#Nâm
Ôn Lâm trong nỗi đau chết đi sống lại bị thuộc hạ của Âu Triết lôi đến một căn phòng lạ.
Căn phòng hướng sáng, đối lập hoàn toàn với không gian tối tăm tanh tưởi vừa nãy, mùi hoa thoang thoảng át đi mùi tanh nồng của máu.
Xung quanh xếp đầy những đóa hồng xanh mị hoặc, khung cảnh tươi mới tràn đầy sức sống...
Ở giữa là đặt một chiếc quan tài, bên trong thiếu nữ xinh đẹp như đang ngủ say.
Nhìn thấy cô, ánh mắt Âu Triệt dịu dàng đi mấy phần, ngón tay anh chạm nhẹ lên khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng xứ, nụ cười nhẹ đẹp như thiên thần, hình ảnh thiếu nữ bước nhẹ như cánh hoa vẫn quanh quẩn đâu đó...
"Âu Lam..."
"Lam..."
"Anh sẽ nhốt hắn ở ngay đây thôi... Để hắn hàng ngày đều nhìn em, để hắn sống mãi trong đau khổ dày vò..."
Ôn Lâm cúi sạp người, hắn không thể kêu lên, chỉ có cơ thể là run rẩy tột độ.
Âu Triết đá một cái cơ thể Ôn Lâm mềm nhũn văng về phía gương.
Thuộc hạ hiểu ý liền thao tác, sau tấm gương một căn phòng từ từ xuất hiện.
Căn phòng nhỏ hẹp, xung quanh bốn phía toàn là gương. Nhưng ở hai phía lại được thiết kế gương hai chiều, trong căn phòng này có thể nhìn rõ hoạt động trong hai phòng bên cạnh.
Cánh cửa từ từ khép lại, Ôn Lâm nhìn xung quanh bốn phía, bên trái vẫn là hình ảnh căn phòng của Âu Lam... Còn bên phải lại là hình ảnh Yên Nhi đang cuộn mình trong góc...
Hắn có thể nhìn rõ nhưng không cách nào kêu lên... Hắn bất lực đập mạnh vào những tấm kính nhưng cơ bản không hề có tác dụng.
Âu Triết ở ngoài nhìn vào trên môi vẽ một nụ cười nhẹ.
Quay sang nhìn Âu Lam chỉ còn lại cái xác, anh đưa tay chạm vào cánh hoa hồng bên cạnh, cúi người hôn nhẹ vào mi mắt Âu Lam, dịu dàng mà cưng chiều.
"Ngủ ngoan nhé... Lam"
Âu Triết rời khỏi, cánh cửa khép lại, ánh mắt bỗng trở nên sắc lạnh. Trên tay xuất hiện một con dao nhỏ, lưỡi dao vẽ một đường cong trong không khí, với vẻ mặt đắc ý, hắn đi thẳng đến nơi cô gái mù bị nhốt...
Ánh mắt dịu dàng, sự ân cần của hắn từ trước đến giờ cũng chỉ cho phép một mình Âu Lam nhìn thấy... Kẻ khác... Đều không xứng đáng...
Ôn Lâm bị nhốt giữa hai khung cảnh, một bên là Âu Lam, một bên là Yên Nhi. Hắn hoang mang, như phát điên mà giãy giụa, hai tay không ngừng đập vào những tấm kính nhưng không thể có tác dụng.
Hắn nhìn thấy Âu Triết vừa rời khỏi phòng Âu Lam nhưng ngay sau đó lại xuất hiện ở cửa phòng của Yên Nhi...
Hắn nhìn thấy Âu Triết nhìn về phía mình cười nanh ác.
Hắn nhìn thấy váy cô dâu bị xé nát.
Hắn nhìn thấy Yên Nhi vùng vẫy trong vô vọng.
Hắn không nghe thấy gì... Nhưng dường như tiếng khóc của Yên Nhi đang vang lên trong tâm trí hắn chưa một phút nào dừng lại...
Và rồi hắn cái gì cũng không nhìn thấy...
Tất cả chìm vào câm lặng, tối đen...
#Nâm
"Quên đi, hãy để Âu Lam yên nghỉ... Anh dày vò cô ấy hai tháng cũng đủ rồi..."
"..."
Âu Triết không quan tâm đến lời nói của người phụ nữ, anh vẫn từ tốn lật hồ sơ trên bàn, nghiêm túc xử lí công việc đang dang dở.
Nữ bác sĩ thấy vậy tiếp tục nói.
"Ôn Lâm bị anh ép đến phát điên rồi... Hắn bây giờ thần trí không tỉnh táo, đến mình là ai còn không biết thì anh dày vò hắn còn có ý nghĩa gì? Yên Nhi cũng chịu đủ loại dày vò xỉ nhục... Hơn nữa cô ấy còn là một kẻ mù... Như vậy còn chưa đủ để thỏa mãn anh sao?"
Cô gái này là bác sĩ điều trị cho hai người kia trong vòng hai tháng, nói là bác sĩ điều trị nhưng thực tế chính là dùng mọi cách duy trì sự sống cho họ để họ tiếp tục chịu đựng những dày vò.
Âu Triết cuối cùng cũng nhận ra sự bất bình của bác sĩ, anh ngẩng đầu, bút trên tay dừng lại giữa không trung.
"Cô đừng quá phận..."
Cô gái đứng dậy, tiến thẳng đến bàn làm việc của Âu Triết cương nghị nói.
"Nếu Âu Lam còn sống... Cô ấy nhất định không hi vọng anh làm ra những việc như vậy..."
"Đừng nhắc đến Âu Lam... Nếu không không phải vì Âu Lam thì tôi đã tắm máu Ôn thị từ lâu rồi..."
"Cô chuẩn bị đi, tuần sau làm phẫu thuật ghép mắt... Tôi sẽ để cô ta tận mắt nhìn thấy... Tận mắt trải nghiệm... Trốn trong bóng tối mãi như vậy thật không thú vị...!"
Âu Triết dứt lời, cây bút trong tay lại hạ xuống, tiếp tục làm việc.
Bác sĩ biết không thể đối với người này tạo ra uy hiếp gì liền chuẩn bị lui ra trong lòng suy nghĩ về việc Lam Yên Nhi vì sao lại mù... Ba năm trước cô ấy không hề bị như vậy, trong bệnh án cũng chưa từng ghi qua...
Vừa bước ra khỏi phòng thì giọng nói lại vang lên lần nữa.
"Ngày mai... Để Âu Lam rời đi..."
Nữ bác sĩ dừng người, cô biết ý hắn là gì. Hắn sử dụng phương pháp đặc biệt giữ xác Âu Lam trong suốt hai tháng liền, có lẽ đã đến lúc cô gái ấy nên được yên nghỉ rồi.
...
Ngày đưa Âu Lam đi, mưa rơi nặng hạt, hắn cũng không xuất hiện, chẳng ai biết hắn ở đâu cả nhưng trong lòng mọi người đều hết sức dè chừng, thao tác cẩn thận... Vì Âu Lam trong lòng hắn quan trọng đến mức nào thì chẳng cần nói ra mà ai cũng biết. Một sai phạm nhỏ cũng có thể khiến hẳn nổi giận...
Âu Triết ở nơi nào đó đã uống rất nhiều rượu, hoa cẩm tú cầu cùng thiếu nữ... Nụ cười đẹp như thiên sứ cứ quẩn quanh trong đầu, dường như em vẫn đang cạnh bên chưa từng rời đi...
Bên cạnh hắn vang lên tiếng ríc rắc của xích sắt, cô gái mù đeo còng ở chân đang cố gắng di chuyển ra ban công, dường như chẳng ý thức được có người đang nhìn cô không ngừng uống rượu...
"Lam Yên Nhi... Thật muốn đối với em ra tay tàn nhẫn"
"Ba năm trước biết rõ em phản bội nhưng không thể ra tay... Ba năm sau lại vẫn không thể ra tay..."
"Lam Yên Nhi... Em thật là nực cười..."
Hắn không biết uống qua ba nhiêu rượu, vỏ chai lăn lốc dưới đất, nằm gục trên bàn mà nói nhảm.
Đợi lúc Yên Nhi mở được tấm cửa kính ra ban công thì Âu Triết cũng đã gục trên bàn rất lâu rồi.
Vô tình chạm vào cơ thể ấm nóng, Yên Nhi có chút giật mình lùi lại. Nhưng hô hấp đều đều cùng hơi mùi hương quen thuộc khiến cô định thần lại, anh ta ngủ rồi sao?
Sờ vào khuôn mặt quen thuộc, hô hấp đều đều nhẹ nhàng không còn mang sự tức giận mỗi khi xuất hiện... Nước mắt bất giác chảy dài, mặn chát.
"Anh đã quên chuyện ba năm trước rồi sao?... Không sợ em lại lần nữa hạ độc sao... Em không xứng để anh tin tưởng như vậy..."
Yên Nhi chợt lùi lại mấy bước, tự mình lẩm nhẩm mà nói.
"Sao anh không hỏi đôi mắt này vì cái gì mà mất đi...?"
Updated 56 Episodes
Comments