Tan học, cậu đi đến con đường hồi sáng tiến tới gốc cây mà cậu đã bỏ cún con ở đó.
Cún con nhìn thấy cậu, vui vẻ chạy đến, cái đuôi ve vẩy không ngừng. Cậu mỉm cười ôm nó vào trong người rồi trở về nhà.
Trong nhà không có ai cả, cậu nhanh chóng đem bé cún trở về phòng. Bỏ cặp sách lên giường cậu mang bé cún vào nhà tắm, bắt đầu tắm rửa cho nó.
Nước thấm vào lông làm cún con khó chịu loé lắc thân mình không chịu hợp tác. Cậu cố giữ chặt nó rồi bắt đầu tắm sạch cho nó.
Tắm xong rồi lấy khăn lau khô cho bé cún, cậu mới đi giải quyết cho chính mình. Vừa mới bước ra cậu đã thấy bé cún nào đó cắn xé cọ vẻ giấy vẽ của cậu.
Cậu ôm bé cún lên ,vỗ mạnh vào mông nó vài cái, ra sức răn dạy.
Bé cún dường như cũng biết mình làm sai, gầm gừ vài tiếng rồi rúc vào lòng cậu.
Việc cậu nuôi chó đã bị phát hiện, Lâm Ngọc Linh vui vẻ chạy đi tố cáo với mẹ nuôi.
Trình Tú Anh đã rất tức giận nhanh đi tìm cậu và mắng. '' Mày mà không đem vứt nó đi thì tao sẽ đập chết nó!. ''
Cậu bất ngờ vì mẹ mình biết chuyện mình đem cún con về nhà. Không phải trong nhà không có ai sao. Cậu nhìn qua Lâm Ngọc Linh thấy cô ta cười cười thì cậu hiểu ra.
Thấy cậu không trả lời mình, Trình Tú Anh càng tức giận hơn, quát. '' Mày có nghe thấy không hả?!!! ''
'' Dạ. '' Cậu đáp một tiếng rồi rời đi.
Cậu chỉ có thể bỏ bé cún con ở bên vệ đường, hàng ngày đưa đồ ăn đến cho nó.
Hàng ngày cậu lại đến cái cây gần nhà để gặp bé cún con. Bé cún cũng rất ngoan ngoãn luôn đợi cậu ở đó không đi đâu cả.
Cậu đang ở trong phòng pha cho mình một cốc sữa thì Lâm Ngọc Linh đi đến âm hồn bất tán mà trêu chọc cậu.
'' Người như cậu mà cũng muốn uống sữa bò sao? ''
'' Người như tôi thì sao? Chẳng lẽ cô thì được uống à. '' Cậu bỏ ly sữa vào lò vi sóng, hâm nóng nó lên.
'' Tôi đương nhiên là được uống rồi, còn cậu thì chỉ có thể uống những thứ thấp kém mà thôi. '' Lâm Ngọc Linh cười nói.
Cậu không để ý coi ta, cầm lấy ly sữa rời đi. Đương nhiên Lâm Ngọc Linh sẽ không cho cậu đi dễ dàng như vậy, cô ta đi tới hất đổ ly sữa lên tay cậu.
Còn mình thì không bị gì, đau đớn ôm lấy tay mình kêu lên. '' Đau quá, em làm gì vậy. Em có gì không hài lòng thì nói với chị, chị có thể sửa mà. ''
Cậu còn chưa kịp phản ứng gì thì bị câu này làm cho bất ngờ, rồi từ đâu có một lực đẩy mạnh cậu làm cậu va mạnh vào mép bàn. Cậu ngước mắt nhìn lên thì thấy ca ca hơn năm tuổi của mình Cố Kiều Phong hung ác nhìn mình.
Cố Kiều Phong cầm lấy tay Lâm Ngọc Linh lên, lo lắng hỏi. '' Linh nhi, em có làm sao không? ''
'' Không có, em không làm sao cả. '' Lâm Ngọc Linh rụt tay mình về dấu ra sau lưng.
Cố Kiều Phong nghĩ cô vì không muốn làm hắn lo lắng thì càng thêm tức giận hung hăng trừng lấy cậu.
'' Cố Vân Hi, tối nay nhịn đói đi. '' Cố Kiều Phong tức giận quát lên rồi đưa Lâm Ngọc Linh rời đi. Trước khi rời đi Lâm Ngọc Linh còn tặng cho cậu một ánh mắt hả hê.
Cậu ôm lấy bàn tay trái đau rát của mình đi xã nước lạnh. Cậu thầm may mắn vì tay phải không soa?
Đau đớn trở về phòng, lấy hộp cứu thương ra bắt đầu bôi thuốc và băng bó cho vết bỏng.
Cậu cuộn tròn lấy thân mình nằm xuống rồi, ánh mắt vô định nhìn về một hướng.
Cậu nhìn bức tranh bị vải trắng che đo đến thất thần.
Cậu thật sự muốn khóc thật to muốn khóc thật lớn để giải tỏa tất cả. Nhưng khóc rồi thì làm sao, cậu khóc sẽ có ai đến bên cậu sao, sẽ có ai vì cậu mà thương cảm sao?
Cậu cứ thế nằm như vậy cho đến khi mặt trời lặn. Cậu không xuống lầu ăn cơm tối bởi vì cậu biết xuống đó thì sẽ bị mắng mà thôi. Nếu đã như vậy thì ở trong phòng không phải tốt hơn sao.
Biết chuyện cậu làm Lâm Ngọc Linh bị bỏng, Trình Tú Anh và Cố Hiểu Minh tức giận không thôi kêu quản gia lên gọi cậu.
Cố Hiểu Minh không nói không rằng cầm roi đánh cậu, cậu cắn răng chịu đựng không rên một tiếng. Cậu đã quá quen với chuyện này, bị phạt không hề một chút lý do hay phải chịu lỗi khi cậu không làm một điều gì cả.
Cố Hiểu Minh roi nào roi nấy đều đánh xuống thật mạnh. Cho đến khi cái roi gãy đôi thì mới dừng lại, hắn quay đầu nhìn Lâm Ngọc Linh. '' Con bớt giận chưa. ''
Lâm Ngọc Linh buồn bã gật gật đầu. Ba người kia cho rằng cô là vì cậu bị đánh mà buồn bã thì càng thêm yêu thương cô hơn.
Trình Tú Anh đưa cô vào ghế sofa ngồi xuống, xem xét hai tay cô. Lâm Ngọc Linh một bộ mặt buồn bã nhưng trong lòng đã cười đến không thể nào ngậm miệng được.
Cả Cố gia chán ghét cậu thì buộc gì cô ta phái yêu thương loại thừa thãi đó.
Cậu cố gắng lê thân thể đau nhức trở về phòng. Khó khăn bôi lấy thuốc mỡ vào các vết roi đánh.
Thuốc bôi vào vết thương làm cho nó đau nhức, cậu cắn răng chụi đựng cố gắng bôi cho xong. Tối đó cậu phát sốt cao, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, cậu ngồi dậy sờ cái trán nòng hổi của mình.
Cậu bật đèn lên, lấy thuốc hạ sốt ở đầu giường. Uống xong rồi ngủ cho đến sáng mai.
Updated 100 Episodes
Comments
Leo
nên nhớ mày chỉ là con nuôi thôi, đừng có mà lên mặt cậu ta chưa xiên mày là may rồi nên hiểu phúc phần đó đi!!!
2025-02-14
0
Leo
bớt cái gì cơ? ông cũng mừng bị xiên giống nó hả?
2025-02-14
0
ebe muốn làm cá mặn phơi khô
^^ là t ,t éo sợ kím tiền mua cái điện thoại nhỏ giấu đâu đó quay lại toàn bộ vc bị bạo hành nói lên vs giáo viên ,hỉu trưởng dẫn nhau lên phường giải quyết
2024-07-21
3