Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!
Lam Khanh Khanh ngươi điên rồi" trên đỉnh núi có hai bóng dáng đang lui về phía vực.
"Điên? Haha ta chính là bị các người bức điên đấy!"
Một cô gái điên cuồng đi về phía trước, cười gằng như tu la mới bước lên từ địa ngục, đôi mắt giăng đầy tơ máu nhìn cô gái phía trước.
"Khanh Khanh không như cô nghĩ đâu, bọn họ..."
"Cô nghĩ những lời của họ là đúng? Cô hiểu họ được bao nhiêu? Khi làm những việc ghê tởm đó họ nên lường trước được sẽ có ngày hôm nay!"
Cô gái kia nhìn người được gọi là Lam Khanh Khanh nước mắt lăn dài theo gò má xinh đẹp còn chưa vơi đi vẻ ngây thơ, lắc lắc đầu.
"Không, không, không phải vậy, không phải vậy, họ không tốt nhưng cô không nên... Không nên làm vậy..."
Lam Khanh Khanh cười càng điên cuồng, nàng nhướng mày "Vậy sao? Ồ ra thế, ta như thế này là do họ ban tặng đấy em gái à, em bảo tôi thế nào cho qua?"
"Chị, em...chị phía sau...cẩn thận...aaaaaaaaaaa...."
Lam Khanh Khanh cảm nhận được thân thể trầm xuống, bị lực đạo kia đẩy về phía cô gái, cả hai rơi xuống vách núi. Lam Khanh Khanh mở to đôi mắt kinh ngạc không thể tin, nhìn chằm chằm chàng trai không biết xuất hiện phía sau cô từ khi nào, đẩy cô xuống vực sâu.
Vương Tường Hải, ngươi chính là người ta tin tưởng nhất, thật không ngờ ta lại chết trong tay ngươi.
*
Nàng tên là Lam Khanh Khanh, là một cô nhi sống trong cô nhi viện không bắt mắt trong thành phố nhỏ.
Vốn tưởng rằng bản thân chẳng bao giờ tìm được lại cha mẹ của mình, ấy vậy mà năm 7 tuổi cha mẹ ruột của nàng đến tìm lại nàng. Vậy là nàng lại có cha mẹ đầy đủ mái ấm gia đình hạnh phúc.
Khoảng thời gian ở cạnh cha mẹ là khoảng thời gian nàng cảm thấy hạnh phúc nhất hơn bao giờ hết. Nàng cảm nhận không khí ấm áp, sống như những đứa trẻ cùng lứa.
Trớ trêu thay, năm nàng lên mười tuổi, gia đình gặp trận thảm sát. Từ một đứa bé đầy đủ cha mẹ nàng lại trở thành cô nhi. Trận thảm sát đó đã trở thành một bóng ma lớn trong nàng. Nàng lại được đưa vào cô nhi viện, nhưng chưa được vài ngày thì có người nhận nuôi nàng.
Trong tòa biệt thự giàu có, nàng không bao giờ quên cái đêm đen tối ấy. Mọi thứ dường như bình yên cho đến một ngày nàng biết được một bí mật lớn: trận thảm sát năm đó là do cha mẹ nuôi nàng gây ra...
Lam Khanh Khanh của 18 tuổi, nàng tận tay huyết tẩy toàn bộ Hàm gia (gia đình nhận nuôi nàng).
Nhưng thật không ngờ nàng lại chết trong tay người nàng tin tưởng nhất, Vương Tường Hải - vị hôn phu của nàng
*
Lam Khanh Khanh mở mắt ra đã thấy bầu trời trong xanh mây trắng, gió nhẹ nhàng lướt qua mang theo mùi cỏ non thơm ngát.
Nàng nhắm mắt lại, hình như cô đã tới được thiên đường rồi… nhưng mà kẻ tội nghiệt chất đống như nàng sẽ đến được thiên đường sao?
"Cô nương, cô nương ơi tỉnh dậy đi."
"Cô nương, này không phải cô ấy chết rồi đấy chứ?"
"Này bà ăn nói xui xẻo gì đấy, nhìn người ta xinh đẹp thế mà"
"Này..."
Lam Khanh Khanh cau mày mở mắt ra, lẵng lặng nhìn hai người đang cãi nhau.
Hai người trung niên kia, một nam một nữ, quay sang Lam Khanh Khanh cười "Ấy, cô nương cô tỉnh rồi à?"
Lam Khanh Khanh nhíu mày: "Các người..."
Người của thiên đường hở? Sao trông có chút kì lạ.
Khoan đã, hai người bọn họ, nếu nàng không nhìn nhầm thì họ đang vận y phục cổ... trang?
"Các người là ai? Tôi đang ở đâu?"
Người phụ nữ trung niên nhìn nàng cười hiền hoà "Đây là ngoài thảo nguyên... sao cô nương một thân một mình lại nằm ở đây lúc này?"
Lam Khanh Khanh trầm mặc.
Hình như… không đúng, nàng xuyên không rồi?
Ơ? Cái thuyết vũ trụ song song gì đó, cửa thời không gì đó không phải toàn ảo tưởng à?
Như mà té vực té một cái đến được thảo nguyên rất kì tích nha!
Nếu nàng đã không chết, vậy... có phải người kia cũng không sao hay không? Có phải cũng xuyên giống nàng không?
Xùy, quan tâm làm cái rắm giề chớ!
"Cô nương cô tên gì? Nhà ở đâu? Chúng tôi đưa cô về nhà nhé?" Nam tử trung niên cười nhìn nàng, nhìn cách ăn mặc quái dị, đoán nàng không phải người ở đây.
"Ta... ta tên Lam Khanh Khanh, ta không có nơi nào để đi cả."
Lúc này nàng vẫn chưa thích ứng được, nhìn hai người bọn họ cũng không có cảm giác nguy hiểm, chi bằng thuận thế giả ngu ngờ vả một chút?
"À, thảo nguyên? Ta đang ở Mông Cổ à?"
"Ờ đúng rồi... cô nương không sao chứ?"
Lam Khanh Khanh trong lòng than thở, đã xuyên không sao không cho nàng xuyên thành công tôn quý tộc gì đấy nhỉ, như tiểu thuyết nhỏ ngốc hay kéo nàng đọc í, xuyên qua có bàn tay vàng, mỹ nữ tuấn nam quay quanh…
Thôi ông trời í mà, đối với nàng lúc nào chả nhắm mắt, có thèm nhìn đâu?
Rầm...rầm...rầmm
Lam Khanh Khanh "..."
Không cần mở mắt nhìn đúng lúc vậy chớ?
"Ôi cô nương trời sắp mưa rồi, nếu cô không có nơi nào để đi thì đến nhà ta nương trú nhé!"
Lam Khanh Khanh rùng mình một cái. Không phải chứ, nàng chỉ mới chửi thượng đế một câu thôi mà, có cần cho thiên lôi mưa bão đến làm khó nàng không đây.
Lam Khanh Khanh ngoan ngoãn gật đầu, để tránh bị thiên lôi đánh chết do 'sỉ vả' thượng đế.
"Vâng, vậy làm phiền... bá mẫu rồi"
Updated 231 Episodes
Comments
Thư 🌷
👍🏻
2023-09-01
1
LiễuTrúcSong - VongTiện
Hình như quay lựi đọc lần này cx lần 5 6 gì r
2023-08-28
0
Thao Nguyen
fndkwoufd
2023-01-02
0