Buổi sáng hôm sau, mọi người trong biệt thự đã dậy từ lâu. Bác quản gia đang tất bật chỉ dẫn chú làm vườn mới nhận việc.
Trong bếp, Lâm thiếu phu nhân cùng hai cô giúp việc chuẩn bị bữa sáng. Hôm nay là chủ nhật nên bà có thời gian đảm đang công việc của người vợ, người mẹ. Còn ngoài phòng khách, Lâm tổng đag ung dung thưởng trà, xem tin tức. Lâu lắm rồi ông mới được tận hưởng giây phút thư thái này.
Chưa thư thái được bao lâu thì ông nghe tiếng vợ gọi vọng từ phòng bếp ra:
-Lão Lâm, anh lên gọi con gái anh dậy đi…… 8h sáng rồi mà còn ngủ, thi cử đến nơi rồi.
-Hôm nay là chủ nhật, cứ để con nó ngủ thêm một lát.
-Chị mà ngủ thêm một lát là đến trưa luôn đó ba
Hoàng Thiên đang ung dung ngồi sô pha dùng bữa sáng, lãnh đạm cất tiếng.
Lâm tổng cũng phải giật mình trước thằng con út này. Nếu so vẻ lạnh lùng nguy hiểm của ông thời trẻ với nhóc này thì ông phải chấp nhận rằng bản thân kém một bậc.
-Anh mau lên gọi con bé dậy đi. – Lâm thiếu phu nhân thúc giục.
Nghe vợ nói thế nhưng Lâm tổng không muốn bỏ dở phút giây thư thái này. Quay sang nhìn đứa con đang bình thản:
-Tiểu Thiên lên gọi chị giúp ba.
Nghe vậy, cậu liền đứng dậy, cầm lấy phần ăn của mình, rồi cất lời:
-Gọi chị dậy phải mất 30 phút mà 3 phút nữa cô gia sư của con đến rồi….. con không giúp được ba đâu. Con xin phép lên phòng.
Sau khi cậu rời đi, Lâm tổng vẫn ngồi đó mà không biết vợ ông tay cầm theo con dao gọt trái cây nhẹ nhàng bước ra phòng khách, nhìn chồng với ánh mắt đầy ‘’thân thương’’.
Ngay lập tức, Lâm tổng đặt tách trà xuống bàn, đứng bật dậy, cười thân thương nhìn vợ:
-Để anh lên gọi con cho, em cứ làm tiếp.....làm tiếp đi….
Lâm tổng nhanh chân bước lên lên cầu thang, cố gắng tạo phong thái đĩnh đạc nhất có thể.
Lâm thiếu phu nhân đợi chồng đi khuất khỏi cầu thang mới quay trở lại gọt nốt mấy quả táo còn đang dang dở.
Một hồi sau, ông cùng Tiểu Vy bước xuống. Đánh răng rửa mặt rồi mà cô vẫn còn ngái ngủ.
-Con chào mẹ.
Cô cất giọng nặng nề, rồi lại nằm vật vã ra ghế sô pha, chỉ muốn nhắm tịt mắt lại và tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Chưa đặt người được xuống ghế, Lâm tổng đã đứng dậy luôn khi nghe vợ cất lời:
-Hai ba con mau vào ăn sáng…………Tiểu Vy ăn nhanh còn học bài đi con….
-Mẹ….nay gia sư con bận ….nghỉ mà mẹ.
-Ý mẹ nói là con tự học. Mà khi nãy, Tiểu Bảo có gọi cho mẹ bảo thằng bé hôm nay không có lịch trình nên gần trưa sẽ thu xếp về nhà luôn.
Bà vừa dứt lời thì tiếng Tiểu Bảo cũng cất lên ở ngoài sảnh nhà. Anh cẩn thận cởi giày, xỏ đôi dép trong nhà vào:
-Con chào ba mẹ ạ!
-Về rồi đấy à, mau vào nhà đi con! – Cả hai ba mẹ vui vẻ bước ra chào đón anh. Tuy vừa hôm qua gặp nhưng giờ anh chính thức quay về nhà sống sau ba năm trời.
Thấy giọng của Tiểu Bảo, Tiểu Vy liền bật dậy, vội vội vàng vàng lao ngay đến rồi ôm chầm lấy anh.
-Chào mừng anh về nhà!
Nhìn khuôn mặt hạnh phúc và đôi mắt long lanh của cô đang nhìn mình mà trái tim anh cứ rộn ràng cả lên. Anh ngại ngùng, hai tai đỏ ửng cả lên. Ba mẹ và mọi người đều có ở đây, anh nhẹ nhàng có ý tách cô ra nhưng Tiểu Vy cứ dán chặt lấy anh. Anh đột nhiên nhìn xuống dưới chân cô, cất lời có đôi phần nghiêm khắc:
-Dép trong nhà của em đâu mà đi chân trần thế này?
-Chân trần cũng có sao đâu, nếu không em đành mượn tạm chân anh vậy!
Dứt lời, cô đặt bàn chân mình lên bàn chân của anh, rồi nhìn anh tít mắt cười.
-Tiểu Vy có để anh vào nhà không đấy con? – ba Lâm nhắc nhở.
Bất lực với cô bé cứng đầu này, anh một tay vòng qua sau lưng ôn nhu ôm lấy cô, một tay kéo va li, chầm chậm bước từng bước vào nhà.
-Mau thả anh ra đi con, lớn rồi có phải con nít con nôi đâu mà bám anh vậy hả! – ba Lâm tiếp tục nhắc nhở.
Đến gần sô pha khi nãy, cô mới thả anh ra, rồi xỏ đôi dép trong nhà vào theo đúng lời anh nói.
-Tiểu Bảo, phòng của con mẹ cho người dọn dẹp lau chùi cả rồi, mọi thứ vẫn được sắp xếp y như cũ.
-Vâng mẹ, con cảm ơn ạ!
-Con khách sáo làm gì? Mau lên cất đồ dạc rồi xuống ăn sáng con.
Theo lời mẹ, anh xin phép lên phòng. Bác tài xế ngỏ lời muốn anh đưa vali cho bác mang lên phòng nhưng anh nhẹ nhàng từ chối.
Tiểu Vy nhanh nhẹn chạy đến đỡ vali cùng anh, miệng cười, mắt cười, rôm rả, hoát bát vô cùng trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ ngái ngủ nặng nề khi nãy.
Ba Lâm thấy vậy, quay sang nhìn vợ than vãn:
-Con bé giờ tỉnh như sáo vậy……. haizzzz…. Thằng bé mà về sớm hơn thì mình được ngồi thưởng trà trọn vẹn rồi.
Lâm thiếu phu nhân không nói gì chỉ mỉm cười, ánh mắt tràn đầy niềm tin nhìn theo hình ảnh của cô cậu đang vui cười kia. Có lẽ bà đã nhận ra được điều gì đó từ cô con gái đang chập chưỡng trưởng thành của mình.
...****************...
...****************...
Rất mong người ủng hộ ạ.❤
Updated 36 Episodes
Comments
xu
quên luôn cốt truyện
2022-12-25
0
xu
lâu rồi không đoc
2022-12-25
0
So Lucky I🌟
Thanh xuân Ngọt ngào
2022-08-29
0