[Đam Mỹ] – Liệu Rằng Cái Kết Sẽ Là Sad Ending?
#Mộc Hỉ Linh và Tề Khiếm Nhã
Thấm thoát đã một tháng trôi qua, cũng như mọi ngày, Âu Mộng Thiên vẫn như vậy. Ban ngày bán nụ cười, ban đêm mua nổi buồn.
Hôm nay cũng vậy, cậu thức dậy rất sớm như mọi ngày. Chuẩn bị vệ sinh cá nhân rồi đi làm.
Cậu là một nhân viên tiếp rượu và phục vụ bàn trong quán bar Over Night. Vì lần trước cậu nghỉ mà chẳng thông báo với ông chủ quán bar ấy một tiếng nào gọi là nên mém suýt bị ông ta đuổi thẳng cổ ra ngoài. Nài nỉ mãi ông ta mới quyết định cho cậu làm việc.
Ông ta là ai cơ chứ? Muốn đuổi cậu là có thể đuổi ngay, biết bao nhiêu người đang chờ vào làm ở quán bar ấy, ông ta còn cần cậu sao? Tuy ở lại quán cũ nhưng chưa chắc gì đã làm ở vị trí cũ...
Ông chủ quán bar ấy là một doanh nhân nhà họ Tề. Nghe nói quán bar Over Night đó là một kỷ vật đã qua rất nhiều đời. Mà người tiếp quản đời này lại chính là Tề Khiếm Nhã, một kẻ ăn chơi trác táng.
Trong quán bar, ai mà chưa qua hắn, chỉ những kẻ là nam nhi thì hắn mới không nuốt mà thôi.
Quay lại với sự việc chính, hôm qua cậu vừa nhận được cuộc điện thoại của Tề Khiếm Nhã gọi mình trong khi đang làm việc. Hắn bảo cậu đến văn phòng hắn có việc. Nghe âm giọng qua điện thoại thì có thể thấy mà một người đàn ông chỉ trạc 30 tuổi, cái thứ âm giọng như hỗn tạp vậy, trầm thấp, nhờn nhờn, đục ngầu, chanh chua,... nghe mà nổi cả da gà da vịt lên. Và tất nhiên, hắn gọi đến thì chẳng có việc gì là lành cả.
Tại văn phòng làm việc của Tề Khiếm Nhã:
Âu Mộng Thiên
Sếp gọi tôi đến có chuyện gì không ạ?
Tề Khiếm Nhã
Hẳn là cậu biết tôi tính nói gì mà, phải không?
Âu Mộng Thiên
Tôi không hiểu ý Sếp là gì cả. - //Bồn chồn.//
Tề Khiếm Nhã
Cậu đừng giả vờ với tôi. Một kẻ như cậu chỉ có thể...
Tề Khiếm Nhã
Làm công việc bẩn thỉu đó mà thôi...
Tề Khiếm Nhã
Tuy trong ngoài miệng nói như vậy nhưng tôi chắc rằng trong lòng cậu cũng rất muốn...
Tề Khiếm Nhã
Lên giường với...
Tề Khiếm Nhã
Rất nhiều người...
Âu Mộng Thiên
Sếp thôi đi...
Âu Mộng Thiên
Sếp đừng nghĩ, ai cũng như vậy...
Âu Mộng Thiên
Tôi không bẩn thỉu như những người ngoài kia đâu...
Âu Mộng Thiên
Tôi... KHÔNG LÀM!
Âu Mộng Thiên nhấn thật mạnh từ "KHÔNG LÀM" để dằn mặt Tề Khiếm Nhã vì đã quá khinh thường mình.
Tề Khiếm Nhã
Ồ... Vậy sao?
Hắn nở một nụ cười dâm tặc nhìn cậu.
Âu Mộng Thiên
"Hừ... Tên khốn... Nếu tôi không phải vì... Thì tôi cũng chẳng cần đến cái quán bar chết tiệt này làm gì."
Tề Khiếm Nhã
Vậy thì... - /Cười gian xảo./
Âu Mộng Thiên
"Cái gì nữa đây?"
Tề Khiếm Nhã
Chắc cậu cũng biết, trong tay tôi...
Tề Khiếm Nhã
Đang nắm giữ...
Tề Khiếm Nhã
Cả sinh mạng và...
Âu Mộng Thiên
"Tên khốn nạn."
Âu Mộng Thiên nắm chặt tay lại thành nắm đấm.
Tề Khiếm Nhã
Sao hả? Không làm?
Tề Khiếm Nhã
Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không làm thì chẳng những mạng sống của cậu mà còn...
Tề Khiếm Nhã
Liên lụy đến...
Tề Khiếm Nhã
Nếu cậu làm thì đến lúc cậu...
Tề Khiếm Nhã
Thì tôi còn có thể vì những việc cậu đã làm...
Tề Khiếm Nhã
Cho ba mẹ cậu một số tiền đấy...
Tên Tề Khiếm Nhã cứ nói lấp la lấp lửng đầy ẩn dụ. Nhưng cậu biết, người hắn nói là ai...
Âu Mộng Thiên
Tôi... - //Do dự.//
Tề Khiếm Nhã
Sao hả? Cho cậu ba giây, tôi đếm từ 1 đến 3.
Âu Mộng Thiên
Tôi đồng ý...
Cậu thật chẳng muốn làm như vậy, nhưng vì gia đình, vì đứa em trai đang học đại học...
Cậu đành phải chấp nhận...
Vì sao cơ chứ? Vì cái tên khốn Tề Khiếm Nhã đó đang nắm con át chủ bài trong tay...
Hắn biết được chuyện nhà cậu và bệnh tình của cậu trong một lần ở gần cửa thang máy, lúc ấy cậu chỉ nghĩ ngồi ở đó gắng chút sức lực yếu ớt này mà giải thích cho gia đình yên tâm về mình. Hoàn toàn giấu nhẹm đi cái căn bệnh âm hiểm này, không cho gia đình biết...
Nhưng không ngờ hắn lại nghe thấy hết.
Cậu là một con người không thích nói dối nhưng vì không muốn làm gia đình lo lắng cho mình nên không còn cách nào khác...
Tề Khiếm Nhã hắn gọi cậu lên văn phòng mà tra hỏi, còn lừa cậu rằng nếu cậu nói ra hết thì hắn sẽ giúp cậu che đậy mọi việc và sẽ giúp cho gia đình cậu. Trẻ người non dạ, cậu kể cho hắn nghe chuyện của mình...
Cũng từ đấy, hắn lấy đó làm con át chủ bài mà điều khiển cậu... Như một con rối...
Quay lại với thực tại, cậu cầm miếng bánh quy đang ăn dở trên tay, mũi sụt sùi nhớ lại mọi chuyện.
Tuy còn rất bức xúc nhưng cậu vẫn phải cắn răng nhịn nhục mà làm. Giờ mà đi tìm việc khác thì thật chỉ có nước bán nhà mà đi bụi.
Cũng chẳng biết đến lúc nào cậu cầm ghế lên đập bể đầu cái ông Sếp mất nết ấy đâu.
Sau khoảng nửa tiếng thì chiếc xe taxi cũng đã đậu ở trước quán bar ấy.
Cậu bước ra từ trong xe, mắt nhìn từ trên xuống dưới cái quán bar này.
Quán bar Over Night nổi tiếng là một quán bar có nhiều tầng nhất ở đất S này nên cũng chẳng còn gì là xa lạ. Có tổng là 87 tầng, càng lên trên thì không khí càng loãng, thích hợp để cảm giác mạnh hơn là đi bar nhiều.
Mộc Hỉ Linh
Chào cậu, Mộng Thiên.
Chưa bước được bao nhiêu bước thì cái cô nàng Mộc Hỉ Linh đã chạy tung tăng ra nắm lấy tay áo cậu lay lay như một đứa trẻ lay tay áo mẹ đòi mua này mua kia.
Âu Mộng Thiên
Là cậu sao? Hỉ Linh?
Mộc Hỉ Linh
Là tớ nè, lâu quá không gặp.
Âu Mộng Thiên
Cậu thật biết cách đùa đó nha.
Âu Mộng Thiên
Mới hôm qua thôi mà cứ như mấy năm chưa gặp mặt vậy.
Mộc Hỉ Linh cũng là một nhân viên mới vào quán bar chưa được bao lâu, chính xác hơn thì là một tuần trước.
Tính tình cô nàng thì khá hòa đồng, vui vẻ, lanh lợi, hoạt bát,... Nhưng có điều là toàn thích bám dính lấy Âu Mộng Thiên.
Comments
𝓗𝓪𝓷𝓪 𝓚𝓲𝓶♡🅥
hóng
2021-06-15
1
Nữ Hoàng Ai Cập
Muahahahahahahahaha (つ≧▽≦)つ(つ≧▽≦)つ
2021-06-15
2
☃❅『My Trà』❅☃
(≧▽≦)
2021-06-15
1