Chương 2. Nguyệt Lão se duyên.

Nam nhân hồng y nhìn Nguyệt Ly mỉm cười, tay còn cầm một sợi dây tơ hồng. Không lẽ đây là Nguyệt Lão sao?! Không phải người ta nói là một ông già mười sáu vạn tuổi sao? Người trước mặt nàng đúng là tóc bạc nhưng được cột bằng một sợi hồng tơ, dung mạo như nam nhân trẻ tuổi không hề giống ông lão, một thân hồng y, môi đỏ da trắng, nụ cười như hoa nở rộ, xinh đẹp hơn con gái đến mấy phần. Nguyệt Lão nhìn nàng:

- Đàn rất hay. Tại sao một tiểu mỹ nhân xinh đẹp trong trẻo như nàng có thể đàn ra được giai điệu bi thương, đau lòng như vậy?!

- Đa ta.

- Không biết ta gọi nàng thế nào?

- Ta là Tam Công Chúa Nguyệt Ly, muội muội của Dực Quân Bắc Thần Phong.

- Thì ra là Tam Công Chúa Dực Giới dung mạo như lưu ly, xinh đẹp vô biên trong lời đồn.

- Nguyệt Lão quá khen.

- Nàng biết ta?!

Nguyệt Ly nhìn hắn một lượt rồi nói:

- Dung mạo của ông... đặc biệt như vậy. Ta tuy chưa từng gặp nhưng cũng có thể đoán ra.

- Ta có thể xem đây là một lời khen?!

- Ông từ Thiên Giới đến Dực Giới vì hôn sự của ca ca ta và công chúa Đông Hải sao?

- Đúng vậy. Tam Công Chúa quả là thông minh.

- Công chúa Đông Hải không phải về rồi sao? Sao ông còn ở đây?

- Ta đã hơn sáu vạn năm không đến Dực Giới muốn dạo chơi một lát. Thật may liền gặp Tam Công Chúa!

- Không phải ở Dực Giới người Thiên Tộc sẽ mất dần tiên khí sao? Ông không sợ à?

- Ta đã sống hơn mười sáu vạn năm, hơn Tam Công Chúa nàng gần mười hai vạn tuổi có gì mà sợ! Hơn nữa ta sẽ sớm rời khỏi đây!

- Ông về Thiên Giới sao?

Nguyệt Ly chợt cười nhìn ông đầy ý vị:

- Có thể dẫn ta đi cùng không?

- Dẫn Tam Công Chúa đi cùng?! Ta không dám!

- Đừng có Tam Công Chúa, Tam Công Chúa nữa, gọi ta Nguyệt Ly. Hơn nữa ông sợ gì? Ca Ca ta rất tốt không bắt tội ông đâu!

- Dù như vậy cũng không được!

- Đi mà! Ta chưa từng đến Cửu Trùng Thiên, ông cho ta đi theo đi...!

- Tam... À Nguyệt Ly điện hạ, ta... ta không trở về Thiên Cung ta còn có việc ở Nhân Giới. Tạm biệt!!!

Nguyệt Ly định túm lấy Nguyệt Lão thì hắn đã biến mất, tay hững giữ không trung, thất vọng cảm thán:

- Không có chí khí!!!

Nguyệt Ly chợt nghĩ đến việc hắn xuống Nhân Giới! Nhân Giới! Đúng rồi, nhân lúc Bắc Thần Phong không để ý nàng có thể đến Nhân Giới dạo chơi một lát, chắc chắn thú vị hơn ở Dực Giới luyện đàn, chép kinh thư. Nguyệt Ly liền dùng thuật mang cả thất huyền cầm xuống nhân gian.

*******

Nam Quốc của Nhân Giới tiết trời chớm lạnh, đồi núi ngã sắc vàng, nắng nhàn nhạt rải trên các mái đình cong cong. Nguyệt Ly đi đến một thành lớn đông đúc nhộn nhịp có tên Vạn An, kinh đô của Nam Quốc. Nguyệt Ly vui vẻ dạo chơi, tà áo voan mỏng đen tuyền bay nhè nhẹ, khuôn mặt xinh đẹp trên trán đeo một chuỗi bạc đính ngọc xanh dương xinh đẹp động lòng người, đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn. Trời tối Nguyệt Ly đến một khách điếm lớn để dùng bữa, chọn một bàn cửa sổ lớn nhìn xuống cây cầu gỗ đỏ bắc ngang qua sông. Nghe ông chủ khách điếm nói hôm nay là Thất tịch ngày Ngưu lang chức nữ trên trời gặp nhau cũng là ngày Nguyệt Lão se duyên cho trai tài gái sắc. Hèn gì ông ta bảo có việc ở Nhân Gian. Nguyệt Ly vừa ngồi thưởng thức bánh hoa mai vừa nhìn phong cảnh bên ngoài. Bỗng nhiên xa xa trên mái đình gần bờ sông một bóng áo đỏ bay bay lọt vào mắt Nguyệt Ly, nàng thích thú:

- Ta bắt được ông rồi!

Nguyệt Lão đang ngồi trên cao nhìn xuống phố chăm chú hoàn thành sứ mệnh se duyên tơ hồng của mình. Chợt phía sau có bàn tay vỗ vai ông:

- Ông se duyên cũng tùy tiện quá rồi?! Sao hai người đó có thể một đôi?!

Nguyệt Lão giật mình quay lại thấy Tam Công Chúa Dực Giới đang ở sau mình cau mày cảm thán.

- Nguyệt...

Chợt nhớ ra công việc se duyên giang dở của mình liền tập trung lại. Nguyệt Lão dùng một sợi tờ hồng mảnh buộc vào ngón tay áp út của một tiểu cô nương xinh đẹp và một ông lão đầu hai thứ tóc.

- Nguyệt Lão có phải ông già rồi nhìn lầm không? Ông ta ít nhất cũng phải bằng tuổi gia gia của cô nương ấy. Sao ông có thể se duyên thành một đôi?!

Hoàn thành công việc, Nguyệt Lão mới ảo não nhìn nàng than:

- Nguyệt Ly điện hạ, tình duyên của họ ta không quyết định, là Ti Mệnh Tinh Quân đã viết như vậy. Điện hạ thắc mắc thì đi tìm ông ta.

- Ti Mệnh?! Viết cuộc đời một cô gái mà tàn nhẫn như vậy se duyên với một ông già!

- Đúng vậy. Ông ta rất tàn nhẫn, còn hơi biến thái...

- Thật sao?!

- Thật.

Nguyệt Ly lắc đầu rồi nhìn xuống dòng người đang nô nức dạo chơi, ai ai cũng có đôi có cặp. Trai tài gái sắc đến với nhau mới đúng chứ?!

Mấy ngày sau Nguyệt Ly rảnh rỗi sinh nhàm chán luôn bám theo Nguyệt Lão đi khắp nơi. Hôm nay Nguyệt Ly cùng hắn theo kiệu tân nương đến một phủ đệ rộng lớn, sơn son thếp vàng, thoáng nhìn thật không biết là sắp tổ chức hỉ sự. Hai người đi theo tân nương vào trong đương nhiên người phàm không thể thấy họ, Nguyệt Ly nhìn một vòng quanh phủ quả thật là nhà vương giả, giàu có nhất vùng. Nhưng Nguyệt Ly không hề thấy không khí hỉ sự, không có lụa đỏ, đèn nến. Tân nương đội khăn đỏ trơn được bà mối dắt vào một phòng nhỏ ở hậu viện phía Tây, rồi khép cửa lại. Hai người đứng trong sân viện nhìn căn phòng nhỏ, Nguyệt Ly quay sang nhìn Nguyệt Lão thắc mắc:

- Hỉ sự chưa tổ chức gì đã đưa tân nương về phòng chờ sao?

- Cô ấy là thiếp thất thì tổ chức gì chứ?!

- Hả?! Thiếp? Ông ta có vợ rồi?

- Không những vậy, ông ấy còn có thêm tám người thiếp, cô ấy là người thứ chín.

- Hả?! Ta tưởng chỉ có ca ca ta Bắc Thần Phong mới ham mê tửu sắc, thì ra tất cả nam nhân đều như vậy!

- Ta đâu có!

- Ông...

Đang định tranh luận lại thì tân lang trong tích sử xuất hiện, ông ta đẩy cửa bước vào phòng. Khuôn mặt ông ta đập vào mắt Nguyệt Ly khiến nàng choáng hơn. Ông ta chính là ông già hôm trước Nguyệt Ly thấy được se duyên với tiểu cô nương trên phố.

- Tân nương... không lẽ chính là....?!

- Đúng vậy. Là họ.

Nguyệt Ly hoang mang không nói nên lời,mặc kệ Nguyệt Lão ở đó lững thửng bỏ về. Ông ta đã có chín người vợ bây giờ còn cưới thêm một tiểu cô nương xinh đẹp về phủ để tròn mười người sao?! Vốn nghĩ chỉ có Bắc Thần Phong trăng hoa thưởng nguyệt, ham mê tửu sắc không ngờ chỉ cần là nam nhân đều năm thê bảy thiếp, bao nhiêu cũng là không đủ. Quả thật khiến Nguyệt Ly không khỏi sụp đổ nhân sinh quan.

Nguyệt Ly tâm trạng não nề trở Nguyệt Cung của mình, mấy hôm liền đều ngồi ở phiến đá trước điện luyện đàn, ngắm trăng. Tiếng đàn thê lương não lòng vang vọng thổn thức hòa vào làn gió. Bắc Thần Phong ở trong Dực Khôn Cung nghe thấy nàng đàn mấy ngày liền, tiếng đàn trở nên sầu não hơn trước nhiều, nghĩ nàng gặp chuyện buồn liền đích thân đến thăm. Bắc Thần Phong vừa bước vào cửa cung, thân y dựa vào cửa nhìn nàng ánh mắt thâm trầm suy xét. Tiếng đàn bỗng dưng ngưng bặt, ngón tay thiên chuyển trên mặt thất huyền cầm dừng lại giữa không trung. Thấy Nguyệt Ly nhìn về phía mình Bắc Thần Phong đứng thẳng dậy, đi đến cạnh nàng hỏi:

- Sao vậy? Muội gặp chuyện gì buồn sao?

Nguyệt Ly không trả lời mà nhìn hắn hỏi:

- Ca ca, nghe nói huynh sắp cưới công chúa Đông Hải??

- Muội vì chuyện này à?

- Muội đâu có. Huynh cưới được thê tử muội phải vui chứ.

- Tại sao ta có hôn sự mà muội lại vui?

- Vì huynh là ca ca muội. Hơn nữa có người chịu gả cho huynh, muội rất vui.

- Rất vui?!

- Đúng vậy. Thử nhìn hậu cung ba nghìn giai lệ, mỗi ngày lại thêm một người của huynh chỉ sợ cả tứ hải bát hoang không ai thèm gả cho huynh.

- Vậy thì làm muội thất vọng rồi. Ta không có hôn sự nào hết.

- Hả?! Công chúa Đông Hải đổi ý sao?

Bắc Thần Phong hết nói nổi, tức giận gõ vào đầu Nguyệt Ly:

- Trong mắt muội ta tệ vậy sao? Không ai thèm gả?!

Nguyệt Ly sờ tay lên đầu xoa xoa rồi tiếp tục hỏi:

- Vậy tại sao? Rõ ràng muội đã gặp công chúa Đông Hải ở Dực Cung mà?! Còn nói sẽ gả đến Dực Khôn Cung.

- Có người gả đến Dực Giới muội liền nghĩ à gả cho ta sao? Hơn nữa không phải gả vào Dực Khôn Cung!

- Không gả vào Dực Khôn Cung?! Không lẽ là gả cho nhị ca ?!

- Ừm.

Nguyệt Ly không đáp lại, rõ ràng nàng nhớ công chúa Đông Hải đó nói sẽ gả đến Dực Khôn Cung, hơn nữa trong ánh mắt của nàng ta còn có chút vui mừng, mong chờ, có thể nói là can tâm tình nguyện. Không lẽ sau khi biết hậu cung của Dực Quân liền hoảng sợ mà thoái hôn, chuyển sang liên hôn với Bắc Thần Vũ?! Thà gả cho một người như Bắc Thần Vũ cũng không muốn gả cho Dực Quân sao?

- Muội nghĩ gì thế?! Cô ta không gả đến Dực Khôn Cung làm muội lo lắng, suy tư như vậy sao?

- Muội có gì mà phải lo lắng, suy tư?! Hậu cung của huynh không có thêm Công Chúa Đông Hải cũng có khi nào hết náo nhiệt!

- Muội...

Thật ra Vua Thủy Tề trong dịp đại thọ có ý cầu thân, muốn gả trưởng công chúa cho Dực Quân Bắc Thần Phong. Dực Giới tuy không lớn mạnh bằng Thiên Giới nhưng nếu con gái ông có thể làm Dực Hậu thì cũng là một trong những người đứng đầu thiên hạ, đối với liên minh Thiên - Dực cũng như Đông Hải Thủy Cung đều là có lợi. Chỉ là không ngờ Dực Quân Bắc Thần Phong lại từ chối, nói bản thân chưa có ý định lập hậu. Đúng lúc này Bắc Thần Vũ lại tỏ ý muốn cưới trưởng công chúa về cung. Trước thế lực của Dực Giới, Vua Thủy Tề cũng không dám từ chối chỉ đành ưng thuận cho dù cả tứ hải bát hoang có ai không biết dã tâm và sự tàn độc của Bắc Thần Phong không kém gì cha hắn Dực Quân Triều Dương năm đó.

Hơn ba vạn năm trước Dực Quân Triều Dương thống lĩnh Dực Tộc phá kết giới đánh đến Hoa Giới và Thiên Giới, mang tham vọng cướp ngôi vị của Thiên Tộc, đứng đầu tứ hải bát hoang, nắm trong tay quyền lực xoay chuyển càn khôn. Binh lính Dực Tộc tàn sát Hoa Giới rồi đến Thiên Giới, máu chảy thành sông thiên hạ ngập trong chém giết, đến cả Hoa Tộc cũng bị diệt. Thiên Tộc, Dực Tộc cũng vì giao chiến mà suy tàn. Cuối cùng Hoa Thần - nữ đế Hoa Giới phải dùng nguyên thần của mình khai thông Tam Đồ trận pháp nhốt Triều Dương dưới sông Tam Đồ vĩnh viễn. Sau khi Triều Dương bị giam giữ dưới đáy sông, Dực Tộc thua trận, Hoa Thần cũng hồn bay phác tán, nguyên thần vỡ vụn, trở về với hồng hoang.

Trước sự hậu thuẫn của Thiên Tộc, đại hoàng tử Bắc Thần Phong lên ngôi Dực Quân. Bắc Thần Phong là đại hoàng tử con của một vị thiếp thất yểu mệnh, từ nhỏ đã ăn chơi, ham mê tửu sắc không hề bận tâm đến chính sự. Ngược lại Bắc Thần Vũ lại là người có tham vọng có đủ sự tàn nhẫn, rất được Triều Dương trọng dụng, là vị trữ quân có thể thay thế Triều Dương. Thiên Quân lo rằng để Bắc Thần Vũ lên ngôi Dực Quân thảm họa lần này có ngày sẽ tái diễn, thiên hạ lại lần nữa đổ máu nên dùng sức mạnh Thiên Tộc giúp một vị hoàng tử không có tham vọng, chỉ ham mê chơi bời lên ngôi. Bắc Thần Vũ có cam lòng không? Đương nhiên không. Nhưng lực bất tòng tâm, chỉ đành nhẫn nhịn dâng ngôi vị Dực Quân cho kẻ hắn vô cùng căm ghét.

Chapter
1 Chương 1. Tam công chúa lại trốn đi chơi.
2 Chương 2. Nguyệt Lão se duyên.
3 Chương 3. Muội muội của Bắc Thần Phong.
4 Chương 4. Nguyệt Ly chính là giới hạn cuối cùng của ta.
5 Chương 5. Nhân sinh dưới ngòi bút Ti Mệnh
6 Chương 6. Dực Quân đang giận nàng?
7 Chương 7. Ta trong mắt nàng chính là loại nam nhân như vậy sao?
8 Chương 8. Nữ thượng thần duy nhất trong tứ hải.
9 Chương 9. Hoa Giới và Diệp Thái Tử
10 Chương 10. Thạch Anh Chi Thảo
11 Chương 11. Nhân duyên tam giới
12 Chương 12. Lục Mai nở hoa
13 Chương 13. Đạo quân tử trong tứ hải
14 Chương 14. Quạt lụa tỏ tình
15 Chương 15. Truy đuổi tiểu quái
16 Chương 16. Chân thành đổi lại được gì?
17 Chương 17. Cô chắc chắn trong lòng không có hắn?
18 Chương 18. Thoái hôn
19 Chương 19. Cứu người.
20 Chương 20. Truy mộng Bắc Thần Vũ
21 Chương 21. Thân phận thật sự của Nguyệt Ly
22 Chương 22. Đoạn tuyệt
23 Chương 23. Nếu san phẳng Dực giới có thể tìm được nàng ta phải đa tạ ngươi.
24 Chương 24. Hoa Thần Thanh Ly
25 Chương 25. Gặp lại
26 Chương 26. Thoái hôn
27 Chương 27. Hôn ước của Mộc Miên
28 Chương 28. Một cái xác sao không lạnh cho được?
29 Chương 29. Thiên Quân giáng tội
30 Chương 30. Nhân Thế Phù Hoa
31 Chương 31. Đại Diên Hãn A Phong
32 Chương 32. Định hôn sự
33 Chương 33. Gả đến Mông Cổ
34 Chương 34. So với cưỡi ngựa ta thích đi cùng nàng hơn.
35 Chương 35. Duyên định tiền kiếp
36 Chương 36. Ta gả cho nàng
Chapter

Updated 36 Episodes

1
Chương 1. Tam công chúa lại trốn đi chơi.
2
Chương 2. Nguyệt Lão se duyên.
3
Chương 3. Muội muội của Bắc Thần Phong.
4
Chương 4. Nguyệt Ly chính là giới hạn cuối cùng của ta.
5
Chương 5. Nhân sinh dưới ngòi bút Ti Mệnh
6
Chương 6. Dực Quân đang giận nàng?
7
Chương 7. Ta trong mắt nàng chính là loại nam nhân như vậy sao?
8
Chương 8. Nữ thượng thần duy nhất trong tứ hải.
9
Chương 9. Hoa Giới và Diệp Thái Tử
10
Chương 10. Thạch Anh Chi Thảo
11
Chương 11. Nhân duyên tam giới
12
Chương 12. Lục Mai nở hoa
13
Chương 13. Đạo quân tử trong tứ hải
14
Chương 14. Quạt lụa tỏ tình
15
Chương 15. Truy đuổi tiểu quái
16
Chương 16. Chân thành đổi lại được gì?
17
Chương 17. Cô chắc chắn trong lòng không có hắn?
18
Chương 18. Thoái hôn
19
Chương 19. Cứu người.
20
Chương 20. Truy mộng Bắc Thần Vũ
21
Chương 21. Thân phận thật sự của Nguyệt Ly
22
Chương 22. Đoạn tuyệt
23
Chương 23. Nếu san phẳng Dực giới có thể tìm được nàng ta phải đa tạ ngươi.
24
Chương 24. Hoa Thần Thanh Ly
25
Chương 25. Gặp lại
26
Chương 26. Thoái hôn
27
Chương 27. Hôn ước của Mộc Miên
28
Chương 28. Một cái xác sao không lạnh cho được?
29
Chương 29. Thiên Quân giáng tội
30
Chương 30. Nhân Thế Phù Hoa
31
Chương 31. Đại Diên Hãn A Phong
32
Chương 32. Định hôn sự
33
Chương 33. Gả đến Mông Cổ
34
Chương 34. So với cưỡi ngựa ta thích đi cùng nàng hơn.
35
Chương 35. Duyên định tiền kiếp
36
Chương 36. Ta gả cho nàng

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play