Có ba mẹ thật tốt
Hai người áp lưng vào nhau, ánh mắt sắc bén nhìn những người đang vây quanh mình.
Tô Dận Nhiên
Ha, thật không ngờ ta và ngươi sẽ có một ngày kề vai chiến đấu với nhau.
Tô Dận Nhiên
*cười tự giễu
Nghiêm Cảnh Thần
*Trầm ngâm
Nghiêm Cảnh Thần
*Đưa ánh mắt quét qua những người xung quanh
Tô Dận Nhiên
Cho các người cơ hội cuối cùng, trở về quy phục ta hoặc là chôn cùng ta.
phản đồ
A, bọn ta nếu quay về ngươi sẽ tha sao! Cũng đã kéo dây cung rồi làm sao lại giữa đường không bắn được chứ
phản đồ
Bọn họ dù mạnh cỡ nào thì cũng chỉ hai người, chúng ta dùng thịt đè chết bọn họ không thành vấn đề! Các anh em, lên!
Tô Dận Nhiên
hộc... đám người này thật sự không sợ chết nữa rồi!*vừa thở dốc vừa nói
Nghiêm Cảnh Thần
cô... lát nữa chạy đi, tôi tranh thủ thời gian cho cô.
Tô Dận Nhiên
Ha, anh nghĩ tôi là cái loại con gái như vậy sao?
Nghiêm Cảnh Thần
Cô là con gái. Cô nên được bảo vệ.
Nghiêm Cảnh Thần
*Tôi muốn cô sống tốt
Tô Dận Nhiên
Hừ, nhảm nhí.
Tô Dận Nhiên
*cong khóe môi lên
Tô Dận Nhiên
*tôi biết chứ, tôi là con gái. nhưng mà tôi chí ít còn không phải con rối như anh.
Tô Dận Nhiên
Chiến thôi nào chàng trai
Nghiêm Cảnh Thần
*Đã vậy... tôi muốn sinh tử có em. Đừng trách tôi, cơ hội là chính em không tự bắt lấy.
phản đồ
Ha, các người đã bị dồn vào đường cùng rồi, có chạy cũng không thoát! trừ phi các người mọc cánh bay lên trời!
Tô Dận Nhiên
A, các người suy nghĩ đơn giản quá rồi.
phản đồ
*ánh mắt lóe lên sự nghi ngờ
Tô Dận Nhiên
Xin lỗi nhé, anh nguyện ý chết cùng tôi không?
Nghiêm Cảnh Thần
*Nguyện ý không? Đó là đương nhiên.
Nghiêm Cảnh Thần
Mạng của tôi chính thức thuộc về em.
Tô Dận Nhiên
*dùng tay kéo kéo dây chuyền ở cổ, dây chuyền phát sáng lên, nháy mắt soi sáng cả đất trời. Cả người như được nâng lên bay lơ lửng giữa không trung.
phản đồ
Đây... lẽ nào thật sự biết bay?*ánh mắt tràn đầy sự khiếp sợ
Tô Dận Nhiên
*Mở mắt ra, nháy mắt tất cả mọi thứ xung quanh hóa hư vô, duy chỉ có người đứng cạnh là vẫn nguyên vẹn.
Tô Dận Nhiên
*đáy mắt hiện lên sự hoảng hốt khó thấy được
Nghiêm Cảnh Thần
*đưa tay bắt lấy người giữa không trung đang không ngừng tan biến. Vừa chạm vào, thân thể cũng bắt đầu xảy ra sự biến hóa, cố gắng kéo tay người đối diện lại gần, đặt lên mi tâm đối phương một nụ hôn tạm biệt.
Nghiêm Cảnh Thần
Tôi thích em.
Tô Dận Nhiên
*đáy mắt hiện lên sự mơ màng khó giải thích
Tô Dận Nhiên
Đợi đã, anh nói gì?
Tô Dận Nhiên
*rốt cuộc hắn ta nói gì?
Tô Dận Nhiên
*Mà thôi, dù sao... cũng sắp chết rồi.
Sau khi tất cả mọi thứ tan biến, lại một lần nữa cấu tạo lại.
mọi thứ như ngược dòng thời gian trở về 15 năm về trước.
trái đất khởi động sức mạnh hạch tâm, khiến thời gian đọng lại, cấu tạo lại thế giới cũ vào 15 năm trước.
Điều kì bí về trái đất thật sự không thể nào tìm hiểu được hết.
Tô Dận Nhiên
*tỉnh dậy trong hình hài trẻ con
Tô Dận Nhiên
Cái gì đây...
Tô Dận Nhiên
Mình vừa mới nằm mơ ư...*lảm nhảm trong miệng
Tô Dận Nhiên
Mình mơ gì nhỉ? Hình như là ác mộng thì phải.
Tô Dận Nhiên
*Cố gắng nhớ lại
Tô Dận Nhiên
*Đầu đau như búa bổ, chấn động từng sóng não
Lan Chỉ
Con gái bảo bối, con có sao không? sao lại như vậy? Con sợ cái gì, mau nói cho mẹ biết.*Hốt hoảng tiến vào gian phòng, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đổ đầy mồ hôi lạnh vô cùng lo lắng hỏi
Tô Dận Nhiên
*Giống như đã rất lâu rồi không thấy mẹ...
Tô Dận Nhiên
*Không tự chủ được mà khóc, nước mắt lăn dài trên má, chảy không ngừng.
Lan Chỉ
*Thấy con gái khóc như mưa liền hoảng hốt ôm gọn vào lòng.
Lan Chỉ
*Đưa tay vỗ vỗ vai
Lan Chỉ
Ngoan, không sao. Không phải mẹ đã ở đây rồi sao...Mẹ bảo vệ con gái.
Tô Dận Nhiên
Mẹ...*nhỏ giọng thủ thỉ một tiếng rồi tiếp tục khóc, khóc còn dữ hơn lúc nãy.
Giờ phút này mọi uất ức khổ sở gánh nặng cô đều không phải gánh trên lưng nữa rồi. Dù sao... Một cô bé hơn 10 tuổi đã phải chịu cảnh cha mẹ bị sát hại, gánh gồng trên lưng không nhẹ chút nào.
Lan Chỉ không còn cách nào khác, chỉ biết để cô khóc, đưa tay vỗ vỗ lưng của cô dỗ dành
Đúng lúc Tô Chí Hào vừa trở về, nghe tiếng khóc nức nở của con gái vô cùng lo lắng đi vào phòng.
Tô Chí Hào
Làm sao lại khóc thành thế này?*cau mày lại
Tô Dận Nhiên
*Nghe giọng nói quen thuộc lại xa lạ như đã lâu rồi chưa nghe được, dè dặt ngẩng đầu lên nhìn xem.
Lúc này khóe mắt ầng ậng nước làm cho người ta thương xót vô cùng, đến người bình thường lạnh lùng như Tô Chí Hào cũng thấy đau lòng, nhanh chóng tiến lại gần hai mẹ con đang ôm nhau.
Tô Chí Hào
Nào, lại đây papa ôm một cái!
Tô Dận Nhiên
*Chớp chớp đôi mắt đỏ hoe, khóe mắt có vài giọt nước mắt trào ra.
Tô Dận Nhiên
*Theo bản năng nín khóc, đưa tay ôm lấy cánh tay đang dang ra của Tô Chí Hào, ngoan ngoãn như một con cún con
Giây phút này đây Tô Dận Nhiên như trở về từ chiến trường, quay lại căn nhà ấm áp cởi bỏ hết mũ giáp bên ngoài ra cùng với tất cả sự phòng bị trên người đều biến mất. Đây là khu vực an toàn của cô.
Tô Dận Nhiên
Có phải ba sẽ bỏ rơi con không? Cả mẹ nữa?
Lan Chỉ
*Cầm vai áo vắt ra nước, nước mắt của Tô Dận Nhiên làm ướt cả vai áo. Đưa ánh mắt sửng sốt nhìn con gái mình
Tô Chí Hào
sẽ không đâu, sao con lại hỏi như thế?
Tô Dận Nhiên
Con hình như... mơ thấy ác mộng
Tô Dận Nhiên
Con... con cũng không rõ nữa, chỉ cần con cố gắng nhớ lại thì liền khó chịu
Lan Chỉ
Ừm, không sao rồi... Có ba mẹ ở đây. Nếu khó chịu thì đừng cố gắng nữa, quên đi là tốt rồi.
Tô Dận Nhiên
*Quên đi có thật là tốt sao? Giống như... không muốn quên đi vài thứ thì phải.
Tô Chí Hào
*Nằm mơ sao... con bé không phải loại tùy tiện khóc.
Tô Dận Nhiên
Mẹ ơi ba ơi, con đau đầu quá, buồn ngủ nữa cơ...
nói rồi Tô Dận Nhiên gục đầu lên trên bả vai của ba mình, chìm vào giấc ngủ.
Dường như trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có được sự an tâm, gắt gao ôm chặt lấy cổ của Tô Chí Hào, hô hấp nhẹ nhàng cảm giác như lo được lo mất.
Tô Chí Hào
*Thử gỡ cánh tay trên cổ ra
Tô Chí Hào
Nhóc con còn bám rất chặt nha...
Tô Chí Hào
haizz, thôi vậy. Anh ôm con bé ngủ một lát rồi ăn cơm sau.
Lan Chỉ
Nhưng mà... anh vừa mới từ tổ chức về, hẳn là chưa ăn gì đi, làm sao mà chịu được?
Tô Chí Hào
Biết làm sao bây giờ... con gái sợ hãi như vậy vẫn là lần đầu tiên anh thấy được.
Lan Chỉ
Vậy để em phân phó người dọn dẹp bàn ăn đợi lát nữa con tỉnh cùng nhau ăn.
Lan Chỉ
*đia ra ngoài phân phó người làm
tác giả
Hết chap đầu rồi nha các bạn, mong các bạn cho mình nhận xét câu chuyện của mình một chút nha! Dưới đây là một vài lời khuyên dành cho các bạn.
tác giả
Nào các bạn nhỏ, hãy mau mau tắt điện thoại và ra bên ngoài ôm ba mẹ và nói rằng yêu họ đi nào! Đừng để sau này phải hối hận nha!
tác giả
Hãy yêu thương và quan tâm ba mẹ của mình nhiều hơn nhé!
tác giả
Các bạn nhỏ nếu có cãi nhau với ba mẹ thì tốt nhất nên làm hòa đi nha! Hãy nhớ lại lúc mình bệnh đau ốm yếu là ai quan tâm chăm sóc cho mình.
tác giả
Họ là những người thân quan trọng nhất của bạn đó nha, đừng đánh mất.
tác giả
Cuối cùng! Nhớ like và comment cho truyện của mình nhé~~#^_^#
Comments
Truc Đang Vẽ ?
,,
2021-10-07
1
Truc Đang Vẽ ?
***
2021-10-07
1
Truc Đang Vẽ ?
ỏ
2021-10-07
1