Tình Yêu Hai Lần Kết
Nhìn lên đồng hồ treo tường, đã là 10 giờ tối, anh vẫn chưa về. Mâm cơm đã lạnh ngắt từ bao giờ nhưng cô cũng chẳng buồn đụng đũa.
Đã gần ba năm rồi, kể từ ngày hai người kết hôn. Ngày nào cô cũng chuẩn bị cơm tối chờ anh về, nhưng đáp lại chỉ là một mình cô trong căn phòng nhà rộng lớn. Cô thu dọn thức ăn bỏ vào tủ lạnh, tự cười bản thân mình đúng là ngốc. Dù biết anh sẽ chẳng về nhưng vẫn cứ cố chấp chờ anh.
Nhà ư, thật buồn cười. Không phải định nghĩa chính xác của nhà chính là một nơi yên bình ta tìm về sau chuỗi ngày mệt mỏi bon chen bên ngoài hay sao. Nhưng có ai như cô không, tự thấy cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Thật lạnh lẽo. Ngôi nhà này bây giờ lạnh như chính tâm hồn cô bây giờ vậy.
Dù rất buồn nhưng trước khi đi ngủ cô vẫn gửi cho anh một tin nhắn.
" Anh đừng làm việc quá sức. Nhớ giữ gìn sức khỏe."
Ở bên này, Nghiêm Thành Trí đang ăn cơm tối với đối tác, nhìn thấy tin nhắn của Dạ Lam Sinh gửi đến, anh cũng không buồn trả lời. Từ ngày mà họ kết hôn, nhắn tin là việc của cô, còn không trả lời là việc của anh.
Dạ Lam Sinh nằm trên giường nhưng không tài nào ngủ nổi, hai mắt cô cứ nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại như thể chờ một tin nhắn từ phía ai đó, dù vẫn biết là không bao giờ.
Nửa đêm, anh trở về nhà. Toàn căn nhà tối om và lạnh lẽo như nhà hoang, anh cũng chẳng buồn để tâm. Trong đêm tối, tiếng giày da của anh nện xuống sàn nhà bằng gỗ nghe thật vang vọng. Anh cứ thế tiến về phía phòng ngủ, nơi duy nhất trong căn nhà có chút ánh sáng từ phía chiếc đèn ngủ phát ra một chút yếu ớt.
Anh thấy cô nằm trên giường, quay lưng lại phía cửa, nghĩ rằng cô đã ngủ. Anh lấy quần áo vào nhà tắm. Một lát sau, anh trở ra, nhẹ nằm xuống một bên giường. Việc gặp phải một đối tác có tửu lượng cao, khiến anh uống có chút hơi nhiều. Anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Một ngày nữa của đôi vợ chồng trôi qua trong vô vị, họ thậm chí còn không nói với nhau một câu nào.
Khi anh đã ngủ, cô mới từ từ mở mắt ra. Thật ra, dù hai người đã là vợ chồng lâu như vậy, nhưng anh không hề biết rằng, cô bị mắc bệnh khó ngủ. Từ lúc anh về, tiếng giày da của anh đã đánh thức cô rồi. Nhưng cô chọn nằm im, vì thật sự nếu thức dậy, cô cũng chẳng biết phải nói gì với anh. Dường như giữa họ không có gì để nói với nhau vậy.
Đêm khuya yên tĩnh lại càng khiến cho những kí ức dễ dàng lay động ý chí con người. Cô khoác nhẹ chiếc áo choàng ngủ bằng lụa đi nhẹ nhàng ra ban công. Gió đêm có chút se lạnh thổi qua bờ vai cô. Đôi vai gầy ấy có chút hơi run lên. Lạnh nhưng cô lại thấy thoải mái và tỉnh táo hơn. Lí trí của cô chưa bao giờ tỉnh táo đến như vậy. Nó mách bảo cô rằng, anh chưa bao giờ là của cô, dù hai người đã là vợ chồng.
Cô thả trôi tâm trạng theo những kí ức đẹp nhất mà cô cất giữ. Bảy năm rồi. Cô yêu anh bảy năm, anh có biết không? Ôi cảm giác yêu thầm một người. Vui thì ít mà tương tư buồn tủi còn nhiều hơn.
Cô không bao giờ quên, lần đầu tiên chạm mặt nhau, anh đã hút lấy hồn cô như thế nào. Mà không, là bản thân cô tự đa tình, đã thích anh ngay từ lần đầu gặp gỡ.
Dạ Lam Sinh vốn là một cô gái sôi nổi. Từ khi còn học cấp ba, cô đã là niềm ao ước của biết bao nam sinh, nhưng cô không hề một lần để ý. Gia cảnh cô bình thường, nhưng đổi lại, cô xinh đẹp. Một vẻ đẹp trong trẻo như nắng mai, da trắng, mũi cao, đôi môi đỏ mộng và mái tóc đen dài luôn buông xoã theo dáng người cao gầy của cô tạo ra một vẻ đẹp hài hòa.
Nhưng điểm thu hút nhất trên khuôn mặt cô chính là đôi mắt. Đôi mắt to, và trong như nước mùa thu, nhìn vào tạo cảm giác sâu như không thấy đáy. Ai đã một lần nhìn sâu vào đôi mắt ấy, đều muốn trầm luân không muốn thoát ra. Cô không những sinh đẹp, mà còn học giỏi. Năm nào thành tích của cô cũng đều sếp nhất toàn khối.
Trong khi đại học được coi là một cửa ải khó khăn đầu đời của tất cả mọi người, thì đối với cô chỉ là chuyện đương nhiên. Nhờ thành tích đạt được suốt ba năm học cấp ba, cô được tuyển thẳng vào trường đại học danh tiếng. Với một niềm đam mê với con số và tính toán, cô chọn cho mình chuyên ngành tài Chính.
Lễ khai giảng năm học mới tại trường đại học đã đánh dấu bước ngoặt trong cuộc đời cô. Đôi mắt thiếu nữ 18 chỉ tập trung nhìn vào người con trai sáng như ánh mặt trời, đang đọc lời tuyên thệ trên sân khấu.
Có lẽ cái nhìn chăm chú ấy sẽ nhanh trôi vào kí ức thanh xuân nếu như vận mệnh không trêu ngươi cho cô gặp lại anh nhiều lần sau đó.
Nghiêm Thành Trí là đàn anh khoá trên hơn cô hai khóa..Anh đúng chất con của trời, sinh ra đã hơn người. Từ ngoại hình, cho đến năng lực học tập, gia thế bản thân. Nhưng điều khiến cô chú ý đến anh không phải những thứ phù phiếm bên ngoài đó. Mà là phong thái lãnh băng và khí chất cao ngạo của anh. Khiến cho anh trông đứng đắn và chững chạc hơn những cậu bạn cùng tuổi.
Khỏi phải nói, với đầy đủ điều kiện hội tụ ở anh, thì chắc chắn sẽ có không biết bao nhiêu cô gái thầm thương trộm nhớ anh, cô cũng chỉ là một trong số đông đó mà thôi.
Cái lạnh về đêm như kéo cô về với thực tại. Mệt mỏi, cô thật sự mệt mỏi. Nhưng dù hôm nay có ra sao, thì ngày mai cô cũng phải tiếp tục với vòng luẩn quẩn của mình. Cô cần phải cố gắng chìm vào giấc ngủ, trước khi sức khỏe của bản thân bị hạ gục.
Một đêm thiếu ngủ, nhưng đồng hồ sinh học của cô vẫn thôi thúc cô thức dậy đúng vào 6h30 phút sáng hôm sau. Anh vẫn còn ngủ. Cô như một con rô bốt được lập trình sẵn, thành thục hoàn thành công việc của một người vợ chuẩn mực.
Cô chuẩn bị cho anh bữa sáng, sau đó mới thay bộ đồ công sở lên người và rời khỏi nhà. Khi anh thức dậy, cô đã đi làm. Anh ăn bữa sáng mà cô đã chuẩn bị. Không phủ nhận rằng, bữa sáng cô làm rất phù hợp với khẩu vị của anh..Thậm chí anh còn cảm thấy ngon hơn đồ ngoài hàng. Bất chợt anh nhớ ra, hình như bữa sáng cũng là bữa duy nhất trong ngày mà anh đồ ăn do cô chuẩn bị.
Vì không quá quan tâm đến cô, nên việc cô làm cho một công ty khác, trong khi công ty của gia đình anh lại là công ty lớn nhất thành phố này, anh cũng chẳng để ý. Anh và cô cứ như hai người xa lạ ép phải ở chung một nhà. Nực cười, thế thì làm sao mà là vợ chồng được. Nhưng điều nực cười đó, lại chính là cuộc sống của anh và cô hiện tại.
Ngân hàng đầu tư JS.
Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên, kéo cô ra khỏi dãy con số nhìn thật hách não.
" alo. Dạ Lam Sinh nghe."
" Trưởng phòng Dạ. Qua phòng tôi có chút việc."
" Vâng. Tôi sẽ qua ngay."
Cô sau khi cúp máy lập tức đi đến phòng tổng giám đốc. Mạnh Niên, tổng giám đốc công ty đầu tư JS là một người đàn ông đã ngoài năm mươi tuổi, nhưng vẫn vô cùng phong độ và lịch lãm. Cô luôn kính trọng ông, Bởi lẽ ông luôn là người đã giúp đỡ cô rất nhiều từ khi cô bước chân vào JS làm việc.
Bằng sự nỗ lực và khả năng thiên phú của mình, cô đã chứng minh cho ông thấy ông không hề nhìn nhầm người. Kết quả là sau ba năm, cô cũng đã được bổ nhiệm vào cái chức trưởng phòng đầu tư của công ty. Cô mạnh tay gõ lên cửa, bên trong lập tức có tiếng đáp lại.
" Vào đi."
" Mạnh tổng. Ông cho gọi tôi."
" Phải, trưởng phòng Dạ, cô ngồi xuống ghế chờ tôi chút, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô."
Cô theo lời ông ta ngồi xuống ghế, còn không quên pha thêm một tách trà. Là cấp trên, cũng là cộng sự làm việc, nên cô hiểu rõ sở thích của Mạnh tổng. Điều đó càng làm ông thêm hài lòng. Hai ly trà nóng còn bốc khói nghi ngút làm cho không khí trong phòng càng tĩnh lặng hơn.
Mạnh Niên khẽ nhấp một ngụm trà, vị thanh mát và có chút hơi đắng lan tỏa trong khoang miệng như đánh thức mọi giác quan. Sau khi uống xong lại còn lưu lại vị ngọt dịu. Ông ta mỉm cười thỏa mãn.
" Vẫn là trưởng phòng Dạ hiểu rõ sở thích của tôi nhất."
" Mạnh tổng quá khen rồi. Không biết ông gọi tôi lên đây có chuyện gì không ạ."
" Trưởng phòng Dạ. Cô vào công ty hình như cũng được ba năm rồi nhỉ. Ba năm qua, tôi vô cùng hài lòng với năng lực và cách làm việc của cô."
" Là do Mạnh tổng đã chiếu cố tôi ạ. Tôi rất cảm ơn Mạnh tổng đã luôn tin tưởng tôi."
" Cô không cần khách sáo. Cô cũng chưa bao giờ làm tôi phải thất vọng. Thật ra, tôi muốn hướng cô phát triển tốt hơn nữa."
" Phát triển tốt hơn nữa. Tôi không hiểu ý của ông lắm."
" Trưởng phòng Dạ cũng biết, công ty sẽ mở rộng chi nhánh sang thị trường Singapore. Tôi muốn cử cô làm giám đốc chi nhánh bên đó. Cô thấy thế nào?"
" Singapore? Cái này, tôi cần thêm thời gian suy nghĩ ạ."
" Tất nhiên rồi. Từ đây đến khi đó đang còn nửa năm nữa. Tôi cũng là muốn báo trước cho cô có thêm thời gian suy nghĩ. Nhưng có điều, cô nên cân nhắc. Cô còn trẻ và rất nhạy bén với nghề. Một thị trường tiềm năng như Singapore sẽ giúp cô phát huy được hết năng lực bản thân. và còn rất tốt cho sự phát triển tương lai của bản thân cô."
" Vâng. Cảm ơn Mạnh tổng. Tôi sẽ suy nghĩ lại và cho ông câu trả lời sớm nhất có thể. Tôi xin phép ạ."
" Được, tôi chờ câu trả lời của cô. Giờ cô về làm việc đi."
" Chào Mạnh tổng."
Mang theo những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, cô trở về phòng làm việc. Việc chọn lựa vốn đã không đơn giản. Đứng trước sự lựa chọn liên quan đến cả tương lai sau này của bản thân càng khó khăn hơn..Cô phải lựa chọn thế nào mới tốt đây.
Updated 63 Episodes
Comments
Trương Thi Điệu
đọc truyện này đến lần thứ 5 rồi mà vẫn thấy hay
2024-06-24
0
Vichky Pham
gút:)))
2024-09-30
0
Trandieu
Ko
2024-09-26
0