-"Em nhìn cái gì mà ngây ngốc thế?" Việt La nghiêng đầu hỏi, bộ dạng cậu lúc này trông thật đáng yêu.
" Em nhìn anh đó, em đang nghĩ, sau này anh lớn lên chắc đẹp trai lắm !"
Vân Tích hả hê.
-"Em cũng biết nhìn người đó, đi thôi, qua đây anh bắt được chuồn chuồn cho em rồi nè"
Việt La đưa con chuồn chuồn trước mặt Vân Tích, phong thái tự tin.
Vân Tích giữ lấy con chuồn chuồn, mặt tươi cười rạng rỡ :
-"Việt La, anh thật tốt !"
Việt La xoa đầu cô, cười tươi .
"Anh cũng thế, thật tốt khi quen biết em, hoàn cảnh chúng ta giống nhau, từ nay anh sẽ là anh trai em, chăm sóc cho em thật tốt thật tốt !"
Vân Tích cười híp mắt, gật gật đầu, thế là từ nay, ngoài bà nội ra , cô đã có thêm một người anh trai để dựa dẫm .
-"Về thôi, bà đang đợi chúng ta về ăn cơm đó "
Nói rồi Vân Tích kéo tay Việt La, hai đứa trẻ trên đường về vừa chạy vừa cười rộn rã giữa đồng cỏ, nắng chiều thật đẹp và êm ái làm sao!
Về đến nhà, hai đứa trẻ thở hổn hển vì mệt, từ trong nhà, bà nội của Vân Tích đi ra, vì là vùng quê nông thôn nên nhà bà Vân Tích là kiểu cổ kính trang nghiêm, khác xa so với những tòa nhà chọc ốc kiêu sa nơi thành phố .
-"Vân Tích, cháu về rồi đấy hả?" Giọng bà trầm ấm vang lên.
-"Dạ, cháu mới đi bắt chuồn chuồn với anh Việt La về, biết bà đợi cơm chiều nên mới hối anh ấy về đó "
Vân Tích khoe chiến lợi phẩm cho bà nội xem, bà nội cười dịu dàng rồi lại gần lau mồ hôi cho Vân Tích.
-" Vậy cháu đi qua gọi anh Việt La cùng ăn cơm nha bà"
-"Ừ, cháu đi gọi thằng bé đi, cũng lâu rồi thằng bé không ăn cơm cùng chúng ta, nay bà có làm món mà thằng bé thích nhất đấy"
Vân Tích "dạ" một tiếng rồi cười khì, chạy vụt đi .
Đợi Vân Tích đi rồi, bà nội mới chậm rãi đi vào trong, ngắm nhìn thằng bé Vân Nam còn đang ngủ say, tay vuốt tóc thằng bé rồi lặng lẽ thở dài.
"Vân Tích, bà chỉ hy vọng bất kể bây giờ hay sau này, dù là chuyện gì thì chị em cháu vẫn sống vô tư vô lo như thế này thôi"....
Vội vã chạy đến nhà cậu Việt La, Vân Tích cười híp mắt định đi vào thì nghe tiếng Việt La và cậu nói chuyện, tính tò mò nổi dậy, cô đứng bên ngoài cửa lắng nghe .
-"Cậu, bao giờ thì bố mẹ đến đón cháu "Là giọng Việt La.
-"Chẳng phải kì nghỉ hè này trễ, còn tận 1 tháng sao, cháu cứ vui chơi đi. Bao giờ bố mẹ cháu giải quyết xong công việc sẽ tới đón cháu "
Ông Khang Tư Sở, tức cậu Việt La tay nhâm nhi một tách trà hẵng giọng .
-" Nhưng .."
Việt La còn chưa kịp nói tiếp thì cậu đã thấy Vân Tích lấp ló ngoài cửa, vội đặt ly trà xuống rồi cười tươi gọi vào :
-"Vân Tích đấy hả cháu, tới tìm Việt La sao không vào đây ?"
-"Cháu...Cháu định tới rủ anh Việt La sang nhà cháu ăn cơm, hihi"Vân Tích cười ngây ngô .
-"Vậy hai đứa đi đi"Cậu Việt La cười tươi rồi nói .
Việt La thấy vậy đứng dậy, hai đứa chào cậu rồi xoa đầu Vân Tích, hai đứa trẻ nắm tay nhau vô tư bước đi .
Đợi bóng hai đứa trẻ khuất dần sau con đường nhỏ, ông Tư Sở mới lặng lẽ ngồi xuống, tầm mắt phóng ra phía xa xa, ẩn chứa chút nỗi thê lương.
"Việt La, hy vọng sau này cháu lớn lên và hiểu ra mọi chuyện, sẽ không trách cậu!"
Thôi thì cứ để bọn trẻ sống cuộc sống như chúng muốn, cũng như để bù đắp mọi chuyện....
Updated 116 Episodes
Comments
Tống Ngọc Nhan
Hoho tui tìm thấy bà rồi nha, đố biết tui ~~~
2020-05-25
0
Hắc Duật Thiên Vương
cốt truyện ổn, nhưng bạn nên tách lời thoại và lời dẫn ra, chứ để khít nhau quá cũng không được đẹp mắt
2020-05-04
1
Kiều My
đã like
2020-04-04
2