Về đến nhà, thấy cơm canh bà nội đã dọn sẵn trên bàn nghi ngút khói, Vân Tích chạy đến bên cạnh bàn ăn hít hà ngửi lấy ngửi để, Việt La thấy vậy bật cười, kéo tay Vân Tích ngồi xuống ghế, khẽ lắc đầu.
-"Các cháu về rồi hả?"Bà Vân Tích lên tiếng .
-"Em đâu rồi hả bà ?"Vân Tích ngó dọc ngó xuôi .
-" Vân Nam còn ngủ, thằng nhóc này quậy từ sáng tới giờ, bà dỗ mãi mới ngủ đấy, thôi các cháu ăn cơm đi"
Nói rồi bà gắp từng đũa thức ăn cho Vân Tích và Việt La .
Bỗng như sực nhớ ra điều gì, Vân Tích buông bát cơm xuống nhìn Việt La:
-"Anh sắp chuẩn bị đi sao?"
Việt La dường như đã biết được Vân Tích định hỏi điều gì, từ tốn nói :
-"Ừ, đợi qua nghĩ hè 1 tháng nữa, ba mẹ sẽ đến đón anh về thành phố học tiếp"
Nghe vậy mặt Vân Tích cụp xuống.
Việt La thấy thế vội vã phân bua.
"Nhưng em an tâm, anh chỉ đi học, nghỉ hè rồi vẫn có thể về đây chơi cùng em mà"
Nói rồi xoa đầu Vân Tích.
-"Em sợ anh đi rồi sẽ quên mất em, anh đi rồi sẽ không có ai bắt chuồn chuồn cho em nữa, không ai chơi cùng em nữa !" Vân Tích ủ rũ nói .
-"Không có đâu, làm sao anh quên em được chứ, em là người quan trọng nhất với anh mà" Việt La an ủi Vân Tích.
-"Thật không? "mắt Vân Tích sáng rỡ
-" Thật mà! Anh hứa !"Việt La cười dịu dàng...
Ăn xong bữa cơm, Việt La cùng Vân Tích lại chạy ra đồng thả diều, cuộc sống thôn quê này tuy bình dị nhưng chưa bao giờ thiếu tiếng cười đùa.
Cả hai rượt đuổi nhau trên con đường quê dài vô tận, cánh diều bay càng lúc càng cao, càng ngày càng xa, mãi đến khi nhìn lại, cánh diều trên tay Vân Tích đã sắp tuột ra khỏi tay, sức gió quá lớn, mãi lo níu lại, dây diều cứa vào tay Vân Tích một đường dài .
Việt La thấy thế vội vã bảo Vân Tích buông con diều ra, lo lắng chạy lại :
-"Em có sao không? Sao lại bất cẩn như vậy?"
-"Con diều của em bay mất rồi kìa "Vân Tích vừa đau vừa buồn bã .
-"Tay bị đứt thế này còn diều gì nữa, em đúng là ham chơi quá "
Việt La lo lắng, vẻ mặt khó chịu hiện ra .
Nói rồi, cậu cầm tay Vân Tích thổi lấy thổi để.
-"Anh làm gì vậy?"
-"Mẹ anh nói thổi như vậy sẽ không đau nữa "
Nói rồi ngây ngốc nhìn Vân Tích cười thật tươi.
Xế chiều, cả hai trở về nhà .
Đêm đó, Việt La ngủ lại nhà Vân Tích, với hai đứa trẻ còn chưa trưởng thành mà nói thì đó là chuyện hết sức bình thường giữa trẻ con mà thôi.
Cẩn thận đắp chăn cho Vân Tích, Việt La thì thầm riêng mình nghe.
"Dù có chuyện gì, em cũng mãi mãi là người quan trọng nhất với anh, sau này dù có chuyện gì, dù cho anh có rời khỏi em tạm thời hay mãi mãi, em vẫn sẽ tha lỗi cho anh phải không Vân Tích? "
Một câu nói vu vơ lúc nhỏ thay cho lời chào tạm biệt, Việt La không ngờ rằng câu nói đó sau này vĩnh viễn sẽ không thể có câu trả lời dành cho anh....
Updated 116 Episodes
Comments
Tống Ngọc Nhan
Một câu nói vu vơ của anh làm tôi thương nhớ một đời.
2020-05-25
0
Ai Khanh
bối cảnh dễ thương quá đi
2020-05-22
0
😋Viyun Là Hủ 💞
hayyy
2020-04-24
0