Cửu Biệt Trùng Phùng

Cửu Biệt Trùng Phùng

Chương 1 Khó xử

Tống Vân Nhĩ bị người ta ném mạnh xuống đất, trán đập vào góc bàn cà phê.

Máu đỏ chảy ra từ trán.

Bầu không khí trong phòng có chút hỗn loạn, mùi khói quyện với mùi rượu.

Người đàn ông mập mạp ngồi trên ghế sofa, đôi mắt híp lại nhìn chằm chằm vào Tống Vân Nhĩ, đầy dục vọng.

Hít một hơi xì gà, thanh âm không nhanh không chậm vang lên, “Nữ nhân vẫn là nên ngoan ngoãn một chút sẽ khiến người ta thích thú hơn.”

“Xin lỗi, tôi không phải “công chúa” ở đây!” Tống Vân Nhĩ nhìn hắn, trầm giọng nói.

Đôi môi dày của hắn phun ra một lớp khói trắng, khóe môi hiện một nụ cười quái dị.

Khuôn mặt mập mạp cười cười, rất hèn mọn.

“Vậy thì sao?” Người đàn ông lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, giọng điệu thập phần kiêu ngạo, cuồng vọng: “Qua cánh cửa này, chính là người của Thiếu gia ta!”

Ánh mắt như rắn hổ mang độc, âm u.

“Tôi không phải là “công chúa” ở đây!” Tống Vân Nhĩ lại một lần nữa nói, giọng điệu cứng rắn.

Kiều thiếu gia nhếch môi, ném điếu xì gà trong tay xuống bàn cà phê trước mặt, chậm rãi nói: “Bổn thiếu gia hôm nay tâm tình không tệ, muốn rời đi cũng không phải là không thể.”

Cầm ly rượu ở bên cạnh, lại cầm mấy chai rượu, trộn lẫn đổ vào trong chén.

Trong nháy mắt, màu sắc của ly rượu đó có chút quái dị, sau đó đẩy về phía Tống Vân Nhĩ, tiếp tục chậm rãi nói: “Uống hết ly rượu này, Bổn thiếu gia sẽ cho ngươi đi.”

Tống Vân Nhĩ nhìn ly rượu, trầm giọng nói: “Thực xin lỗi, tôi không biết uống rượu.”

Kiều thiếu gia nhướng mày, vẻ mặt tươi cười cởi mở, "Không biết uống rượu cũng không sao. Bất cứ ai có mặt ở đây, ngươi đều có thể nhờ giúp đỡ. Ai nguyện ý thay ngươi uống, ngươi đều có thể rời đi. Bao gồm Bổn thiếu gia!”

Tống Vân Nhĩ hít sâu một hơi, nhìn xung quanh.

Đột nhiên, đồng tử co rút lại một chút, tầm mắt dừng lại ở một góc nào đó.

Góc khuất ánh sáng, có một người đàn ông đang ngồi.

Khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt đen láy, toàn thân toát lên vẻ mị hoặc của hàn khí, giống như đế vương của Thần tộc, tạo cho người ta một loại sát khí.

Trái tim Tống Vân Nhĩ đau nhói.

Cô không bao giờ nghĩ rằng 5 năm sau, cô sẽ gặp anh theo cách này.

Bàn tay thon mảnh khảnh của người đàn ông đang cầm một chiếc ly cao, bên trong chứa nửa chén rượu vang đỏ.

Rượu đỏ thẫm, theo vách chén trong vắt, chậm rãi lắc lư theo tiết tấu.

Vết máu chảy ra từ trán của Tống Vân Nhĩ lại tương xứng như vậy, mang đến cho người ta một cảm giác quỷ dị sâm nhiên.

Hai tay của Tống Vân Nhĩ nắm chặt thành nắm đấm, thậm chí lòng bàn tay còn ướt đẫm.

Cảm giác ngột ngạt lan tỏa khắp người cô, từng tế bào như bị hàng nghìn con kiến gặm nhấm, cảm giác đau đớn như xuyên sâu vào tận xương tủy.

Người đàn ông kia ngay cả khóe mắt cũng chưa từng nghiêng về phía cô, coi như không thấy, thản nhiên ngồi xuống, khí chất lạnh lùng khiến người ta sợ hãi, dè chừng tiếp cận.

Đó là một loại khí thế “người lạ không gần, giết kẻ lại gần.”

Tống Vân Nhĩ nặng nề nhắm mắt lại, thu hồi tầm mắt của mình, cố gắng không để cho cảm xúc của mình lộ ra ngoài, đối với Thiếu gia Kiều cung kính nói, “Xin lỗi, tôi không biết bất kỳ người nào ở đây.”

Người đàn ông trong góc đưa ly rượu lên môi nhấp một ngụm một cách tao nhã.

Hắn giống như tác phẩm tinh xảo của Thượng Đế, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng và đôi mắt sắc lạnh như đại bàng, luôn hướng về mọi người.

Khí lạnh từ trên người hắn phát ra, giống như một cái ao lạnh lẽo vào tháng mười hai, gần như đóng băng mọi người thành tác phẩm băng điêu khắc.

“Ồ,” Thiếu gia Kiều lãnh đạm đáp, “Không sao, Bổn thiếu gia hôm nay rất vui. Cho ngươi lựa chọn thứ hai.”

Có vài phụ nữ ngồi ở hai bên anh, tất cả đều có chân dài và khuôn mặt xinh đẹp.

Dùng ánh mắt lạnh lùng mang theo ánh mắt trào phúng khinh thường nhìn chằm chằm Tống Vân Nhĩ, ánh mắt kia càng giống như đang nhìn một con quái vật.

“Kiều thiếu coi trọng cô, là vinh hạnh của cô! Một người phụ nữ bên cạnh liếc nhìn Tống Vân Nhĩ nói thêm: "Đừng tự cho mình là người thông minh, Kiều thiếu gia cũng không phải là người cô đắc tội được!”

"Kiều thiếu bảo ngươi làm cái gì, liền làm cái đó! Giả bộ cao quý! Đã tới “Đế Cung” rồi, còn coi mình là trinh liệt! " Một nữ nhân khác phụ họa, giọng điệu đầy giễu cợt.

Kiều thiếu cong môi cười, đôi mắt sắc lạnh nhìn đánh giá Tống Vân Nhĩ từ trên xuống dưới một phen, cuối cùng dừng lại trên cổ thiên nga thanh tú của cô.

Tống Vân Nhĩ rất xinh đẹp, chẳng khác nào tiên nhân bước ra từ trong tranh, bất cứ lúc nào cũng có thể khơi dậy dục vọng của đàn ông.

Một chiếc áo sơ mi trắng làm nổi bật vóc dáng uyển chuyển của cô càng thêm mê người.

Xương quai xanh thanh tú thấp thoáng dưới cổ áo sơ mi.

“Cởi một chiếc cúc áo, đi một bước!” Kiều thiếu không nhanh không chậm nói, “Chỉ cần ngươi đi tới cửa mà cúc áo còn chưa tháo xong, Bổn thiếu gia liền để cho ngươi rời đi. Nhưng...”

Sau khi quay người lại, hơi dừng một chút, tay phải vuốt cằm mình, đôi mắt trộm kia bắn ra một tia dục vọng không thể xóa nhòa, “Nếu như nút áo sơ mi của ngươi toàn bộ cởi ra, vẫn chưa bước tới cửa. Vậy thì... Bổn thiếu gia không khách khí!”

Điều này là hoàn toàn không thể.

Trên áo sơ mi chỉ có năm cái cúc, nhưng từ đây đến cửa, đâu chỉ năm bước!

Cho nên, hắn căn bản cũng không có ý để cho cô rời đi, mà là đang làm khó cô.

Hai người phụ nữ bên cạnh anh, rất thân mật rúc vào trong ngực của anh, còn anh đặt hai tay lên vai người phụ nữ, ánh mắt hấp dẫn nhìn chằm chằm vào Tống Vân Nhĩ, vẻ mặt rất chờ mong.

Tống Vân Nhĩ không khỏi nhìn về phía góc tường, nhưng người đàn ông lắc ly rượu đỏ như thể hoàn toàn không nhìn thấy cô.

Trong mắt Tống Vân Nhĩ, loại hành động này giống như một kiểu khinh thường.

Tống Vân Nhĩ biết mình đã rơi vào vòng xoáy không thể trèo ra ngoài, mà người đẩy cô vào vòng xoáy lại là người nhà của cô.

Nàng không nên một lần nữa tin tưởng lời nói của bọn họ, để cho mình rơi vào trong hố lửa này, và để anh ta chứng kiến toàn bộ quá trình.

Trái tim, từng tấc từng tấc đau đớn, giống như là từng mảnh từng mảnh bị đao chém xuống.

Cái loại đau thấu xương đó, làm cho cô sống không bằng chết.

Tất cả cảnh tượng xấu hổ đều rơi vào trong mắt anh, nhưng anh lại một chút phản ứng cũng không có.

Cố chấp không nhìn về hướng đó, giọt nước mắt trong mắt cô bị cô đột ngột ép lại.

“Thế nào rồi?” Kiều thiếu gia vẻ mặt hài lòng nhìn cô, khóe môi từng chút từng chút sâu sắc, “Là ngươi tự cởi, hay là ta cởi cho ngươi?”

Tống Vân Nhĩ cắn mạnh môi dưới của mình, hai tay theo bản năng nắm chặt vạt áo sơ mi. “Xem ra là muốn ta giúp ngươi cởi.” Kiều thiếu lạnh nhạt nói, sau đó chậm rãi đứng lên.

Theo bản năng, Tống Vân Nhĩ lùi về phía sau: “Đừng! Tôi không phải là “công chúa” ở đây!”

“Xoảng”

Một tiếng ồn lớn.

Hot

Comments

Kim Anh Nguyễn

Kim Anh Nguyễn

/Smile//Smile//Smile//Smile/

2025-04-30

0

Kiều Anh Nguyễn

Kiều Anh Nguyễn

/Smile//Smile//Smile/

2025-04-30

2

zyzy

zyzy

tt

2025-04-30

2

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1 Khó xử
2 Chương 2 Quay lại làm gì?
3 Chương 3 Tống Vân Nhĩ, cô nghĩ mình xứng đáng?
4 Chương 4 Không phải vì điều đó sao?
5 Chuơng 5 Nó chết rồi!
6 Chương 6 Đây không phải là nhà của cô
7 Chương 7 Tống Vân Nhĩ, rốt cuộc cô không chịu nổi cô đơn!
8 Chương 8 Hãy nhanh lên.
9 Chương 9 Tôi ngại bẩn!
10 Chương 10 Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời
11 Chương 11 Có ai bắt nạt cô sao?
12 Chương 12 Gia đình ba người
13 Chương 13 Nóng lòng muốn quyến rũ tôi sao?
14 Chương 14 Đừng ép tôi phải ghét anh!
15 Chương 15 Cho dù cô chết, cũng đừng hòng rời khỏi nơi này!
16 Chương 16 Tối qua cô ấy không ngủ sao?
17 Chương 17 Cô ta là người phụ nữ của Lệ Đình Xuyên
18 Chương 18 Tôi không có hứng thú với thân thể bẩn thỉu của cô chút nào!
19 Chương 19 Hiện tại, đã mãn nguyện.
20 Chương 20 Đừng nghĩ đến chuyện đặt tâm tư lên người tôi
21 Chương 21 Nhất định là con tiện nhân đó!
22 Chương 22 Nên gọi cô ta trở về
23 Chương 23 Lệ Đình Xuyên, tạm biệt.
24 Chương 24 Đừng mệt mỏi, em sẽ đau lòng
25 Chuơng 25 Thích một người không cần lý do, chỉ cần trái tim là đủ.
26 Chương 26 Lừa được thật tốt
27 Chương 27 Không thích Lệ Đình Xuyên!
28 Chương 28 Ai cho cô dũng khí? Tống Vân Nhĩ!
29 Chương 29 Chuyển sang dùng khổ nhục kế?
30 Chương 30 Chiêu trò quá tệ!
31 Chương 31 Ngọt ngào thuở ban đầu
32 Chương 32 Ngoại trừ hận, vẫn là hận!
33 Chương 33 Có phải tôi chết rồi, nợ sẽ được xoá bỏ?
34 Chương 34
35 Chương 35 Cô còn biết mình là một con sói mắt trắng?
36 Chương 36 Một khoảnh khắc dịu dàng
37 Chương 37 Nỗi nhớ Lệ Đình Xuyên
38 Chương 38 Rời bỏ hắn ta, trở về bên cạnh tôi!
39 Chương 39 Tống Vân Nhĩ, trả lại con cho ta!
40 Chương 40
41 Chương 41 Bên cạnh chú Lệ có người nào khác không?
42 Chương 42 Tống Vân Nhĩ, tôi muốn giết chết cô!
43 Chương 43 Động thủ với cô cũng chỉ làm bẩn tay tôi!
44 Chương 44 Tiểu tiện nhân đang ngứa đòn
45 Chương 45 Tôi không quen biết Lệ Đình Xuyên
46 Chương 46 Chỉ Nghiên, cậu có thích Lệ Đình Xuyên không?
47 Chương 47 Vân Nhĩ, có phải cậu có nỗi khỏi tâm?
48 Chương 48 Anh hai Lệ, người phụ nữ của ngươi ở chỗ ta!
49 Chương 49 Tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng
50 Chương 50 Cô cùng người đàn ông khác ôm ốp trước mặt anh
51 Chương 51 Tống Vân Nhĩ, ngươi có làm hay không?
52 Chương 52
53 Chương 53 Trái tim tôi chỉ có một người
54 Chương 54 Lệ Đình Xuyên, tôi chỉ có thể tìm anh!
55 Chương 55 Khổ nhục kế cộng thêm lạt mềm buộc chặt?
56 Chương 56 Vì tiền có thể uỷ khuất cầu toàn?
57 Chương 57 Ai cũng có thể làm chồng?
58 Chương 58 Người phụ nữ 5 năm trước
59 Chương 59 Em đã đánh mất anh
60 Chương 60 Chỉ có một người phụ nữ có thể quản anh
61 Chương 61 Lão già Lệ Đình Xuyên
62 Chương 62 Xin lỗi, ta không thể giữ được người phụ nữ của ngươi
63 Chương 63 Không thể giao Tống Vân Tỉ cho ngươi!
64 Chương 64 Đều vô sỉ như nhau
65 Chương 65 Cô ta đối với Lệ Đình Xuyên không quan trọng
66 Chương 66 Không thể là cô ta!
67 Chương 67
68 Chương 68 Nhìn thấy người quen cũ, không định chào hỏi sao?
69 Chương 69 Đang tán tỉnh bạn gái nhỏ sao?
70 Chương 70 Gặp ở chỗ cũ!
71 Chương 71 Tống Vân Nhĩ, đừng quấn lấy con trai tôi!
72 Chương 72 Em là thần dược cai thuốc cả đời của anh!
73 Chương 73
74 Chương 74 Tống Vân Nhĩ, tôi sẽ cho cô một cơ hội khác!
75 Chương 75 Tôi cũng không muốn!
76 Chương 76 Nhìn đủ rồi, mau tới đây uống đi!
77 Chương 77
78 Chương 78 Người yêu hay kẻ thù, hãy chọn một!
79 Chương 79 Vân Nhĩ, cậu phải cẩn thận với hắn
80 Chương 80 Chỉ có một mình em!
81 Chương 81 Nghĩ đến Lệ Đình Xuyên
82 Chương 82 Không thể rõ ràng hơn
83 Chương 83 Sống chung sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của em
84 Chương 84 Thật là cảm động
85 Chương 85 Cậu không phải rất biết mời cứu viện sao?
86 Chương 86 Dù anh chết tôi cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt vì anh!
87 Chương 87 Đời này tôi và cô không chết không thôi!
88 Chương 88 Đình Xuyên, anh đang tìm em à?
89 Chương 89 Chuyện năm đó, chúng ta làm bí mật như vậy!
90 Chương 90 Cô có con không?
91 Chương 91
92 Chương 92 Cách cái chết chỉ có một bước!
93 Chương 93 Lệ Đình Xuyên, anh nằm sấp xuống cho tôi!
94 Chương 94 Tống Vân Nhĩ, rốt cuộc cô có thể hay không!
95 Chương 95 Tiểu yêu tinh!
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99 Đi ra ngoài!
100 Chương 100 Đừng hành hạ nhau nữa, được không?
101 Chương 101
102 Chương 102 Đang nghĩ tới anh!
103 Chương 103 Muốn quản tôi!
104 Chương 104 Tôi đang bận!
105 Chương 105 Anh đi cùng cô ấy đi!
106 Chương 106
107 Chương 107 Đừng ép tôi phải thô bạo!
108 Chương 108 Đình Xuyên, anh đến đây được không?
109 Chương 109 Cậu…cùng Lệ Đình Xuyên tốt rồi?
110 Chương 110 Mày là đồ ăn cây táo rào cây sung!
111 Chương 111 Cô là cô gái đầu tiên Lệ tiên sinh đưa về!
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116 Tôi thích ỷ vào tình yêu của anh ấy
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122 Tống Vân Nhĩ, em nợ tôi năm năm
123 Chương 123 Lệ Đình Xuyên, sao anh còn chưa ra ngoài?
124 Chương 124 Quà sinh nhật cho anh
125 Chương 125 Tống Vân Nhĩ, trả lại những gì em nợ tôi!
126 Chương 126 Vết sẹo từ sinh mổ
127 Chương 127 Tôi không muốn biết chuyện bẩn thỉu của em
128 Chương 128
129 Chương 129 Anh đi tìm Quý Chỉ Nghiên đi
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132 Tiểu Nhĩ Đoá mà là mẹ mình thì tốt biết mấy
133 Chương 133 Em bị mẹ bỏ rơi rồi…
134 Chương 134
135 Chương 135 Năm năm trước, vì sao rời đi
136 Chương 136 Một đoạn ghi âm
137 Chương 137 Tống Vân Nhĩ, cô không cướp được anh ấy đâu!
138 Chương 138 Thứ không có được, chính là một loại chấp niệm
139 Chương 139 Từ giờ trở đi, chúng ta coi như người xa lạ
140 Chương 140 Tôi không định dùng ân nghĩa để đòi lại gì cả
141 Chương 141 Tống Vân Nhĩ, mày đáng chết!
142 Chương 142 Xảy ra chuyện rồi!
143 Chương 143 Tống Vân Tường, con có dùng đến não không vậy!
144 Chương 144 Không có sự cho phép của tôi, em dám chết thử xem!
145 Chương 145 Tống Vân Nhĩ, chỉ cần em không sao!
146 Chương 146 Tôi bắt cô ta trả lại cho anh nửa cái mạng!
147 Chương 147 Lệ lão nhị chẳng bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc
148 Chương 148
149 Chương 149 Tao đối xử với mày không tốt sao? Sao mày lại đi tìm Tống Vân Nhĩ!
150 Chương 150 Tốt nhất là cháy luôn thành đứa ngốc đi!
151 Chương 151: Lệ Đình Xuyên, đợi em quay về
152 Chương 152: Cô Tống, Đình Xuyên phát điên rồi!
153 Chương 153: Em không phải là người phụ nữ của anh ấy sao?
154 Chương 154: Tình yêu là thuốc độc, không thể chạm vào
155 Chương 155: Tống Vân Nhĩ, đúng là mạng lớn!
156 Chương 156: Lá bài thân tình cầm trong tay không thấy bỏng sao?
157 Chương 157: Lệ Đình Xuyên, anh đến đây làm gì?
158 Chương 158: Trong lòng chưa từng buông bỏ
159 Chương 159: Dùng cách này để sỉ nhục tôi sao?
160 Chương 160: Không cần
161 Chương 161
162 Chương 162 Mẹ ơi, con sẽ ngoan mà!
163 Chương 163: Đồ con hoang, nuôi mày có ích gì!
164 Chương 164: Vân Nhĩ, giúp tôi với
165 Chương 165: Sinh ly tử biệt
166 Chương 166: Tống Vân Nhĩ chắc chắn phải chết!
167 Chương 167: Ngoài ở bên cạnh tôi, em đừng hòng đi đâu!
168 Chương 168: Đừng đi… quay lại!
169 Chương 169: Tống Vân Nhĩ, cô đúng là mạng lớn thật!
170 Chương 170: Vậy mà không đứa nào chết cả
171 Chương 171: Lòng đố kỵ của phụ nữ rất nặng
172 Chương 172: Anh hai Lệ bị hủy rồi, cô có quản không!
173 Chương 173: Có thai rồi sao?
174 Chương 174: Chỉ cần là của em, anh sẽ không tranh giành
175 Chương 175: Anh định giúp tôi dốc sức à?
176 Chương 176: Làm thế nào?
177 Chương 177: Tống Vân Nhĩ, phụ nữ phải biết giữ thể diện một chút
178 Chương 178: Em cho tôi ăn thịt à?
179 Chương 179: Tống Vân Nhĩ, có cho ăn không?
180 Chương 180: Tống Vân Nhĩ, tôi muốn tắm!
181 Chương 181: Người đàn ông của cô đền không nổi!
182 Chương 182: Bây giờ người cô phục vụ là tôi
Chapter

Updated 182 Episodes

1
Chương 1 Khó xử
2
Chương 2 Quay lại làm gì?
3
Chương 3 Tống Vân Nhĩ, cô nghĩ mình xứng đáng?
4
Chương 4 Không phải vì điều đó sao?
5
Chuơng 5 Nó chết rồi!
6
Chương 6 Đây không phải là nhà của cô
7
Chương 7 Tống Vân Nhĩ, rốt cuộc cô không chịu nổi cô đơn!
8
Chương 8 Hãy nhanh lên.
9
Chương 9 Tôi ngại bẩn!
10
Chương 10 Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời
11
Chương 11 Có ai bắt nạt cô sao?
12
Chương 12 Gia đình ba người
13
Chương 13 Nóng lòng muốn quyến rũ tôi sao?
14
Chương 14 Đừng ép tôi phải ghét anh!
15
Chương 15 Cho dù cô chết, cũng đừng hòng rời khỏi nơi này!
16
Chương 16 Tối qua cô ấy không ngủ sao?
17
Chương 17 Cô ta là người phụ nữ của Lệ Đình Xuyên
18
Chương 18 Tôi không có hứng thú với thân thể bẩn thỉu của cô chút nào!
19
Chương 19 Hiện tại, đã mãn nguyện.
20
Chương 20 Đừng nghĩ đến chuyện đặt tâm tư lên người tôi
21
Chương 21 Nhất định là con tiện nhân đó!
22
Chương 22 Nên gọi cô ta trở về
23
Chương 23 Lệ Đình Xuyên, tạm biệt.
24
Chương 24 Đừng mệt mỏi, em sẽ đau lòng
25
Chuơng 25 Thích một người không cần lý do, chỉ cần trái tim là đủ.
26
Chương 26 Lừa được thật tốt
27
Chương 27 Không thích Lệ Đình Xuyên!
28
Chương 28 Ai cho cô dũng khí? Tống Vân Nhĩ!
29
Chương 29 Chuyển sang dùng khổ nhục kế?
30
Chương 30 Chiêu trò quá tệ!
31
Chương 31 Ngọt ngào thuở ban đầu
32
Chương 32 Ngoại trừ hận, vẫn là hận!
33
Chương 33 Có phải tôi chết rồi, nợ sẽ được xoá bỏ?
34
Chương 34
35
Chương 35 Cô còn biết mình là một con sói mắt trắng?
36
Chương 36 Một khoảnh khắc dịu dàng
37
Chương 37 Nỗi nhớ Lệ Đình Xuyên
38
Chương 38 Rời bỏ hắn ta, trở về bên cạnh tôi!
39
Chương 39 Tống Vân Nhĩ, trả lại con cho ta!
40
Chương 40
41
Chương 41 Bên cạnh chú Lệ có người nào khác không?
42
Chương 42 Tống Vân Nhĩ, tôi muốn giết chết cô!
43
Chương 43 Động thủ với cô cũng chỉ làm bẩn tay tôi!
44
Chương 44 Tiểu tiện nhân đang ngứa đòn
45
Chương 45 Tôi không quen biết Lệ Đình Xuyên
46
Chương 46 Chỉ Nghiên, cậu có thích Lệ Đình Xuyên không?
47
Chương 47 Vân Nhĩ, có phải cậu có nỗi khỏi tâm?
48
Chương 48 Anh hai Lệ, người phụ nữ của ngươi ở chỗ ta!
49
Chương 49 Tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng
50
Chương 50 Cô cùng người đàn ông khác ôm ốp trước mặt anh
51
Chương 51 Tống Vân Nhĩ, ngươi có làm hay không?
52
Chương 52
53
Chương 53 Trái tim tôi chỉ có một người
54
Chương 54 Lệ Đình Xuyên, tôi chỉ có thể tìm anh!
55
Chương 55 Khổ nhục kế cộng thêm lạt mềm buộc chặt?
56
Chương 56 Vì tiền có thể uỷ khuất cầu toàn?
57
Chương 57 Ai cũng có thể làm chồng?
58
Chương 58 Người phụ nữ 5 năm trước
59
Chương 59 Em đã đánh mất anh
60
Chương 60 Chỉ có một người phụ nữ có thể quản anh
61
Chương 61 Lão già Lệ Đình Xuyên
62
Chương 62 Xin lỗi, ta không thể giữ được người phụ nữ của ngươi
63
Chương 63 Không thể giao Tống Vân Tỉ cho ngươi!
64
Chương 64 Đều vô sỉ như nhau
65
Chương 65 Cô ta đối với Lệ Đình Xuyên không quan trọng
66
Chương 66 Không thể là cô ta!
67
Chương 67
68
Chương 68 Nhìn thấy người quen cũ, không định chào hỏi sao?
69
Chương 69 Đang tán tỉnh bạn gái nhỏ sao?
70
Chương 70 Gặp ở chỗ cũ!
71
Chương 71 Tống Vân Nhĩ, đừng quấn lấy con trai tôi!
72
Chương 72 Em là thần dược cai thuốc cả đời của anh!
73
Chương 73
74
Chương 74 Tống Vân Nhĩ, tôi sẽ cho cô một cơ hội khác!
75
Chương 75 Tôi cũng không muốn!
76
Chương 76 Nhìn đủ rồi, mau tới đây uống đi!
77
Chương 77
78
Chương 78 Người yêu hay kẻ thù, hãy chọn một!
79
Chương 79 Vân Nhĩ, cậu phải cẩn thận với hắn
80
Chương 80 Chỉ có một mình em!
81
Chương 81 Nghĩ đến Lệ Đình Xuyên
82
Chương 82 Không thể rõ ràng hơn
83
Chương 83 Sống chung sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của em
84
Chương 84 Thật là cảm động
85
Chương 85 Cậu không phải rất biết mời cứu viện sao?
86
Chương 86 Dù anh chết tôi cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt vì anh!
87
Chương 87 Đời này tôi và cô không chết không thôi!
88
Chương 88 Đình Xuyên, anh đang tìm em à?
89
Chương 89 Chuyện năm đó, chúng ta làm bí mật như vậy!
90
Chương 90 Cô có con không?
91
Chương 91
92
Chương 92 Cách cái chết chỉ có một bước!
93
Chương 93 Lệ Đình Xuyên, anh nằm sấp xuống cho tôi!
94
Chương 94 Tống Vân Nhĩ, rốt cuộc cô có thể hay không!
95
Chương 95 Tiểu yêu tinh!
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99 Đi ra ngoài!
100
Chương 100 Đừng hành hạ nhau nữa, được không?
101
Chương 101
102
Chương 102 Đang nghĩ tới anh!
103
Chương 103 Muốn quản tôi!
104
Chương 104 Tôi đang bận!
105
Chương 105 Anh đi cùng cô ấy đi!
106
Chương 106
107
Chương 107 Đừng ép tôi phải thô bạo!
108
Chương 108 Đình Xuyên, anh đến đây được không?
109
Chương 109 Cậu…cùng Lệ Đình Xuyên tốt rồi?
110
Chương 110 Mày là đồ ăn cây táo rào cây sung!
111
Chương 111 Cô là cô gái đầu tiên Lệ tiên sinh đưa về!
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116 Tôi thích ỷ vào tình yêu của anh ấy
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122 Tống Vân Nhĩ, em nợ tôi năm năm
123
Chương 123 Lệ Đình Xuyên, sao anh còn chưa ra ngoài?
124
Chương 124 Quà sinh nhật cho anh
125
Chương 125 Tống Vân Nhĩ, trả lại những gì em nợ tôi!
126
Chương 126 Vết sẹo từ sinh mổ
127
Chương 127 Tôi không muốn biết chuyện bẩn thỉu của em
128
Chương 128
129
Chương 129 Anh đi tìm Quý Chỉ Nghiên đi
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132 Tiểu Nhĩ Đoá mà là mẹ mình thì tốt biết mấy
133
Chương 133 Em bị mẹ bỏ rơi rồi…
134
Chương 134
135
Chương 135 Năm năm trước, vì sao rời đi
136
Chương 136 Một đoạn ghi âm
137
Chương 137 Tống Vân Nhĩ, cô không cướp được anh ấy đâu!
138
Chương 138 Thứ không có được, chính là một loại chấp niệm
139
Chương 139 Từ giờ trở đi, chúng ta coi như người xa lạ
140
Chương 140 Tôi không định dùng ân nghĩa để đòi lại gì cả
141
Chương 141 Tống Vân Nhĩ, mày đáng chết!
142
Chương 142 Xảy ra chuyện rồi!
143
Chương 143 Tống Vân Tường, con có dùng đến não không vậy!
144
Chương 144 Không có sự cho phép của tôi, em dám chết thử xem!
145
Chương 145 Tống Vân Nhĩ, chỉ cần em không sao!
146
Chương 146 Tôi bắt cô ta trả lại cho anh nửa cái mạng!
147
Chương 147 Lệ lão nhị chẳng bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc
148
Chương 148
149
Chương 149 Tao đối xử với mày không tốt sao? Sao mày lại đi tìm Tống Vân Nhĩ!
150
Chương 150 Tốt nhất là cháy luôn thành đứa ngốc đi!
151
Chương 151: Lệ Đình Xuyên, đợi em quay về
152
Chương 152: Cô Tống, Đình Xuyên phát điên rồi!
153
Chương 153: Em không phải là người phụ nữ của anh ấy sao?
154
Chương 154: Tình yêu là thuốc độc, không thể chạm vào
155
Chương 155: Tống Vân Nhĩ, đúng là mạng lớn!
156
Chương 156: Lá bài thân tình cầm trong tay không thấy bỏng sao?
157
Chương 157: Lệ Đình Xuyên, anh đến đây làm gì?
158
Chương 158: Trong lòng chưa từng buông bỏ
159
Chương 159: Dùng cách này để sỉ nhục tôi sao?
160
Chương 160: Không cần
161
Chương 161
162
Chương 162 Mẹ ơi, con sẽ ngoan mà!
163
Chương 163: Đồ con hoang, nuôi mày có ích gì!
164
Chương 164: Vân Nhĩ, giúp tôi với
165
Chương 165: Sinh ly tử biệt
166
Chương 166: Tống Vân Nhĩ chắc chắn phải chết!
167
Chương 167: Ngoài ở bên cạnh tôi, em đừng hòng đi đâu!
168
Chương 168: Đừng đi… quay lại!
169
Chương 169: Tống Vân Nhĩ, cô đúng là mạng lớn thật!
170
Chương 170: Vậy mà không đứa nào chết cả
171
Chương 171: Lòng đố kỵ của phụ nữ rất nặng
172
Chương 172: Anh hai Lệ bị hủy rồi, cô có quản không!
173
Chương 173: Có thai rồi sao?
174
Chương 174: Chỉ cần là của em, anh sẽ không tranh giành
175
Chương 175: Anh định giúp tôi dốc sức à?
176
Chương 176: Làm thế nào?
177
Chương 177: Tống Vân Nhĩ, phụ nữ phải biết giữ thể diện một chút
178
Chương 178: Em cho tôi ăn thịt à?
179
Chương 179: Tống Vân Nhĩ, có cho ăn không?
180
Chương 180: Tống Vân Nhĩ, tôi muốn tắm!
181
Chương 181: Người đàn ông của cô đền không nổi!
182
Chương 182: Bây giờ người cô phục vụ là tôi

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play