Ba năm sau...
Khi ánh trăng tròn chiếu rọi, nơi rừng núi hùng vĩ, bên cạnh một bờ hồ, Huyết Phong uống cạn bình rượu trên tay, mỉm cười:
-" Tiểu Lư, tạm biệt ngươi!"
Tiểu Lư vốn dĩ là một mầm cây non nhỏ, khi xưa suýt đã chết vì yếu ớt, cũng may được Huyết Phong cứu giúp, truyền tinh lực vào người, có thể nói chuyện và suy nghĩ, chẳng khác gì cây tinh.
-"Cô bị ngốc à, tại sao lại vì một gã đàn ông mà hy sinh bản thân như vậy chứ, cô có biết trùng sinh trên cơ thể người khác, cô sẽ chẳng còn gì cả, kể cả tuổi thọ cũng sẽ như con người bình thường, sống nay chết mai?"
-"Ta chờ ba năm rồi mới tìm được người có năm sinh bát tự, mệnh số hợp với mình, quyết sẽ không bỏ lỡ."
Tiểu Lư đung đưa thân mình, nổi cáu:
-" Thật là, ta nói cả ngày trời mà cô không thu lấy một chữ à, ta biết là cô rất cô đơn, ta cũng chỉ trò chuyện được với cô nửa tháng một lần khi trăng tròn, nhưng ngươi vẫn có bạn là ta cơ mà, tại sao vậy?"
-" Ngươi không hiểu, đối với ta sống lâu cũng chẳng có ý nghĩa gì, ta cũng đã sống mấy vạn năm nay rồi, không dám đến nơi náo nhiệt, không người thân, bạn bè, không có tình nhân, ta không cam tâm... Để thoát khỏi số mệnh, chỉ còn duy nhất cách này." Nói rồi nàng đưa mình và Tiểu Lư đến một ngôi Nhà nọ...
Trên chiếc giường là một cô gái tiều tụy, khuôn mặt đã bị cháy mất một bên, đang vật vả trước tử thần.
-" Ngươi sẽ nhập vào người này?" Tiểu Lư hỏi.
-"Phải, nhưng trước hết ta phải trị khuôn mặt cho cô ta đã, ta không thể để mình thành khuôn mặt xấu xí này được, ta quen với chính mình rồi!"
Tiểu Lư liếc nàng:
-"Khiêm tốn xíu sẽ giúp cô càng đẹp hơn."
Huyết Phong vừa đưa tay ra trị khuôn mặt cho cô gái kia vừa nói:
-"Hmmmm, ta chỉ nói sự thật!"
-"Cô lo mà tập trung đi kìa..."
Trước khi trùng sinh vào cơ thể của Dương Ngọc, nàng đã thấy những hình ảnh trong kí ức của cô ấy.
Nàng đứng ở một góc, nhìn cô bé nhỏ nhắn đang chơi ở trước sân nhà rộng lớn của Dương Gia. Đây ắt hẳn là Dương Ngọc lúc còn bé, nàng đang trong một khoảng kí ức của nàng ta.
Nàng bước đến, nhìn cô bé hồn nhiên, đầu thắt bím tóc hai bên, hơi bù xù.
Một người phụ nữ đi ra.
-"Dương Ngọc, vào ăn cơm đi con!"
-"Dạ, hôm nay mẫu thân nấu món gì vậy ạ?"
-"Bí mật, con rửa tay rồi vào xem sẽ biết."
Huyết Phong nhìn khung cảnh gia đình bên nhau thật ấm cúng, nàng thật ghen tỵ với Dương Ngọc.
Nhưng một lúc sau, kí ức của nàng ta lại chuyển cảnh.
Dương Ngọc chạy vào bên trong nhà bếp, khuôn mặt hơi bẩn bẩn, chùi tay sau đó lấy trong nồi ra mấy cái bánh.
Một người phụ nữ đi vào, bà ta đến tát vào Dương Ngọc một cái khiến cô bé té xuống đất.
-"Con nhóc khốn kiếp, dám ăn vụng bánh ta chuẩn bị cho Tiểu Ly."
Dương Ngọc khóc oà lên, nàng là đang rất đói, bọn họ không có cho nàng ăn gì cả, đến cả hạ nhân trong nhà còn được ăn cơ mà...
Huyết Phong thấy cảnh này, chợt hiểu ra, hoá ra mẫu thân của Dương Ngọc đã mất sớm do bệnh, người phụ nữ này chính là mẹ kế của cô bé.
Mà cảnh trước mắt làm tim nàng có chút thắt lại, trên đời sao có người độc ác thế chứ? Là mẹ kế cũng là mẹ cơ mà? Tại sao lại phải phân biệt đối xử như vậy...
Bà ta nhẫn tâm lấy chảo dầu trên bếp, hất vào mặt của Dương Ngọc, cô bé đau đớn khóc la inh ỏi.
Lão gia từ bên ngoài chạy vào, thấy mặt nàng bị như vậy cũng có chút hớt hải, gọi đại phu đến, nhưng gương mặt này đã thành ra xấu xí không thể cứu vãn được nữa rồi.
Huyết Phong nhíu mày nhìn người phụ thân kia, thấy con gái mình bị như vậy mà không một lời trách móc người đàn bà đó... Dương Ngọc quả thực đã bị áp bức quá nhiều trong căn nhà này...
Lại chuyển cảnh, lần này bên ngoài trời đông gió rét, cô bé một mình bước đi trên đường... Có lẻ bởi vì cô bé đã không thể chịu nổi căn nhà đó nữa nên mới trốn chạy ra đây.
Tuy nói là vậy, nhưng bụng của nàng đã đói meo, tay chân cũng không còn chút sức lực nào.
Cô bé ngồi xuống một thềm nhà, tay ôm cái thân thể lạnh giá, ngay cả bàn tay cũng như sắp đóng băng.
Cái bụng phát ra mấy âm thanh "Rột rột".
Không được nữa, sắp không chịu được nữa rồi...
Cô bé ngất xỉu bên dưới mái hiên của một biệt phủ.
Bên trong, một câu bé tuy nhỏ tuổi nhưng tướng mạo xuất chúng, mở cửa ra thấy nàng đang nằm ở trước nhà liền gọi gia nhân ra.
-"Ngươi mau lấy cho cô ấy một cái áo khoác lông, cùng một chén cháo, sau đấy đưa về nhà của cổ, có lẽ là đã đi lạc..."
Huyết Phong thấy thằng nhóc này, còn nhỏ mà nói chuyện cứ như ông già, bất giác phì cười.
Dương Ngọc mở mắt ra, thấy trước mặt nàng là một cậu bé cỡ tuổi nàng, đang mặc bộ y phục trắng tinh, dáng vẻ xuất chúng nhìn chăm chăm nàng.
-"Huynh đã... Cứu ta ư?"
Cậu nhóc không trả lời, sai gia nhân đưa cô bé về, cái khuôn mặt lạnh đó khiến Huyết Phong không ưa nổi mà...
Dương Ngọc lúc này đã in sâu hình dáng của cậu bé trong kí ức, nàng được một gia nhân đưa trở về nhà...
-"Tứ Lan thiếu gia, chúng ta mau vào nhà thôi, ngoài đây gió lạnh dễ bị bệnh."
Sau khi Dương Ngọc trở về nhà, liền bị đứa con gái của mẹ kế lao vào đánh tới tấp, mồm luôn miệng nói nàng là đứa con gái hư, dám bỏ nhà đi.
Phải, những đoạn kí ức kế tiếp đều là những cảnh nàng bị ức hiếp không sức kháng cự, Huyết Phong đã nhập vào thân xác của Dương Ngọc, nàng lắc đầu có chút cảm thương cho cô gái này...
Sáng hôm sau, tiếng ồn ào ngoài phố náo nhiệt dần, nàng tỉnh dậy với thân xác của cô gái kia, trên khoé mi vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt của người đã ra đi.
Nàng vừa bước ra khỏi cửa đã bị hai thân mẫu nhà này đón trước:
-" Mi định ngủ đến bao giờ đây hả? lười biếng thế là cùng."Một lão phu nhân với khuôn mặt sắc xảo trông hung dữ quát tháo.
-" Chính xác bây giờ là cô muốn làm phản đúng không? Ta sẽ tống cổ cô ra khỏi cái nhà này, đồ lười biếng." Còn đây là con gái của mụ ta, cũng đáng ghét không kém.
Cả hai người này chính là mẹ kế em kế trong truyền thuyết, luôn bức ép cô gái tên Dương Ngọc vô cùng khốn khổ. Nhìn căn nhà này Huyết Phong chính là ngán ngẩm đến tận cổ. cái chết của Dương Ngọc cũng chính vì sự bức ép, đày đoạ không chăm sóc cô ấy khi phong hàn mà ra.
Nàng lấy tay kí vào đầu cô em gái kế kia, khiến cô ta ôm đầu khóc thét :
-"Sao cô dám!"
Nàng chống nạnh:
-"Sao ta lại không dám?"Sau đó đẩy cả hai người họ té ra phía sau.
Hai mẹ con mụ ta bỗng trợn mắt há mồm như thấy gì rất đáng sợ, lắp bắp:
-"Mặt... Mặt của mi sao lại...Vết bỏng kia đâu?"
Nàng đắc ý:" Đây là do ta sống thiện chí nên đêm qua được một tiên cô cứu chữa."
Hai người bọn họ càng nhìn càng không thể tin, con bé xấu xí tiều tụy mấy hôm trước, lại thêm bệnh phong hàn, nếu không chết trong phòng thì cũng không còn sức sống, sao bây giờ đột nhiên lại trở nên xinh đẹp mà tươi tắn, cả gan đáp trả hai mẹ con mụ cơ chứ??
-"Mi tưởng chữa khỏi vết bỏng là có thể tự tin đứng đây nói chuyện với chúng ta? Hôm nay ta phải dạy mi phép tắc." Nói rồi mụ vung tay định đánh nàng thì bị nàng nhanh tay chặn lại, đẩy mụ té ra phía sau cùng cô con gái đáng ghét kia.
Cùng lúc đó, lão gia tiến đến, khuôn mặt tối sầm, mắng:
-" Nghiệt súc, mi dám bất kính với phụ mẫu!" Vừa tức giận nhưng lão cũng nhận ra sự thay đổi của nàng.
Nàng cười khẩy"Ông đáng là phụ thân ta sao?Ông để con gái chịu cảnh bị ức hiếp, đánh đập của người mẹ kế kia không quan tâm, ông không sai người chăm sóc khi ta bệnh nặng những ngày qua, phải đối mặt với thập tử nhất sinh?Ông bỏ mặc ta bị mẹ con kia hãm hại, khiến một bên mặt bị bỏng, hủy đi dung nhan thứ quan trọng nhất của một người con gái,bị người đời mỉa mai vì nhan sắc xấu xí, cả cuộc đời này của ta.....Không bao giờ công nhận ông là cha, và người đàn bà bên kia, mãi mãi không phải mẫu thân ta, mẫu thân ta đã ra đi mãi mãi lúc ta lên sáu."
Nàng giận dữ bộc lộ mọi cảm xúc, dù chỉ là mượn thân xác của Dương Ngọc, nhưng nàng không thể không tức giận với những gì nàng ta đã chịu đựng trong căn nhà này, đêm qua, trước khi trút hơi thở cuối cùng, nàng ta nhìn nàng với ánh mắt cầu xin, có chút nuối tiếc, có lẽ nàng muốn nói rằng:
"Hãy thay ta sống tiếp, sống một cách dũng cảm, hãy làm những điều mà nàng ta chưa làm được khi còn trên cõi đời.."
...giọt nước mắt rơi xuống, nàng đã ra đi....
Updated 68 Episodes
Comments
Mai Hồng Võ
hay 🥰
2022-01-15
1
An Vy
Má ơi xô hai con mẹ kia đọc đã mắt thật sự
2021-12-30
1
An Vy
Giá như anh kh sai ng đem chị về nhà là kh bị đập rồi
2021-12-30
0