Cô Vợ Ngốc Của Tổng Tài Ác Ma

Cô Vợ Ngốc Của Tổng Tài Ác Ma

Ác Mộng

"Khiết Đan! Cố gắng chạy nhanh lên con!"

Người phụ nữ cõng một đứa bé gái tầm bốn tuổi và dắt tay một cô bé tầm mười tuổi chạy thụt mạng trong rừng dưới ánh sáng mơ hồ của ánh trăng.

Đứa bé mệt mỏi rã rời đứng lại, dường như cơ thể của cô bé đã mất hết tất cả sức lực vì bọn họ đã chạy hơn một tiếng đồng hồ để thoát khỏi bọn truy sát.

"Mẹ ơi! Con...con hết chịu nổi rồi, hay mẹ bế em chạy...chạy trước đi!"

Người mẹ liền ngắt lời: "Không được! Sao mẹ có thể để con ở đây chứ?"

"Nhưng mà bọn chúng sắp đuổi kịp rồi!"

Người mẹ chưa kịp trả lời đứa con gái lớn thì đứa bé nhỏ trong lòng cất tiếng non nớt: "Mẹ ơi! Con đói"

Cô nhìn đứa bé đầu tóc toàn là bùn sình tội nghiệp xoa đầu.

"Tiểu Yên ngoan, một chút nữa rời khỏi nơi này, mẹ kiếm gì đó cho con ăn nhé!"

"Đúng rồi đó Tiểu Yên! Giỏi không được khóc nhè, nếu khóc nhè mẹ và chị không thương em nữa đâu!"

Đứa bé gái khuôn mặt mũm mỉm, dưới ánh trăng mờ mờ cũng có thể thấy được đôi mắt to tròn, lánh lánh như hòn ngọc, cô bé nhìn chị gái điệu bộ rất đáng thương như sợ lời nói của chị mình thành sự thật.

"Tiểu Yên biết rồi! Tiểu Yên không đói bụng nữa đâu!"

Người mẹ và cô bé nhìn đứa bé mỉm cười, đúng là Tiểu Yên của nhà họ thật ngốc nghếch.

"Đại ca! Bọn chúng ở đằng trước!"

Bọn họ đang vui vẻ bên nhau thì bất ngờ nghe thấy tiếng nói thô lỗ của bọn truy sát liền giật mình.

"Chúng ta mau chạy thôi!"

Người mẹ vẫn cõng đứa bé trên vai, cầm tay cô bé gái rồi dùng hết sức để chạy. Tuy bả vai cô dường như đã tê liệt cứng ngắc đau nhức, đôi chân mỏi nhừ như có thể gãy bất cứ lúc nào nhưng bây giờ cô không thể không chạy.

Đột nhiên trước mặt cô xuất hiện thêm một toán người đi đến chặn đường mình, cô dừng lại to mắt nhìn chúng, cô liền nhìn lần lượt bên trái đến bên phải đều bị chặn lại hết.

"Nhã Huệ! Em vì đứa con mất cha đó mà liều cả mạng sống bỏ trốn sao? Em đúng là không biết tốt xấu!"

Người đàn ông đứng trước dẫn đầu đoàn người, khuôn mặt lạnh tanh nhìn về người phụ nữ.

"Dương Kiên! Tại sao anh cứ đeo bám cuộc sống tôi vậy hả? Buông tha cho tôi anh cảm thấy khó khăn lắm sao?"

Đôi mắt hắn dâng lên tia hung ác nhìn người phụ nữ.

"Tại sao? Tại sao em không yêu tôi, không chịu ở bên cạnh tôi? Mộ Tuấn Trạch đã chết bốn năm trước rồi, bây giờ chỉ còn tôi yêu em thôi!"

Người đàn bà cười điên loạn hét lên: "Dù Tuấn Trạch có chết tôi cũng không bao giờ yêu anh! Trước đây, bây giờ lẫn sau này tôi cũng đều không yêu anh!"

Dương Kiên giận dữ, máu hắn sôi sùn sụt ra lệnh: "Tách bọn họ ra!"

Bọn đàn em hắn liền đi đên tách Mộ Khiết Đan ra khỏi vòng tay của Lam Nhã Huệ.

"Này các người định làm gì! Đừng làm hại con tôi!"

Đứa bé trên vai cô cũng bị mấy tên áo đen bắt lấy. Lam Nhã Huệ vùng vẫy, cả người bị đám đàn em của hắn giữ chặt.

"Thả con tôi ra! Các người là đồ tồi, đồ ác nhân!"

Dương Kiên nhìn đứa bé bốn tuổi, đôi mắt động nước mắt khóc thút thít liền đau lòng.

"Đưa đứa bé đến cho tôi!"

Dương Kiên nhận đứa bé từ tay tên đàn em. Hắn sờ vào khuôn mặt nộm phấn dính đầy bùn của cô bé lau đi những giọt nước mắt bé bằng hạt nho.

"Tiểu Yên ngoan đừng khóc! Ba thương con mà!"

Hắn dịu dàng dỗ dành đứa bé đang khóc nức nở, bộ dạng này của hắn chưa một ai thấy qua, hắn chỉ dịu dàng như vậy với Lam Nhã Huệ và đứa con gái Dương Khiết Yên của hắn thôi.

Cô bé khóc thương tâm nói không rõ chữ: "Chú...chú thả mẹ...thả chị hai ra...đừng làm đau họ, Tiểu Yên sẽ...sẽ đau lòng, hức hức!"

Đôi mắt hắn bắt đầu chuyển sang hung ác nhìn đứa bé khiến nó sợ hãi càng khóc lớn hơn.

Hắn chỉ vào đứa bé Mộ Khiết Đan gằn giọng: "Nó không phải chị của con! Nó là đứa con hoang con nghe không? Con là con của ba, không được thân thiết với nó!"

Lam Nhã Huệ giận đến tím mặt hét lên: "Khiết Đan không phải là con hoang, nó là con của tôi và Tuấn Trạch, ông mới là kẻ thứ ba giết chết chồng tôi!"

"Câm miệng!"

Dương Kiên chặn lời cô rồi cười lớn: "Thì ra là vì nó liên quan đến Mộ Tuấn Trạch nên em quyết định trốn tôi. Vậy thì...tôi sẽ giết chết nó!"

Khuôn mặt Lam Nhã Huệ tái nhợt cầu xin: "Đừng! Tôi xin anh! Đừng giết nó! Tôi hứa...tôi hứa với anh tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh mà, không trốn nữa...không trốn nữa đâu!"

Lam Nhã Huệ vang xin hắn nhưng hắn chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô.

"Nhưng tôi thấy nó rất chướng mắt! Nhìn thấy nó tôi lại nghĩ đến tên chó chết Mộ Tuấn Trạch kia"

Cô khóc lóc vang xin: "Hay...hay là anh thả nó đi đi, cho nó đi khỏi nơi đây, được khôn? Rồi tôi và Khiết Yên sẽ đi theo anh!"

"Không được! Hôm nay tôi phải giết chết nó!"

Hắn nhắm cây súng vào đầu Khiết Đan khiến cô bé vùng vằng sợ hãi khóc nấc nhưng chẳng thoát được dưới sự kiềm hãm của hai tên áo đen.

"Pằng!"

Tiếng súng lớn khiến bầu không khí trở nên ngưng trệ.

"Aaaa"

Cô bé hét lớn khụy cả người xuống vì đạn trúng vào ngay bắp chân. Cũng may đứa bé Khiết Yên  nhanh nhão hất cây súng, nếu không viên đạn đã ngay đầu Khiết Đan rồi.

Lam Nhã Huệ nhìn chân con gái máu chảy đầm đìa mà khóc không ra tiếng vùng vằng hết sức lực khỏi tay của hai tên đàn ông lao đến ôm cô bé.

"Khiết Đan, Khiết Đan! Con...con có sao không? Đừng sợ, mẹ đưa con đến bệnh viện nhé, ngoan, đừng khóc, mẹ thương!"

Khiết Đan đáng thương khóc thút thít trong lòng bà: "Mẹ ơi! Con đau...đau quá, hức...hức!

Khiết Yên thấy máu chảy ra từ chân chị mình liền khóc nấc lên: "Chị...chị ơi! Chị có sao không?"

Dương Kiên nhìn đứa bé Khiết Yên như muốn nghiền nát cô, hắn to giọng: "Nó không phải là chị của con!"

Hắn đề phòng Khiết Yên lại hắn súng nên đã thả cô bé xuống ra lệnh cho bọn đàn em giữ cô lại rồi lần nữa nhắm cây súng đến đầu Khiết Đan.

Nghe thấy tiếng đạn bắn, Lam Nhã Huệ lập tức ôm cả thân người Khiết Đan, viên đạn cứng rắn liền bắn vào đầu cô.

"MẸ!!!"

Hai đứa trẻ thét lớn nhìn bà. Tuy rất rất đau đớn, còn cảm nhận được mùi máu tanh lan tỏa, đôi mắt mơ hồ nhưng cô vẫn cố gắng nhìn Khiết Đan.

"Khiết...Khiết Đan! Một...một hồi nữa con...con phải..hự...phải nắm lấy cơ...hội chạy thoát, đừng...đừng lo cho mẹ! Hi...hi vọng lớn nhất của...của mẹ là thấy...thấy cả hai chị...chị em con được...được bình an!"

Nói rồi bà cố gắng nén cơn đau nhìn về phía khuôn mặt đẫm nước mắt của Khiết Yên, bà thầm nghĩ: "Xin lỗi Tiểu Yên của mẹ, mẹ chưa kịp chăm sóc con trưởng thành mà đã rời xa con rồi!

Khiết Yên nhìn mẹ mình bị bắn, trong lòng cô đau nhói nhìn mẹ mình chết đi ngay trước mặt mình.

"MẸ!!!!"

"Tiểu thư! Cô bị làm sao vậy?"

Dương Khiết Yên chợt tỉnh dậy từ cơn ác mộng khủng khiếp đeo bám cô nhiều năm, đôi mắt cô đẫm lệ, trên trán còn lấm tấm mồ hôi chảy xuống.

Cô gạt tay người hầu ra cả người liền ngồi chống hai chân lại dựa vào thành giường, thân người run rẩy kịch liệt.

"Có chuyện gì vậy?"

Người đàn ông trung niên đi vào, thân hình ông cao lớn nhìn cô gái tội nghiệp trên giường đang co rúm mà xót xa.

Người hầu định trả lời nhưng ông ta vừa nhìn đã hiểu nên thở dài nói: "Được rồi! Cô đi ra ngoài đi!"

Ông lại gần giường nhìn cô con gái của mình vén những sợi tóc rũ rượi của cô lên. Dương Khiết Yên chợt giật mình nhìn ông, con ngươi liền lóe lên tia sợ hãi kịch liệt lùi thật xa ông ra.

Dương Kiên thấy thế liền đến gần, cô hét lên: "Tránh xa ra, đồ ác độc, đồ cầm thú, đồ giết người!"

Cô sợ hãi khóc nấc lên. Dương Kiên liền vội nói: "Được được! Ba không ở đây nữa, ba ra ngoài, con đừng sợ, ba đi liền đây!"

Ông lập tức đứng lên đi ra khỏi phòng rồi khép cửa lại.

Đã 14 năm rồi, tình trạng của Dương Khiết Yên vẫn như vậy, dù ông có mời bác sĩ tâm lý giỏi nhất thế giới cũng không trị được căn bệnh này của cô.

Chẳng lẽ cô cứ xa lánh, đối xử với ông như tên ác ma đến hết cuộc đời? Rồi sau khi ông chết đi, ai sẽ chăm sóc, lo lắng cho cô đây?

Với lại ông ta có vô số kẻ thù không chừng sẽ làm hại đến cô mất.

Càng nghĩ ông ta càng đau đầu mệt mỏi về phòng.

Trong phòng Dương Khiết Yên bình tâm một chút đưa tay lấy tấm ảnh dưới gối của mình lên nhìn. Đôi mắt mèo to tròn xinh đẹp đỏ hoe nhìn ba thân ảnh trước mắt.

Bức ảnh này là do cô khóc quấy đòi gặp mẹ và chị mình suốt ba ngày ba đêm nên Dương Kiên không còn cách nào khác liền cho người lấy về cho cô.

Hai hàng nước mắt lăn dài xuống gò má trắng mịn, giọng nói yếu ớt của Dương Khiết Yên vang lên: "Mẹ! Chị! Tiểu Yên nhớ...hức...rất nhớ hai người!"

《Nhắc nhẹ với mọi người là truyện này hình thành từ giấc mơ phi logic ngày hôm qua của mình nên mình quyết định dựa theo nó mà viết ra😅》

Hot

Comments

Phạm Thanh Thảoo

Phạm Thanh Thảoo

giấc mơ đỉnh dị tác giả

2023-03-30

0

Ngọc cô đơn_vk của kokono

Ngọc cô đơn_vk của kokono

tui ổn🤧

2022-11-12

2

Chanh 🍋

Chanh 🍋

chả hiểu s từ đầu tới h t cứ nghĩ K.Đan là nu9

2022-11-08

0

Toàn bộ
Chapter
1 Ác Mộng
2 Bị Bắt
3 Kích Tình H+
4 Bóc Vỏ Tôm
5 Dụ Dỗ
6 Muốn Bên Cạnh Anh Suốt Đời
7 Thích Anh Nhất Trên Đời
8 Lâm Tố Tâm
9 Cô Ta Là Con Kẻ Thù Của Anh Đấy!
10 Sự Thật
11 Gặp Lại Cô Diệp
12 Tìm Mẹ Cho Em Đi!
13 Tắm Chung H+
14 Nhan Sắc Này, Cơ Thể Này Đều Là Của Em
15 Chị Dâu
16 Có Phải Em Sẽ Không Bao Giờ Rời Xa Anh Không?
17 Ăn Trưa
18 Đi Biển
19 Lâm Thái Thụy
20 Buổi Sáng Không Yên Ổn
21 Đến Công Ty
22 Chỉ Có Em Mới Có Thể Động Vào Người Anh Thôi!
23 Tôi Có Thể Làm Tất Cả Những Gì Để Đổi Lấy Nụ Cười Của Cô Ấy
24 Hất Nước Sôi
25 Dùng Tấm Thân Của Em Đền Bù Là Được Rồi! H+
26 Nghiện Em Chết Đi Mất
27 Buổi Tiệc
28 Chị Em Nhận Nhau
29 Anh Ấy Bỏ Em Rồi!
30 Cầu Hôn
31 Rơi Xuống Vực Thẫm
32 Mất Tích
33 Mất Tích
34 Mất Tích
35 Mất Tích
36 Cô Ấy Quên Anh Rồi!
37 Nhan Tiêu Tiêu
38 Mâu Thuẫn Trong Công Ty
39 Ghen
40 Tôi Thấy Lâm Tổng Đẹp Trai Hơn Anh Gấp Mấy Lần
41 Anh Thật Đẹp Trai
42 Thuyết Trình
43 Tôi Chưa Gặp Người Phụ Nữ Nào Giỏi Như Em
44 Em Có Từng Mất Trí Nhớ Không?
45 Ai Dám Động Vào Cô Ấy?
46 Chưa Từng Thấy Ai Lợi Hại Như Anh!
47 Không Cần Diễn Nữa
48 Đau Lòng
49 Cháu Thích Con Gái Bác
50 Tuyệt Vọng
51 Rốt Cuộc Anh Cũng Đến Rồi!
52 Đừng Mơ Tưởng Đến Vợ Tương Lai Của Người Khác
53 Mọi Thứ Tôi Đã Chuẩn Bị, Chỉ Cần Em Đồng Ý
54 Nhan Nghị Chấp Nhận Trở Về
55 Quấn Quýt Răng Môi
56 Sẽ Có Một Ngày, Tôi Bắt Ông Bỏ Vào Hầm Ngục Một Lần Nữa!
57 Triền Miên
58 Thăm Mộ Lam Nhã Huệ
59 Có Phải Con Yêu Nó Rồi Không?
60 Đột Nhập
61 Buổi Sáng Rắc Rối
62 Cả Đời Này, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Tôi
63 Anh Làm Thế Rốt Cuộc Vì Cái Gì?
64 Bày Tỏ Tình Cảm
65 Phát Hiện
66 Con Chọn Anh Ấy
67 Cảm Ơn Em Đã Chọn Anh!
68 Đến Khách Sạn
69 Đồng Ý
70 Đụng Mặt
71 Đố Kị
72 Đến Công Ty
73 Không Cần Gì Hết, Chỉ Cần Anh Thôi!
74 Đụng Vào Người Phụ Nữ Của Lâm Dục Thần Sẽ Không Có Kết Cục Tốt Đẹp
75 Âm Mưu
76 Thực Hiện Kế Hoạch
77 Dám Động Vào Người Phụ Nữ Của Tao?
78 Em Là Nhan Tiêu Tiêu, Không Phải Dương Khiết Yên
79 Em Ghen À?
80 Dương Kiên Trở Lại
81 Tìm Đến
82 Hiểu Lầm
83 Chị Em Gặp Lại
84 Bị Bỏ Thuốc
85 Ân Ái
86 Giải Thích
87 Có Thai
88 Tôi Ghét Anh!
89 Vào Hầm Ngục Lần Nữa!
90 Giết Tôi Đi!
91 Muốn Nghe Sự Thật
92 Lấy Lại Kí Ức
93 Cô Là Ai?
94 Ngọt Ngào
95 Anh Là Tuyệt Nhất!
96 Hộ Tống Về Nhà
97 Trở Về
98 Chuyện Xưa
99 Giết Ba Đi!
100 Có Anh Ở Đây!
101 Đến Thăm Chị
102 Dương Kiên Tự Sát
103 Đến Pháp
104 Gặp Lại Người Quen
105 Lâm Thái Thụy Chết
106 Đẩy Ngã
107 Lâm Tố Tâm Rời Đi
108 Kết Thúc Viên Mãn (End)
109 PR Truyện Mới
Chapter

Updated 109 Episodes

1
Ác Mộng
2
Bị Bắt
3
Kích Tình H+
4
Bóc Vỏ Tôm
5
Dụ Dỗ
6
Muốn Bên Cạnh Anh Suốt Đời
7
Thích Anh Nhất Trên Đời
8
Lâm Tố Tâm
9
Cô Ta Là Con Kẻ Thù Của Anh Đấy!
10
Sự Thật
11
Gặp Lại Cô Diệp
12
Tìm Mẹ Cho Em Đi!
13
Tắm Chung H+
14
Nhan Sắc Này, Cơ Thể Này Đều Là Của Em
15
Chị Dâu
16
Có Phải Em Sẽ Không Bao Giờ Rời Xa Anh Không?
17
Ăn Trưa
18
Đi Biển
19
Lâm Thái Thụy
20
Buổi Sáng Không Yên Ổn
21
Đến Công Ty
22
Chỉ Có Em Mới Có Thể Động Vào Người Anh Thôi!
23
Tôi Có Thể Làm Tất Cả Những Gì Để Đổi Lấy Nụ Cười Của Cô Ấy
24
Hất Nước Sôi
25
Dùng Tấm Thân Của Em Đền Bù Là Được Rồi! H+
26
Nghiện Em Chết Đi Mất
27
Buổi Tiệc
28
Chị Em Nhận Nhau
29
Anh Ấy Bỏ Em Rồi!
30
Cầu Hôn
31
Rơi Xuống Vực Thẫm
32
Mất Tích
33
Mất Tích
34
Mất Tích
35
Mất Tích
36
Cô Ấy Quên Anh Rồi!
37
Nhan Tiêu Tiêu
38
Mâu Thuẫn Trong Công Ty
39
Ghen
40
Tôi Thấy Lâm Tổng Đẹp Trai Hơn Anh Gấp Mấy Lần
41
Anh Thật Đẹp Trai
42
Thuyết Trình
43
Tôi Chưa Gặp Người Phụ Nữ Nào Giỏi Như Em
44
Em Có Từng Mất Trí Nhớ Không?
45
Ai Dám Động Vào Cô Ấy?
46
Chưa Từng Thấy Ai Lợi Hại Như Anh!
47
Không Cần Diễn Nữa
48
Đau Lòng
49
Cháu Thích Con Gái Bác
50
Tuyệt Vọng
51
Rốt Cuộc Anh Cũng Đến Rồi!
52
Đừng Mơ Tưởng Đến Vợ Tương Lai Của Người Khác
53
Mọi Thứ Tôi Đã Chuẩn Bị, Chỉ Cần Em Đồng Ý
54
Nhan Nghị Chấp Nhận Trở Về
55
Quấn Quýt Răng Môi
56
Sẽ Có Một Ngày, Tôi Bắt Ông Bỏ Vào Hầm Ngục Một Lần Nữa!
57
Triền Miên
58
Thăm Mộ Lam Nhã Huệ
59
Có Phải Con Yêu Nó Rồi Không?
60
Đột Nhập
61
Buổi Sáng Rắc Rối
62
Cả Đời Này, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Tôi
63
Anh Làm Thế Rốt Cuộc Vì Cái Gì?
64
Bày Tỏ Tình Cảm
65
Phát Hiện
66
Con Chọn Anh Ấy
67
Cảm Ơn Em Đã Chọn Anh!
68
Đến Khách Sạn
69
Đồng Ý
70
Đụng Mặt
71
Đố Kị
72
Đến Công Ty
73
Không Cần Gì Hết, Chỉ Cần Anh Thôi!
74
Đụng Vào Người Phụ Nữ Của Lâm Dục Thần Sẽ Không Có Kết Cục Tốt Đẹp
75
Âm Mưu
76
Thực Hiện Kế Hoạch
77
Dám Động Vào Người Phụ Nữ Của Tao?
78
Em Là Nhan Tiêu Tiêu, Không Phải Dương Khiết Yên
79
Em Ghen À?
80
Dương Kiên Trở Lại
81
Tìm Đến
82
Hiểu Lầm
83
Chị Em Gặp Lại
84
Bị Bỏ Thuốc
85
Ân Ái
86
Giải Thích
87
Có Thai
88
Tôi Ghét Anh!
89
Vào Hầm Ngục Lần Nữa!
90
Giết Tôi Đi!
91
Muốn Nghe Sự Thật
92
Lấy Lại Kí Ức
93
Cô Là Ai?
94
Ngọt Ngào
95
Anh Là Tuyệt Nhất!
96
Hộ Tống Về Nhà
97
Trở Về
98
Chuyện Xưa
99
Giết Ba Đi!
100
Có Anh Ở Đây!
101
Đến Thăm Chị
102
Dương Kiên Tự Sát
103
Đến Pháp
104
Gặp Lại Người Quen
105
Lâm Thái Thụy Chết
106
Đẩy Ngã
107
Lâm Tố Tâm Rời Đi
108
Kết Thúc Viên Mãn (End)
109
PR Truyện Mới

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play