cửu Nguyệt Nhi à Cửu Nguyệt Nhi.Rõ ràng tôi có thể cứ như thế tan biến vào trời đất này rồi, sao cô lại lôi tôi tới đây làm gì chứ
Cửu Nguyệt Nhi_Hồ tộc_
Cô xem... chuyện này có rắc rối hay không chứ?
Vừa nói cô vừa không nhịn được đưa tay sờ soạn gương mặt tinh tế của mình, dung nhan này thật sự cũng có vẻ giống như trước đây, nhưng lại sắc sảo, tỉ mỉ hơn một ít
Cửu Nguyệt Nhi_Hồ tộc_
Hazzz, nhưng cô đã lỡ cứu tôi rồi, thì nhất định sau này tôi sẽ thay cô sống thật tốt
Cửu Nguyệt Nhi_Hồ tộc_
Không phụ lòng cô... càng không phụ lòng những kẻ đã từng tổn hại cô.
Phản chiếu hình ảnh trong gương, đôi mắt hồng ngọc bỗng hơi lóe lên, một màu đỏ quỷ dị khẽ xẹt qua.
Quản gia
Công chúa, nghe nói người đã tỉnh...
Cửu Nguyệt Nhi ngước nhìn quản gia trước mặt, hơi không kiên nhẫn lên tiếng cắt ngang lời nói dông dài của lão.
Cửu Nguyệt Nhi_Hồ tộc_
Có chuyện gì?
Quản gia
Chủ thượng gọi người có việc.
Thân thể của lão quản gia khó phát hiện mà thoáng đơ cứng, tựa như bị hành động khác lạ của thiếu nữ trước mặt làm kinh hãi.
Cửu Nguyệt Nhi_Hồ tộc_
Ta biết rồi.
Cửu Nguyệt Nhi xua xua tay, ý đuổi khách vô cùng rõ ràng.
Quản gia
"Sao hôm nay công chúa lạ vậy? "
Quản gia
Vậy ta xin phép đi trước...
Lão quản gia mang theo tâm tình khó hiểu cúi người bước ra ngoài, trước khi đóng cửa lại, lão không nhịn được mà khẽ dừng chân, nhíu mày nhìn người đang lười biếng ngã người cạnh cửa sổ.
Gương mặt xinh xắn kia vẫn như vậy, ngay cả y phục vẫn là kiểu dáng cô thường mặc.
Nhưng rốt cuộc, là có chỗ nào kì lạ cơ chứ?
Nhật Linh chờ đến khi bóng dáng lão quản gia kia hoàn toàn đi mất, mới bực bội lẩm bẩm.
Nhật Linh
Công chúa, không biết họ lại muốn làm gì người...
Cửu Nguyệt Nhi dời mắt nhìn về phía cô bé, khóe môi hơi cong lên.
Cửu Nguyệt Nhi_Hồ tộc_
Họ có thể làm gì ta chứ?
Nhật Linh có lẽ không nghĩ cô sẽ trả lời, bất ngờ khựng lại.
Gương mặt cô bé hiện rõ sự bối rối, sau một hồi chần chừ vẫn lên tiếng.
Nhật Linh
Công chúa, hôm nay nhìn người lạ lắm...
Cửu Nguyệt Nhi_Hồ tộc_
Lạ? Lạ thế nào?
Nhật Linh
Nhìn người có vẻ trầm tĩnh, khác thường ngày lắm... Hhm... tôi thật sự không biết nên nói sao nữa...
Nhật Linh nghiêng đầu suy nghĩ, thế mà lại cứ nghĩ không ra, lát sau lại tự sốt ruột mà khó chịu dậm chân vài cái.
Cửu Nguyệt Nhi_Hồ tộc_
Ngốc...
Cửu Nguyệt Nhi_Hồ tộc_
Ta thay đổi như vậy chẳng phải rất tốt sao?
Cửu Nguyệt Nhi khẽ bật cười, bị dáng vẻ lo lắng của cô nhóc này chọc cười.
Nhật Linh hơi không hiểu mà nghiêng đầu.
Nhật Linh
Người muốn thay đổi gì a?
Cửu Nguyệt Nhi lại đưa mắt nhìn ra cửa sổ, trời đã sang xuân, nhưng phong cảnh ngoài cửa sổ lại đặc biệt u ám.
Có lẽ, là do đây chỉ là một cung điện đáng thương bị bỏ hoang một góc ở trong vùng đất Linh hồ rộng lớn này.
Cửu Nguyệt Nhi_Hồ tộc_
Không hẳn là thay đổi, chỉ là trở về làm chính mình thôi.
Nhật Linh kinh ngạc mở to mắt nhìn cô, rất lâu, vẫn không phản ứng.
Cửu Nguyệt Nhi không gấp, chỉ là độ cong bên khóe môi càng lộ rõ.
Cô muốn trả lại cuộc sống vốn dĩ hào hoa cao quý cho cô ấy, muốn đưa cung điện cô ấy luôn sống trở thành nơi tọa lạc cao quý nhất Hồ tộc.
Muốn tất cả những chê cười đã từng theo cô ấy, chỉ còn lại sự run rẩy cùng cái cúi đầu đầy tủi nhục.
Có vẻ qua một lúc lâu, Nhật Linh vẫn luôn im lặng bỗng nhiên bật khóc.
Tiếng khóc của cô nhóc rất nhỏ, tựa như cố kìm nén, sợ sẽ ảnh hưởng đến thiếu nữ xinh đẹp tĩnh lặng bên cửa sổ.
Nhưng Cửu Nguyệt Nhi vẫn nghe thấy.
Cửu Nguyệt Nhi_Hồ tộc_
Đừng khóc, ngươi cũng phải thật mạnh mẽ, sau còn còn phải bảo vệ ta.
Khéo miệng Nhật Linh khẽ cong lên, gương mặt nhỏ bé cứ thế vừa khóc vừa cười, nhưng ánh mắt lại ngập tràn vui sướng.
Nhật Linh
Híc... Nhật Linh biết rồi...
Cô nhóc biết, công chúa của mình thật sự chịu tĩnh ngộ rồi.
Cô đi theo công chúa lâu như vậy, từ lúc cô ấy vẫn còn chưa biết đi, vì thế, cô biết rõ, công chúa của cô rất lợi hại, công chúa của cô mới không phải phế vật như bọn họ vẫn nói.
Nhưng công chúa của cô quá ngốc, cô ấy mãi cứ chán ghét bản thân, tự làm khổ bản thân, nhận tất cả sự chán ghét về mình.
Vì như thế, cô ấy mới cảm thấy an tâm một chút.
Nhưng bây giờ, thật may, công chúa ngốc của cô... thật sự chịu thay đổi rồi.
Không! Phải là, cô ấy cuối cùng cũng chịu trở về làm chính bản thân mình rồi.
Cửu Nguyệt Nhi cười nhẹ nhìn nụ cười chân thành của cô nhóc, trong lòng không khỏi cũng ít nhiều thấy ấm áp...
Nhớ like giúp tác giả nha~~~~
Comments
Nguyệt'z Nhi'z
chết vui , còn nhớ ban đầu nữ9 quyết tâm , thấu hẬN đến mức nào.....
đây ko phải nữ chính tui quen :))
2023-10-03
1
Yu Phạm
thk này mà là nam chính t ko đọc nữa
2022-12-02
1
Lãnh Hàn Như Nguyệt
Đọc đến đây đột nhiên lại nhớ đến Ngụy Vô Tiện
2022-09-10
1