Ba à. Ba lại chưa ăn tối đã đến đây sao?
- Ba chưa thấy đói. Ba muốn nói chuyện với mẹ con nhiều hơn. Ngày nào mẹ con cũng nằm trong bệnh viện một mình như vậy,... chắc bà ấy buồn lắm.
Nhìn khuôn mặt đã già đi nhiều của ba, nếp nhăn trên khóe mắt đã sâu hơn rất nhiều. Từ ngày mẹ cô trở thành người thực vật nằm trên giường bệnh như thế, ba cô trông già đi một cách nhanh chóng. Cô nhìn bàn tay gầy của ông đang nhẹ vuốt mái tóc của người phụ nữ mà ông yêu thương, dù chưa chắc là bà đã biết. Đôi mắt cô đã cay xè lên.
- Thế con đã ăn cơm chưa? Dạo này con với Thành Trí vẫn ổn chứ?
- Con từ công ty qua đây. Con với Thành Trí vẫn tốt. Hôm nay anh ấy còn muốn cùng qua thăm mẹ với con, nhưng bận gặp đối tác.
- Thằng bé bận vậy con bảo nó không cần vào đây đâu.Đừng làm phiền nó.
- Vâng. Con biết rồi ba. Vậy ba cũng về tắm rửa ăn cơm đi. Con ở lại với mẹ thêm một lúc.
Ba cô vừa rời đi. Nước mắt Dạ Lam Sinh cũng không kìm nén nổi mà rơi xuống đầy khuôn mặt. Biết bao nhiêu lần cô cũng muốn nói với ba, hôn nhân của cô chẳng vui chút nào. Nhưng nhìn dáng vẻ đầy lo âu và khắc khổ của ông, bản thân lại không cho phép cô được nói ra những gì trong lòng. Cảm giác dồn nén đó thật là khó chịu.
Cô nhẹ nhàng nâng bàn tay xanh xao, gắn đầy kim chuyền của mẹ lên má mình. Cố gắng tìm kiếm chút hơi ấm còn xót lại của mẹ xem như là một sự an ủi. Nhưng không, tay bà lạnh quá, lạnh như trái tim cô vậy. Cô nghẹn ngào tiếng khóc. Tiếng khóc vì được cố kìm nén nên khi phát ra lại càng mang đến cảm giác xé lòng hơn. Cô cứ thế khóc cho đến khi nấc lên thành tiếng.
- mẹ à..Con gái phải làm sao đây..Con yêu anh ấy thì đã sao chứ. Chung quy cho cùng, anh ấy vẫn là không yêu con. Mẹ ơi. Liệu thứ tình yêu không thể nắm giữ được như vậy, con có nên buông bỏ không? Con cô đơn lắm, cô đơn ngay chính trong căn nhà của mình mẹ ạ. Hằng ngày phải nhìn người mình yêu lạnh nhạt, thờ ơ với mình, trái tim con đau lắm. Đau lắm mẹ ơi..
Bóng tối yên tĩnh càng khắc hoạ thêm nỗi thê lương trong tâm trạng của mỗi người. Nhưng cô không biết rằng, những gì mà cô cố gắng nói dối lại trở thành vô dụng. Ba cô thật ra ông ấy vẫn chưa về. Dường như việc lén đứng bên ngoài phòng bệnh nghe cô than thở về hôn nhân của mình đã trở thành thói quen.
Nhưng ông không muốn vạch trần cô. Cô muốn giấu ông, ông sẽ giả vờ như không biết. Nhưng điều đó càng làm ông thấy tự trách hơn. Tại sao cô có thể hiểu chuyện như vậy chứ. Hiểu chuyện đến mức không muốn ai phải lo lắng cho mình. Nhưng lại cố gắng che giấu để bản thân tự gậm nhấm nỗi cô đơn.
Phải chăng ông sai rồi. Sai ngay từ đầu. Ông không nên vì cái gọi là lời hứa bạn bè, thân càng thêm thân. Khiến cô kết hôn với một người đàn ông không yêu mình. Ông quay người rời đi như muốn trốn tránh.Ông sợ cô sẽ phát hiện ra ông nghe lén, lúc đó cô sẽ càng khó xử hơn. Cái bóng cô độc của người đàn ông đã về tuổi xế chiều trải dài xuống hành lang bệnh viện vắng vẻ, như khắc hoạ lên chính cuộc sống đơn độc của ông hiện giờ.
Rời khỏi bệnh viện, cô chạy chậm trên con đường quen thuộc dẫn về nhà. Cửa kính xe đã được cô hạ xuống. Cô tận hưởng cơn gió mát lành đang mơn trớn trên mái tóc mình, tâm trạng cô bình ổn hơn rất nhiều. Một đôi tình nhân đang nắm tay nhau đi trên đường làm cho cô không khỏi thèm khát.
Cặp đôi ấy trông thật bình thường, nhưng lại chính là cả mong ước của cô.
Cô từng rất mong muốn có thể cùng anh nắm tay nhau hẹn hò như những cặp đôi bình thường. Nhưng sự lạnh nhạt của anh, đã khiến cô biết, điều đó là không thể. Ở với anh, cô đã dần chấp nhận một sự thật rằng, có những chuyện đơn giản với người bình thường, nhưng đối với cô chỉ là thầm ước.
Cô mang bước chân nặng nề về nhà. Cô không bật điện. Bây giờ đã là gần 12h đêm. Cô không biết anh đã về hay chưa, nhưng nếu có về thì chắc chắn đã đi ngủ. Điều đó hình thành cho cô thói quen lặng lẽ làm mọi việc cô độc trong bóng tối.
Bước chân vừa đưa lên bậc cầu thang của cô bỗng khựng lại, vì đèn trong nhà bỗng nhiên được bật sáng. Cô nhất thời hơi nheo mắt vì chưa làm quen được với ánh sáng đột ngột. Cô theo quán tính quay đầu nhìn về phía sau lưng. Anh đang ngồi tĩnh lặng trên ghế sofa, ánh mắt hướng về phía cô.
- Anh chưa đi ngủ sao?
- Chưa ngủ được. Em đi đâu giờ mới về vậy?
- Em đến bệnh viện thăm mẹ. Khi về thời tiết hôm nay khá là dễ chịu, nên em đi dạo một lúc. Em có nhắn tin cho anh rồi.
- em..
- Em mệt rồi, em lên phòng ngủ trước đây.
Thật ra anh định hỏi cô đã ăn cơm tối chưa? Nhưng lời vừa muốn nói đã phải nuốt trở lại. Thì ra cô đã nhắn tin cho anh rồi. Nhưng anh lại không hề đọc tin nhắn cô gửi. Anh nhìn theo bóng dáng của cô đang đi lặng lẽ phía cầu thang.
Hình như cô gầy đi thì phải. Trông cô lúc này thật mỏng manh yếu đuối. Trong lòng anh, một cảm giác hơi thương cảm với cô manh nha xuất hiện, nhưng anh nhanh chóng dập tắt nó.
Anh lạnh lùng nhưng không hẳn là điều gì anh cũng không nhớ. Trong kí ức của anh về cô gái chung trường đại học của mình. Lúc đó cô sôi nổi hơn nhiều và đặc biệt không trầm lặng như bây giờ.
Nhiều lần hợp tác làm việc cùng nhau tại trường, có đôi lần bắt gặp ánh mắt của cô làm cho anh cũng biết bối rối. Đôi mắt đó thật là sáng, thật là dụ hoặc. Ngay cả bản thân anh cũng không thoát khỏi đắm chìm. Những lúc như vậy, anh chỉ có thể cố gắng tỏ ra lạnh lùng hơn, che giấu đi chút rung động của mình.
Anh lên phòng ngủ, cô đã tắm xong và yên vị trên chiếc giường từ bao giờ. Cô luôn giữ cho mình thói quen nằm đưa lưng về phía anh. Khoảng cách của hai người bây giờ gần lắm. Anh chỉ cần đưa cánh tay của mình ra là đã có thể chạm vào bờ vai gầy của cô rồi. Nhưng cánh tay vừa giơ lơ lửng phía không trung đã bị anh rút về.
Tại sao, khoảng cách của họ lại trở nên xa lạ như vậy. Anh biết thời đại học, cô thích anh và anh cũng đã hơn một lần rung động trước cô. Có lẽ giữa họ sẽ có thể nảy nở thành tình yêu, vì dù sao cô cũng là người con gái đầu tiên khiến anh rung động. Mọi thứ chỉ trở nên thật tồi tệ khi giữa hai người có thứ gọi là hôn ước.
Sau khi cô tốt nghiệp, ba mẹ anh muốn anh kết hôn với cô. Cùng một lý do như người ở thế kỉ thứ 15 là ba cô và ba anh là bạn thân và họ đã hứa hôn cho anh và cô từ nhỏ. Anh một mực không đồng ý. Cuộc đời anh, anh không muốn bị ai sắp đặt.
Trái ngược với phản ứng của anh, cô sau khi biết người mà ba mẹ mình muốn mình kết hôn lại là người mà mình yêu thầm trong những năm đại học. Cô đã vui vẻ đồng ý. Ngày hai gia đình gặp mặt, anh không hề giấu giếm suy nghĩ của bản thân mà bày tỏ thái độ không đồng ý.
Cô buồn lắm. Không buồn sao được. Cảm giác khi bị người mình yêu từ chối, vừa xấu hổ vừa tủi thân. Nhưng nếu như anh không thích cô, thì cô cũng không muốn anh gượng ép bản thân. Ăn hết bữa cơm gặp mặt, cô chủ động đi theo anh nói chuyện.
- chờ đã, Nghiêm học trưởng.
- Sao cô lại theo tôi ra đây? Không phải cô nên ở bên trong cùng ba mẹ mình hay sao?
- Không. Em có chuyện muốn nói với anh.
- Muốn nói với tôi?
- Phải. Em nhận ra rằng anh không hề thích cuộc hôn nhân này một chút nào? Mặc dù... Mặc dù.."
- Mặc dù cái gì?
- Thôi.. Bỏ đi. Nếu anh đã không muốn làm theo sự sắp xếp của người lớn, chúng ta có thể nói với họ. Em cũng không muốn gả cho một người không yêu em.
- Cô nói thật.
- phải. Sống với người không yêu mình có gì vui chứ. Chẳng phải bản thân mình là người chịu thiệt thòi hay sao?
Cô nói xong lại cười với anh một cái rất tươi. Đó là nụ cười đẹp nhất anh từng thấy. Bây giờ anh đã hiểu được vì sao trong suốt thời gian đi học, cô luôn được bầu trọn là hoa khôi rồi. Ấn tượng về cô trong anh lại tốt thêm một chút nữa. Sau khi hai người nói chuyện rõ ràng với ba mẹ hai bên, anh còn chủ động lái xe đưa cô về.
Ký ức của anh dường như không muốn rơi rớt đi một chút nào hết, anh nhớ ra hình như trong khoảng thời gian mà hai người biết nhau cho đến hiện tại đã là vợ chồng. Đó là lần duy nhất anh chở cô thì phải?
Nếu mọi việc cứ thế dừng lại, sẽ chẳng có một cuộc hôn nhân bế tắc nhiều bây giờ. Hai tuần sau bữa cơm gặp mặt là sinh nhật của ba anh. Vì là bạn thân của ông nên gia đình cô cũng được mời tới bữa cơm gia đình này. Đến nửa bữa cơm thì anh thấy mình có chút hơi choáng, và xin phép đi nghỉ trước. Nhưng sáng hôm sau, anh đã bị ba mẹ anh đánh thức dậy. Còn lơ mơ chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì anh đã thấy cô đang nằm ngay bên cạnh mình.
Một pha bù lu bù loa của mẹ anh làm anh nhức hết cả đầu óc. Lúc cô tỉnh dậy cô cũng ngu ngơ chẳng khác gì anh. Nhưng trong mắt anh, hành động của cô bây giờ chính là giả vờ. Miệng thì nói không muốn kết hôn với người không yêu mình, nhưng sau lưng lại giở trò bẩn thỉu bò lên giường anh. Thế thì còn giả ngu cái nỗi gì.
Kết quả của vụ bắt gian tại trận là anh phải đồng ý lấy cô mà tâm trạng mang đầy bức bối. Đối với anh, càng ép anh thì anh sẽ càng phản kháng. Chính vì vậy, chút tốt đẹp về cô trong suy nghĩ của anh hoàn toàn bị giết chết theo hôn lễ của hai người.
Updated 63 Episodes
Comments
Ngô Huệ
Ba mẹ anh đẩy chị đến tình trạng này
2024-12-13
0
Mai Đặng
nói quá đúng luôn. nếu đủ vô tâm thì bản thân sẽ không bao giờ là người tổn thương
2022-12-18
0
ZyZy
r a se phải hối hận...cực kì hối hận về khoảng time a đã lạnh nhạt thờ ơ với chị như này a nhé.
2022-08-21
0