Kẻ Địch Của Tôi Lại Yêu Tôi
- Cố Nha\, có giải học sinh giỏi rồi này!
- Mày được đồng giải Nhất với thằng Nhiên đấy!
Lại đồng giải à? Sao không có giải đặc biệt cơ chứ?
Cố Nha phụng phịu trừng mắt nhìn cái chứng chỉ như thể có thâm thù đại hận với nó vậy.
Tại sao không có giải đặc biệt? Tại sao lại đồng hạng nhất? Tại sao tên đó không được giải Nhì đi, cứ thích tranh giải với cô làm gì?
Trần Mặc Nhiên cái đồ đáng ghét!
Cô là con gái cưng của thầy Cố Húc phó hiệu trưởng 1, còn hắn lại là con trai cưng của cô Lâm Mặc phó hiệu trưởng 2. Bố cô và mẹ hắn từ lâu đã không ưa gì nhau, thành ra hai đứa con cũng ngứa mắt nhau từ bé. Hai ông bà phụ huynh thì ganh đua về công việc, tranh nhau từng lời khen một để đắc ý, thì hai đứa con lại giành giật nhau cái danh hiệu học sinh xuất sắc, rồi các giải thưởng, thứ hạng,... đến đỏ mắt.
Nhưng cả 2 cặp phụ huynh con trẻ đều cứ thế đồng hạng nhau qua từng năm tháng, chẳng ai tụt xuống cũng chẳng ai vượt lên, vẫn cứ nắm tay nhau lên nhận danh hiệu giải thưởng giống y nhau chỉ khác tên họ.
Lần này cũng thế. Bố cô và mẹ hắn đồng giải Giáo viên dạy giỏi nhất cấp Tỉnh, còn cô và hắn đồng giải học sinh giỏi cấp Quốc gia.
Hiện tại cô đang rất muốn văng tục.
Đúng lúc ấy, Trần Mặc Nhiên bước vào lớp, tay cầm cái giấy chứng chỉ mà mặt nhăn như cái bị, nhìn thấy kỳ phùng địch thủ của mình đang ngồi căm thù nhìn cái tờ chứng chỉ y chang khác mỗi tên họ thì cảm thấy càng khó chịu hơn, thiếu chút nữa là nắm nát cái tờ giấy trong tay thành bột.
Cố Nhan nhìn cái tờ trên bàn càng nhìn càng khó chịu, thở hắt ra, ngẩng đầu lên thì đúng lúc Trần Mặc Nhiên cũng nhìn qua đây.
Ánh mắt hai đứa chạm nhau.
Mọi người xung quanh có thể cảm nhận rõ ràng bầu không khí trong lớp lạnh đi cả chục độ, thỉnh thoảng còn xuất hiện vài tia điện khét lẹt.
Hai đứa cứ mắt to trừng mắt nhỏ như thế cho đến khi giáo viên bộ môn bước vào lớp.
-----------
- Thôi mà Nha Nha\, mày đứng đầu mẹ nó toàn quốc rồi mà còn không hài lòng nữa hả? Mày cứ như thế thì con học tra đang ngồi trước mặt mày đây phải sống như thế nào? Mẹ tao so sánh riết tao đau đầu lắm rồi đấy! Tao xin mày tao van mày đừng có học nữa aaaa!!
Phùng Chỉ nằm bò ra bàn, kêu than năn nỉ ầm ĩ con bạn thân mình. Cô nàng với Cố Nha là bạn từ bé, rất thân với nhau, nhưng tính cách hai người lại khác biệt. Môt người thì vô lo vô nghĩ, học không được tốt, một người thì ganh đua đỏ mắt, giỏi nhất toàn quốc rồi mà vẫn không vừa lòng.
- Thôi là thôi thế nào? Chừng nào tao còn chưa vượt qua thằng đáng ghét đó tao sẽ không bao giờ thôi đâu!
- Còn sức khỏe của mày? Mày không lo nhưng tao lo đấy\, người gì đâu mà suốt ngày cắm mặt vào học học hoc\, mày xem cái thân của mày nó đã đủ gầy chưa\, mày xem cái thân mày uống đủ thuốc chưa\, ngày nào cũng học học học\, ốm vật ra đấy thầy Cố lại khổ\, mày nhìn tao đây này\, tao sống khỏe sống đẹp\, khỏe như vâm\, có phải thuốc thang gì đâu\, mày-
- Mày ồn ào quá\, thôi thôi mày đi chơi đi để tao còn tập trung học!
Cố Nha nhăn mày xua tay đuổi Phùng Chỉ đi ra, rồi lại cắm mặt vào sách vở.
----Ở một diễn biến khác----
- Ê Nhiên\, ngày nào tao cũng thấy mày đi đánh game rồi bay nhảy bóng đá bóng rổ cả ngày\, có học hành mấy đâu\, mà sao mày học bá thế? Chẳng bù cho tao ngày nào cũng chăm chỉ học hành mà vẫn dốt như xưa..
Hạo Nam mặt hoài nghi nhân sinh nhìn Trần Mặc Nhiên người đầy mồ hôi đang uống nước, nêu ra một câu thắc mắc đã rất quen thuộc mấy năm nay.
Hai người quen nhau từ hồi học cơ sở, với một cách thức không thể nào đặc biệt hơn: Bị hội hủ nữ ship thành cặp. Hai người tưởng không hợp mà hợp không tưởng, rồi thuận lý thành chương trở thành huynh đệ chí cốt.
- Tao bảo với mày bao lần rồi\, là do cách học thôi! Cách học của tao hiệu quả\, nên tao không cần học nhiều mà vẫn hiểu bài! Hiểu chưa? Còn mày học nhiều mà vẫn ngu thì là do mày thiểu năng!
Trần Mặc Nhiên rất thản nhiên đả kích thằng bạn. Hạo Nam làm một bộ quen rồi không chấp, lườm nguýt cho qua.
- Ờm\, con nhỏ Cố Nha cũng học ngày học đêm như tao\, mà nó lại giỏi ngang mày kìa! Thật lòng nhá\, tao thấy Cố Nha có phong phạm của học bá mọt sách hơn mày đấy Nhiên ạ!
- Lắm lời! Đừng có nhắc tới con nhỏ đáng ghét đấy trước mặt tao. Càng nhắc lại càng tức. Chừng nào tao còn chưa vượt qua con nhỏ đó\, tao sẽ không bao giờ quên cái ngày hôm nay đâu!
Trần Mặc Nhiên nghiến răng. Hắn tham gia cuộc thi học sinh giỏi quốc gia đợt này một phần để chứng tỏ bản thân, một phần là cuộc thi này sẽ không lấy đồng hạng. Ai biết đâu đợt này lại xảy ra ngoại lệ, hai đứa lại đồng hạng nhất, ai không cay cho nổi.
- Thôi mày bớt đi. Mày vượt lên nữa thì con dân học tra phải sống thế nào hả? Tao bị mẹ mang mày ra so sánh hơi bị nhiều rồi đấy nhá!
Hạo Nam trừng mắt nhìn Trần Mặc Nhiên, rồi đứng lên đi mất hút.
Anh là đang dỗi rồi đấy! Liệu mà dỗ anh đi!
Trần Mặc Nhiên nhìn thằng bạn tính tình trẻ con, cười xòa một tiếng, rồi bỏ đi chơi bóng tiếp.
------------
Hôm nay Phùng Chỉ được một hôm chăm ngoan đến lớp sớm (3 phút nữa vào lớp), vừa bước chân vào lớp, cảnh tượng đầu tiên mà cô nhìn thấy chính là cảnh hai đứa học giỏi nhất trường đang đọ mắt với nhau, đứa nào cũng nghiến răng nghiến lợi tỏa sát khí làm cả lớp như được đi du lịch kỷ băng hà tham gia vào một vụ thảm sát nồng nặc mùi thuốc súng.
- Lại nữa à? Ngày nào cũng thế\, hay đứa bay không chán à?
Phùng Chỉ bất lực nhìn hai con giời đang say sưa ám sát lẫn nhau bằng ánh mắt, thỉnh thoảng lại buông câu cà khịa đối phương, rồi lại bắn tia điện tiếp. Không chỉ mình cô chán nản, cả lớp cùng một bộ dạng uể oải bất lực.
Được một hôm đi sớm, cuối cùng lại lạc xừ nó vào cái kỷ băng hà bán thuốc súng thế này thì thà cô cứ duy trì thói quen đi muộn đều đặn như mọi ngày thì hơn.
*Reeeng*
- Thôi\, vào lớp rồi đấy\, con xin hai má vào chỗ ngồi hộ con!
Hạo Nam thân làm lớp phó kỷ luật không thể nhìn nổi nữa, chuẩn bị đi kéo Mặc Nhiên ra thì bị 4 con mắt lườm cho không trượt phát nào, đành an phận cúi đầu đi về chỗ.
- Haizz\, hai đứa này\, y hệt hai cái nam châm trái chiều…
Cả lớp đồng loạt thở dài, rồi lặng lẽ ai về chỗ người ấy, giở sách ra học.
Thà học còn đỡ nhàm chán hơn…
Updated 38 Episodes
Comments
Ya ya
Cột truyện tớ cảm giác khá hay nhưng không ấn tượng nhiều lắm tại vì tớ gặp nhiều thể loại này rồi. Nhưng tớ lại cực thích văn phong của cậu, lời văn rất chân thật, tự nhiên nhưng lại không bị thô, cứng. Chúc cậu thành công hơn trong con đường này nhé!
2022-09-14
2
Cao Thị Mỹ Trinh
Văn phong hay lắm á tg
2021-07-15
1