Bị Bắt

Cốc! Cốc! Cốc!

"Tiểu thư! Tôi để cơm ở ngoài, cô nhớ ra lấy ăn nha! Có việc gì cứ gọi tôi"

Tiếng người hầu văng vẳng ngoài cửa đã đánh thức giấc ngủ của Dương Khiết Yên. Cô mệt mỏi mở mắt, bàn tay vẫn nắm chặt tấm ảnh cũ kỹ ngả vàng, đôi mắt mơ màng ngắm nhìn.

Dương Khiết Yên rất bài xích với việc người khác vào phòng mình, người hầu đưa cơm cũng không được vào phòng, nếu không cô sẽ sợ hãi la hét.

Cô rất ít khi ăn cơm, một ngày cô chỉ ăn một bữa, có khi đến ba ngày cô mới ăn một lần khiến Dương Kiên vô cùng lo lắng cho cô.

Thật ra lúc Dương Kiên mới đưa cô về, cô đã ở lì trong phòng, không muốn ra, ông đã ép cô rất nhiều lần nhưng cô vẫn sợ hãi quấy khóc khiến ông đau đầu đành không ép cô nữa.

Phải nói từ lúc 4 tuổi đến giờ, cô chưa từng xuống phòng khách, cô cũng không biết thế giới bên ngoài là như thế nào. Thế giới của cô chỉ gói gọn trong bốn bức tường hiu quạnh, dần dà nó đã ăn sâu vào tiềm thức của Dương Khiết Yên, hình thành bản tính sợ người, suốt ngày chỉ nhìn vào bức ảnh mà thơ thẩn.

Một lúc sau ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ, giọng nói khàn đặc vang lên trong không khí: "Khiết Yên! Ba có việc bận bên Thái Lan, một tháng sau ba sẽ về, con ở nhà nhớ ngoan ngoãn ăn cơm nhé! Có việc gì cứ bảo người hầu trong nhà. Ba đi nha con!"

Đáp lại ông là sự im lặng, Dương Kiên cũng đã quen với việc này nên chỉ thở dài một hơi rồi cất bước đi.

Ông không quên điều động thật nhiều tên đàn em xung quanh nhà bảo vệ Dương Khiết Yên. Phải nói dạo này nhiều lô hàng của ông đều bị cướp trắng trợn, không biết ai ở đằng sau ngấm ngầm giở trò.

Dương Khiết Yên vẫn trong phòng thẫn thờ nhìn tấm ảnh, không lâu sau cô nghe được tiếng động ồn ào ngoài kia, tiếng đánh nhau la hét vang dội, còn có cả tiếng súng.

Dương Khiết Yên vô cùng sợ súng, vì nghe và thấy súng cô lại nhớ đến cảnh tượng kinh hoàng đêm ấy, mẹ cô, chị cô đều bị súng bắn...

Cô sợ hãi nép vào góc phòng bịch tai mình lại để không nghe những tiếng đó nữa, mắt cô đỏ hoe, nước mắt như những viên trân châu đứt đoạn chảy xuống khuôn mặt trắng mịn non nớt.

"Rầm!"

Tiếng cửa phòng đột ngột bị đạp ra, người cô run rẩy kịch liệt nhìn đám côn đồ trước mắt.

Tên đứng đầu thô lỗ ra lệnh: "Bắt nó lại cho tao!"

Hai tên đàn ông nhanh chóng đi đến túm lấy tay cô, Dương Khiết Yên vùng vẫy, một trong hai tên đàn ông liền hét lớn: "Mày mà còn lộn xộn nữa tao sẽ cho mày một phát đạn ngay đấy!"

Dương Khiết Yên sợ hãi vô cùng, cô liền dừng lại hành động của mình mặc cho bọn họ lôi kéo.

Xuống dưới nhà, những xác chết, máu me đầy rẫy khiến cô kinh sợ, đôi môi anh đào tái nhợt run lẩy bẩy.

Bọn họ nhanh chóng đem cô vào xe rồi khởi động.

Hai tên đàn ông vẫn ngồi hai bên của cô, tên đàn ông bên trái nhìn cô thích thú.

"Cô em này nhìn xinh phết! Dáng người lại đẹp nữa. Con gái duy nhất của ông trùm Dương Kiên có khác nha! Hay là chúng ta..."

Tên đàn ông vẫn chưa nói hết thì tên đang lái xe cắt ngang: "Mày quên lão đại đã dặn đừng động vào nó à?"

Tên đàn ông vẫn không mảy may đụng chạm vào người Dương Khiết Đan, cô sợ hãi khóc thút thít: "Đừng...đừng đụng vào tôi...hức!"

Tên lái xe cất lời: "Mày không nghe lời lão đại?"

Tên đàn ông cau có rụt tay lại: "Biết rồi biết rồi! Đùa giỡn một chút chứ có làm gì cô ta đâu?"

Chiếc xe nhanh chóng đi đến một ngôi biệt thự vô cùng to lớn, cách bày trí vô cùng sang trọng. Bọn họ kéo cô xuống xe rồi dẫn cô vào căn biệt thự đó.

Hai bên cũng có hai tên áo đen đứng gác cửa. Bọn chúng nhanh chóng dẫn cô vào trong.

"Lão đại! Đã bắt được người!"

Tên đàn ông to giọng báo cáo. Người đàn ông biếng nhát nhìn vào máy vi tính gật đầu cất giọng: "Lui xuống đi!"

Giọng nói anh trầm thấp vang lên trong không khí, hai tên đàn ông nhanh chóng bỏ cô ra rồi ra ngoài.

Dương Khiết Yên đưa đôi mắt mèo to tròn sợ hãi nhìn anh. Người đàn ông trước mắt cô...thật đẹp.

Ở phía cô chỉ nhìn được nửa khuôn mặt của anh. Khuôn mặt anh vô cùng đẹp như được điêu khắc, đôi mắt hổ phách cương nghị nhìn chằm chằm vào máy tính, chiếc mũi cao ráo vô cùng thuận mắt, đôi môi mỏng quyến rũ đo đỏ. Cô ngẩn người nhìn anh quên mất sự sợ hãi ban đầu.

Dường như cảm thấy ánh mắt cô nhìn mình, anh lập tức dời mắt nhìn sang Dương Khiết Yên rồi nhấc thân hình cao lớn đứng dậy đến gần cô.

Dương Khiết Yên giật mình nhìn anh sợ hãi lùi về sau, một người tiến đến một người lùi lại đến khi tắm lưng mảnh mai bé nhỏ đụng vào vách tường mới ngừng lại.

Nhìn vào đôi mắt ngây ngô chứa đầy tia sợ hãi, Lâm Dục Thần nhếch môi, anh nhích người đến gần phả hơi thở nóng bỏng lên vành tai non nớt thì thầm, giọng nói trầm ấm dễ nghe vang lên: "Sợ tôi à?"

Cô giật mình với sự tiếp xúc thân mật của anh, người bắt đầu run rẩy.

"Đừng trách tôi! Có trách thì nên trách ba của cô! Ông ta là tên ác ma máu lạnh!"

Dương Khiết Yên vẫn không hiểu lời của anh nói nên vẫn cứ nhìn chằm chằm khiến anh vô cùng không vui.

"Bọn họ nói cô bị ngốc, quả là không sai!"

Anh nhanh chóng buông cô ra.

"Dì Chân! Đưa cô ấy lên phòng tắm rửa!"

Một người phụ nữ trung niên lập tức đi đến, Dương Khiết Yên sợ hãi cách xa bà ra, mắt bắt đầu đỏ hoe.

Lâm Dục Thần dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn cô ra lệnh: "Theo bà ấy lên phòng!"

Cô bất đắc dĩ làm theo lời anh như sợ nếu không làm sẽ bị anh ăn thịt mất.

Dì Chân dẫn cô vào một căn phòng vô cùng rộng lớn, rộng hơn căn phòng mười bốn năm qua của cô một chút, bà cất giọng dễ nghe.

"Tiểu thư! Cô có tự tắm được không? Hay để tôi giúp?"

Cô lập tức lắc đầu từ chối bà, bà liền đi đến tủ quần áo chỉ vào.

"Đây là đồ ông chủ chuẩn bị cho cô! Cô thích cái nào thì lấy mặc nhé!"

Dì Chân vô cùng có thiện cảm với cô gái trước mắt, nhìn cô gái này vô cùng mỏng manh yếu đuối khiến người ta có cảm giác muốn nâng niu, bảo vệ.

"Cô nhẹ nhàng gật đầu, dì Chân liền ra ngoài. Cô đi đến chiếc giường ngồi xuống, bộ dạng như cũ mơ mơ màng màng một lúc bỗng mắt cô sợ hãi đỏ hoe, đôi môi to tròn run run nói nhỏ: "Tấm ảnh! Tấm ảnh...!"

Cô bỗng nhiên òa khóc nức nở, dì Chân nghe tiếng khóc đột ngột chạy vào trong.

"Tiểu thư! Cô làm sao vậy? Có chỗ nào không ổn?"

Cô nức nở nói không tròn vành rõ chữ: "Tấm...hức tấm ảnh!"

"Cô nói tấm ảnh gì?"

Lâm Dục Thần nghe  thấy tiếng khóc thảm thương trên phòng liền đi lên.

"Có chuyện gì vậy?"

Dì Chân lên tiếng: "Cô ấy bỗng nhiên òa khóc nói tấm ảnh gì đó, tôi không biết nữa!"

Lâm Dục Thần nhìn cô đang khóc nức nở, những giọt lệ liên tục rơi trên đôi má trắng nõn, khóe mắt, chiếc mũi và đôi môi đỏ hoe trong vô cùng đáng thương, trong lòng anh bỗng dâng lên tia thương xót rồi mau chóng dập tắt nó. Anh cất bước đi đến gần cô.

"Cô nói tấm ảnh gì?"

Dương Khiết Yên khóc nức nở nói: "Tấm ảnh...trên...trên giường...hức!"

Anh thở dài mệt mỏi lấy điện thoại gọi cho ai đó, bên kia lập tức bắt máy, anh nhanh chóng nói: "Cậu tìm tấm ảnh trên giường Dương Khiết Yên đến đây cho tôi!"

Sau đó anh nhanh chóng cúp máy.

Dì Chân vuốt lưng cô vỗ dành: "Ông chủ đã cho người tìm giúp cô rồi, đừng khóc nữa!"

Dương Khiết Yên vẫn không nín khóc, Lâm Dục Thần nhìn cô hăm dọa: "Cô mà không nín tôi đốt luôn tấm ảnh đó của cô!"

Dương Khiết Yên im bặt cất ánh mắt sợ hãi nhìn anh, cô cố nén tiếng nấc nhưng không được, khiến cô khó chịu cúi mặt bộ dạng trong vô cùng tội nghiệp.

Lâm Dục Thần buồn cười với biểu cảm của cô tuy nhiên vẫn không biểu hiện ra bên ngoài, biết rằng tấm ảnh đó rất quan trọng với Dương Khiết Yên liền lấy nó uy hiếp.

"Cô nhanh chóng đi tắm đi! Nếu không ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ lấy tấm ảnh của cô đó!"

Dương Khiết Đan như đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời đến tủ lấy đồ đi tắm, anh liền cất bước ra ngoài. Đúng là chỉ có anh mới trị cô được, dì Chân thầm thán phục rồi cũng ra ngoài.

Đến tối, có người đến đưa tấm ảnh cho Lâm Dục Thần. Anh nhận lấy tấm ảnh tò mò không biết trong này là ai mà quan trọng với Dương Khiết Yên đến vậy.

Anh nhìn thấy trong tấm hình cũ kỹ là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, nét đẹp này vô cùng giống với Dương Khiết Yên, kế bên là bé gái đang nắm tay người phụ nữ, trên tay còn lại của người phụ nữ là một cô bé tầm ba bốn tuổi vô cùng dễ thương, đôi mắt cô bé to tròn như hai hòn bi ngọc, đôi môi chúm chím mở, hai cái má mũm mĩm vô cùng đáng yêu. Tuy mới gặp Dương Khiết Yên một lần nhưng anh nhận ra đứa bé này là cô.

Ba người này vô cùng giống nhau nên anh khẳng định đây là chị và mẹ của cô nhưng theo như anh điều tra thì từ nhỏ cô là một con ngốc sống với Dương Kiên ngoài ra không còn người thân nào hết vậy hai người này đã đi đâu rồi?

Hot

Comments

Nguyễn Kim Ánh

Nguyễn Kim Ánh

chỗ này phải là Dương Khiết Yên chứ, chắc tg có chút nhầm lẫn ở đây rồi

2023-03-10

0

𝑳𝒚𝑳𝒚 𝒌𝒖𝒕𝒆😘2k3♎♎

𝑳𝒚𝑳𝒚 𝒌𝒖𝒕𝒆😘2k3♎♎

dương khiến yên với đúng chứ😂

2022-10-19

0

Trần Thu Thảo

Trần Thu Thảo

tuii đọc lại truyện này 4 lần rồi trời ơiii

2022-08-15

0

Toàn bộ
Chapter
1 Ác Mộng
2 Bị Bắt
3 Kích Tình H+
4 Bóc Vỏ Tôm
5 Dụ Dỗ
6 Muốn Bên Cạnh Anh Suốt Đời
7 Thích Anh Nhất Trên Đời
8 Lâm Tố Tâm
9 Cô Ta Là Con Kẻ Thù Của Anh Đấy!
10 Sự Thật
11 Gặp Lại Cô Diệp
12 Tìm Mẹ Cho Em Đi!
13 Tắm Chung H+
14 Nhan Sắc Này, Cơ Thể Này Đều Là Của Em
15 Chị Dâu
16 Có Phải Em Sẽ Không Bao Giờ Rời Xa Anh Không?
17 Ăn Trưa
18 Đi Biển
19 Lâm Thái Thụy
20 Buổi Sáng Không Yên Ổn
21 Đến Công Ty
22 Chỉ Có Em Mới Có Thể Động Vào Người Anh Thôi!
23 Tôi Có Thể Làm Tất Cả Những Gì Để Đổi Lấy Nụ Cười Của Cô Ấy
24 Hất Nước Sôi
25 Dùng Tấm Thân Của Em Đền Bù Là Được Rồi! H+
26 Nghiện Em Chết Đi Mất
27 Buổi Tiệc
28 Chị Em Nhận Nhau
29 Anh Ấy Bỏ Em Rồi!
30 Cầu Hôn
31 Rơi Xuống Vực Thẫm
32 Mất Tích
33 Mất Tích
34 Mất Tích
35 Mất Tích
36 Cô Ấy Quên Anh Rồi!
37 Nhan Tiêu Tiêu
38 Mâu Thuẫn Trong Công Ty
39 Ghen
40 Tôi Thấy Lâm Tổng Đẹp Trai Hơn Anh Gấp Mấy Lần
41 Anh Thật Đẹp Trai
42 Thuyết Trình
43 Tôi Chưa Gặp Người Phụ Nữ Nào Giỏi Như Em
44 Em Có Từng Mất Trí Nhớ Không?
45 Ai Dám Động Vào Cô Ấy?
46 Chưa Từng Thấy Ai Lợi Hại Như Anh!
47 Không Cần Diễn Nữa
48 Đau Lòng
49 Cháu Thích Con Gái Bác
50 Tuyệt Vọng
51 Rốt Cuộc Anh Cũng Đến Rồi!
52 Đừng Mơ Tưởng Đến Vợ Tương Lai Của Người Khác
53 Mọi Thứ Tôi Đã Chuẩn Bị, Chỉ Cần Em Đồng Ý
54 Nhan Nghị Chấp Nhận Trở Về
55 Quấn Quýt Răng Môi
56 Sẽ Có Một Ngày, Tôi Bắt Ông Bỏ Vào Hầm Ngục Một Lần Nữa!
57 Triền Miên
58 Thăm Mộ Lam Nhã Huệ
59 Có Phải Con Yêu Nó Rồi Không?
60 Đột Nhập
61 Buổi Sáng Rắc Rối
62 Cả Đời Này, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Tôi
63 Anh Làm Thế Rốt Cuộc Vì Cái Gì?
64 Bày Tỏ Tình Cảm
65 Phát Hiện
66 Con Chọn Anh Ấy
67 Cảm Ơn Em Đã Chọn Anh!
68 Đến Khách Sạn
69 Đồng Ý
70 Đụng Mặt
71 Đố Kị
72 Đến Công Ty
73 Không Cần Gì Hết, Chỉ Cần Anh Thôi!
74 Đụng Vào Người Phụ Nữ Của Lâm Dục Thần Sẽ Không Có Kết Cục Tốt Đẹp
75 Âm Mưu
76 Thực Hiện Kế Hoạch
77 Dám Động Vào Người Phụ Nữ Của Tao?
78 Em Là Nhan Tiêu Tiêu, Không Phải Dương Khiết Yên
79 Em Ghen À?
80 Dương Kiên Trở Lại
81 Tìm Đến
82 Hiểu Lầm
83 Chị Em Gặp Lại
84 Bị Bỏ Thuốc
85 Ân Ái
86 Giải Thích
87 Có Thai
88 Tôi Ghét Anh!
89 Vào Hầm Ngục Lần Nữa!
90 Giết Tôi Đi!
91 Muốn Nghe Sự Thật
92 Lấy Lại Kí Ức
93 Cô Là Ai?
94 Ngọt Ngào
95 Anh Là Tuyệt Nhất!
96 Hộ Tống Về Nhà
97 Trở Về
98 Chuyện Xưa
99 Giết Ba Đi!
100 Có Anh Ở Đây!
101 Đến Thăm Chị
102 Dương Kiên Tự Sát
103 Đến Pháp
104 Gặp Lại Người Quen
105 Lâm Thái Thụy Chết
106 Đẩy Ngã
107 Lâm Tố Tâm Rời Đi
108 Kết Thúc Viên Mãn (End)
109 PR Truyện Mới
Chapter

Updated 109 Episodes

1
Ác Mộng
2
Bị Bắt
3
Kích Tình H+
4
Bóc Vỏ Tôm
5
Dụ Dỗ
6
Muốn Bên Cạnh Anh Suốt Đời
7
Thích Anh Nhất Trên Đời
8
Lâm Tố Tâm
9
Cô Ta Là Con Kẻ Thù Của Anh Đấy!
10
Sự Thật
11
Gặp Lại Cô Diệp
12
Tìm Mẹ Cho Em Đi!
13
Tắm Chung H+
14
Nhan Sắc Này, Cơ Thể Này Đều Là Của Em
15
Chị Dâu
16
Có Phải Em Sẽ Không Bao Giờ Rời Xa Anh Không?
17
Ăn Trưa
18
Đi Biển
19
Lâm Thái Thụy
20
Buổi Sáng Không Yên Ổn
21
Đến Công Ty
22
Chỉ Có Em Mới Có Thể Động Vào Người Anh Thôi!
23
Tôi Có Thể Làm Tất Cả Những Gì Để Đổi Lấy Nụ Cười Của Cô Ấy
24
Hất Nước Sôi
25
Dùng Tấm Thân Của Em Đền Bù Là Được Rồi! H+
26
Nghiện Em Chết Đi Mất
27
Buổi Tiệc
28
Chị Em Nhận Nhau
29
Anh Ấy Bỏ Em Rồi!
30
Cầu Hôn
31
Rơi Xuống Vực Thẫm
32
Mất Tích
33
Mất Tích
34
Mất Tích
35
Mất Tích
36
Cô Ấy Quên Anh Rồi!
37
Nhan Tiêu Tiêu
38
Mâu Thuẫn Trong Công Ty
39
Ghen
40
Tôi Thấy Lâm Tổng Đẹp Trai Hơn Anh Gấp Mấy Lần
41
Anh Thật Đẹp Trai
42
Thuyết Trình
43
Tôi Chưa Gặp Người Phụ Nữ Nào Giỏi Như Em
44
Em Có Từng Mất Trí Nhớ Không?
45
Ai Dám Động Vào Cô Ấy?
46
Chưa Từng Thấy Ai Lợi Hại Như Anh!
47
Không Cần Diễn Nữa
48
Đau Lòng
49
Cháu Thích Con Gái Bác
50
Tuyệt Vọng
51
Rốt Cuộc Anh Cũng Đến Rồi!
52
Đừng Mơ Tưởng Đến Vợ Tương Lai Của Người Khác
53
Mọi Thứ Tôi Đã Chuẩn Bị, Chỉ Cần Em Đồng Ý
54
Nhan Nghị Chấp Nhận Trở Về
55
Quấn Quýt Răng Môi
56
Sẽ Có Một Ngày, Tôi Bắt Ông Bỏ Vào Hầm Ngục Một Lần Nữa!
57
Triền Miên
58
Thăm Mộ Lam Nhã Huệ
59
Có Phải Con Yêu Nó Rồi Không?
60
Đột Nhập
61
Buổi Sáng Rắc Rối
62
Cả Đời Này, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Tôi
63
Anh Làm Thế Rốt Cuộc Vì Cái Gì?
64
Bày Tỏ Tình Cảm
65
Phát Hiện
66
Con Chọn Anh Ấy
67
Cảm Ơn Em Đã Chọn Anh!
68
Đến Khách Sạn
69
Đồng Ý
70
Đụng Mặt
71
Đố Kị
72
Đến Công Ty
73
Không Cần Gì Hết, Chỉ Cần Anh Thôi!
74
Đụng Vào Người Phụ Nữ Của Lâm Dục Thần Sẽ Không Có Kết Cục Tốt Đẹp
75
Âm Mưu
76
Thực Hiện Kế Hoạch
77
Dám Động Vào Người Phụ Nữ Của Tao?
78
Em Là Nhan Tiêu Tiêu, Không Phải Dương Khiết Yên
79
Em Ghen À?
80
Dương Kiên Trở Lại
81
Tìm Đến
82
Hiểu Lầm
83
Chị Em Gặp Lại
84
Bị Bỏ Thuốc
85
Ân Ái
86
Giải Thích
87
Có Thai
88
Tôi Ghét Anh!
89
Vào Hầm Ngục Lần Nữa!
90
Giết Tôi Đi!
91
Muốn Nghe Sự Thật
92
Lấy Lại Kí Ức
93
Cô Là Ai?
94
Ngọt Ngào
95
Anh Là Tuyệt Nhất!
96
Hộ Tống Về Nhà
97
Trở Về
98
Chuyện Xưa
99
Giết Ba Đi!
100
Có Anh Ở Đây!
101
Đến Thăm Chị
102
Dương Kiên Tự Sát
103
Đến Pháp
104
Gặp Lại Người Quen
105
Lâm Thái Thụy Chết
106
Đẩy Ngã
107
Lâm Tố Tâm Rời Đi
108
Kết Thúc Viên Mãn (End)
109
PR Truyện Mới

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play