Trời vừa hừng đông, vẫn chưa sáng hẳn. Lam bị đánh thức bởi bàn tay bé nhỏ của Nhân cứ nắm lấy vai cô lay mãi.
- Chị ơi em mắc tè.
Lam lơ mơ mắt nhắm mắt mở, ngồi dậy. Cô đưa tay vuốt mái tóc đang rối bù xù. Cô mặc vội cho Nhân cái áo khoác rồi, nắm tay thằng bé ra ngoài. Bởi vì trong nhà không có toilet riêng nên mọi sinh hoạt trong nhà đều ở ngoài con sông nhỏ gần đó. Thỉnh thoảng khi nước cạn, nó bốc mùi sình hôi khủng khiếp. Nhưng biết làm sao bây giờ. Cô không có quyền lựa chọn.
Lam để thằng bé tè vào bụi cây cách nhà độ chừng vài bước chân. Mấy giọt sương lạnh lẽo đêm vẫn còn đọng lại trên mấy chiếc lá. Thỉnh thoảng một vài cơn gió từ đâu đến khiến Lam cảm thấy gai người. Cô dắt thằng bé vào lại nhà rồi vỗ cho nó ngủ lại thêm một chút nữa.
Lam đưa mắt tìm mẹ. Mới nãy còn thấy bà nằm đó, sao bây giờ mất tiêu rồi. Cô đi vòng ra ngoài sau nhà, là một đám cỏ cao tận qua gối. Vừa bước ra Lam đã thấy mẹ mình ngồi bệt dưới đất. Gương mặt bà có chút tái, hai mắt nhắm nghiền, tỏ vẻ mãn nguyện.
- Mẹ, sao mẹ lại dính vào mấy thứ này nữa. Mẹ hứa đã cai nghiện rồi mà
- Lần này nữa thôi, mẹ bỏ mà. Con đừng la lớn em con nghe bây giờ.
- Mẹ còn nghĩ đến em con sao. Năm nay lẽ ra nó cũng được đi học nhưng bây giờ mẹ đã dùng hết số tiền đó để mua thuốc. Đến nỗi nhà không còn điện, nước, gạo cũng sắp hết nữa kìa mẹ.
- Mẹ biết rồi.
Lam nhìn cảnh bà ta thờ ơ với những lời cô nói rồi tiếp tục đốt thứ bột trắng hít một hơi thật sâu, thả hồn theo làn khói mà nước mắt cô cũng trào ra. Lam thương em, thương mẹ. Nhưng dù cô có cố gắng làm ra tiền. Nhưng với sức lực một mình cô không thể vừa gánh vác gia đình vừa đủ tiền mua thuốc cho bà được. Vả lại cô chỉ mới 16 tuổi. Không ai thèm nhận một đứa nhỏ như vậy vào làm. Nên Lam chỉ biết dùng công việc rữa chén cho nhà hàng để tiếp tục lây lất sống qua những ngày đen tối.
Lam tức giận chạy vào nhà bỏ mặt mẹ mình ở đó, cô ngồi bó gối một mình nấc lên những tiếng nấc bi thương. Cô cũng muốn cho em mình được đi học như bao đứa trẻ khác, cũng muốn có một cuộc sống đầy đủ, nhưng ông trời không để Lam toại nguyện. Cô khóc cho bản thân mình và cho cả thằng Nhân.
Mẹ Lam sau khi phê thuốc bà lại xách giỏ đi ra ngoài như không có chuyện gì, để mặc hai chị em lại nương tựa vào nhau trải qua một ngày như thường lệ.
Lam vét từng hạt cơm nguội tối qua trong một cái nồi nhôm đen nhẻm, chỉ còn lại nữa chén. Cô lại nhìn sang hủ gạo cạn trơ đáy. Ráng lắm cũng không thể nấu đủ nồi cơm. Trong nhà không còn gì ngoại trừ mấy cục chao mặn chát. Người Lam bây giờ chỉ còn sót lại đúng 50 ngàn. Cô định mua 2 3 cái trứng với vài gói mì để ăn qua bữa.
- Chị ơi, chị đang làm gì vậy.
Tiếng kêu của thằng bé làm cô ráng bình tĩnh để nó không biết tình hình trong nhà đang thảm hại đến cỡ nào.
- Chị đang tính kêu em dậy, rồi mình đi mua đồ, em chịu không.
- Yeahhhhhhh. Em sắp được đi chơi.
Nhìn thằng Nhân vui đến độ nhảy tung cái mền lên, nó chạy tới chạy lui để ăn mừng việc này làm cô thấy được chút ánh sáng trong quãng đường tối tăm trước mặt.
- Nhanh nhanh rữa mặt rồi đi nè.
Lam chạy dí theo nó, làm nó cười lớn rồi chạy ra phía sông.
- Em tới trước chị nha
- Nhân giỏi vậy ta. Đứng im đó để chỉ lấy nước cho.
Lam đem theo cái ca nhựa múc nước từ sông lên rữa mặt cho em. Nó ngoan ngoãn ngồi im mặc cho chị kì cọ. Thằng bé nhắm chặt hai mắt lại, nó rên rỉ rằng hôm nay nước sông hôi quá
- Ráng chịu đi em. Xong rồi đó. Giờ mình cất cái ca rồi đi ha.
- Dạ. Nhanh lên chị ơi.
Nhân cắm đầu chạy lẹ vô nhà. Nó để cái ca dưới đất rồi nắm tay chị đi tung tăng. Lâu rồi mới được ra ngoài nên thằng bé vui lắm.
- Mình đi đâu xa xa á chị
- Không sợ mỏi chân hả
- Em khỏe lắm à nha.
Hai chị em vào tiệm tạp hóa mua được 3 gói mì với 2 cái trứng, còn dư ít tiền Lam mua cho Nhân cây kem làm phần thưởng cho sự ngoan ngoãn của thằng bé.
Trên đường về, nó vừa ăn kem vừa nói luyên thuyên
- Sao chị không ăn. Ngon lắm đó
- Chị không thích ăn
- Kì vậy. Em thấy ngon lắm mà.
Lam không dám nói cho nó biết rằng cô không đủ tiền. Cô đành bịa đại một lý do.
------------------------
Về đến nhà, đã thấy mẹ cô ngồi cùng với 2 người đàn ông lạ mặt. Trông họ có vẻ hơi dữ tợn. Ai nấy cũng cao lớn. Mặt thì hầm hầm. Hơn nữa hai cánh tay có đầy hình xăm. Một tên có râu quai nón, một tên hói đầu. Lam nghĩ bọn chúng đến đòi nợ nên cô nắm chặt tay em mình rồi kéo thằng bé ra sau.
- Ai vậy mẹ.
- Không sao đâu, là bạn mẹ đó.
Bà tay ra hiệu để 2 tên đó ngồi yên.
- Lam theo mẹ ra ngoài một chút. Nhân con ngồi chơi ở đây nha để mẹ với chị nói chuyện
- Sao con không được đi chung.
- Mẹ nói thì con nghe lời đi.
Thằng bé vùng vằng không chịu rời xa chị nó. Nhưng đành phải ấm ức ngồi một mình ở góc nhà.
- Mẹ muốn nói gì
- Con cũng biết tình hình nhà mình rồi đó. Mẹ nợ người ta một số tiền rất lớn. Nhưng họ nói nếu con chịu đi theo bọn chúng 2 năm thì xem như sạch nợ.
- Nhưng đi theo làm gì.
- Chỉ làm việc nhà thôi
- Con không muốn xa em đâu. Nó còn nhỏ cần con chăm sóc mà. Vả lại tiền nợ con có thể đi làm rồi dần dần trả cũng được mà mẹ.
Lam bất lực nắm lấy tay bà ấy van xin. Nhưng mẹ cô vẫn lạnh lùng như vậy. Bà ta vốn dĩ là gái hết thời, mỗi ngày không thể tiếp được khách nào, lại thêm nghiện ngập. Nên mượn tiền của bọn chúng, để bây giờ số tiền quá lớn không thể nào trả nỗi.
- Mẹ cũng không muốn vậy đâu. Nhưng nếu không làm vậy bọn chúng sẽ giết mẹ mất. Con đi 2 năm thôi rồi sẽ quay về.
- Mẹ ơi con không muốn.
Lam khóc đến độ hai mắt cô nhòe đi không nhìn rõ cảnh vật xung quanh nữa. Mẹ cầm lấy tay cô, bà bắt đầu van nài.
- Coi như mẹ xin con đó. Mẹ thật tình không còn lựa chọn.
Lam biết mình không thể thay đổi được gì. Nên cô đành chấp nhận. 2 năm, chỉ 2 năm thôi cô lại trở về với thằng em bé bỏng mà. Lam đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn vương lại. Cô lặng lẽ đi vào nhà.
Thằng Nhân đang ngồi chơi mấy mô hình siêu nhân mà chị nó nhặt ở trên đường cho nó, mặc dù nứt gãy đủ chỗ nhưng nhiêu đó cũng đủ để thu hút Nhân. Thấy chị vào, nó ngước đầu lên hỏi.
- Chị ơi, chị khóc hả
- Không có, chị đâu có khóc đâu.
Lam gượng cười, một nụ cười méo mó. Cô lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Cũng không có gì nhiều, chỉ có vài bộ đồ với mấy món đồ cá nhân. Nên nhanh chóng Lam đã xong hết. Thấy chị dường như chuẩn bị đi đâu đó xa. Nhân hốt hoảng chạy đến nắm lấy áo chị.
- Chị ơi chị bỏ em đi đâu vậy.
- Chị đi làm, mai mốt chị về với em mà.
- Cho em theo với. Em muốn đi với chị
Thằng bé bắt đầu mếu máo. Nó nhìn sang mẹ như để cầu cứu
- Mẹ nói chị ở đây đi mẹ.
Thấy Nhân như vậy, Lam không kìm được mà rơi một giọt nước mắt. Nhưng cô nhanh chóng quay mặt đi nơi khác. Lam nhét vào bàn tay nhỏ xíu mềm mại chưa va chạm cuộc Nhân một cây kẹo đường đủ màu sắc, mà khi nãy cô đã lén thằng bé mua để tặng sinh nhật cho nó.
- Em phải ở nhà ngoan nghen hôn. Nghe lời mẹ. Khi nào chị về chị mua bánh cho em, mua đồ chơi nữa. Còn cây kẹo này em nhất định phải đợi chị về rồi mình cùng ăn chung đó.
Thằng bé vẫn nhất quyết không để Lam đi, nó ôm cô chặt cứng, dùng hết sức lực của một đứa trẻ mà nắm lấy áo chị nó. Đến khi hai người đàn ông kia không còn kiên nhẫn nữa, một người bế thằng bé gầy nhom, tay nó còn cầm chặt cây kẹo, một người kéo Lam ra xa. Chị em bọn họ cứ như vậy mà bị chia cắt.
- Các người đừng làm đau em tôi. Tôi đi mà.
Cô gào lên trong tuyệt vọng.
- Chị ơiiii
Thằng Nhân nó cũng kích động mà là lớn. Người mẹ nhìn thấy cảnh này trong lòng cũng không yên. Cuối cùng bà chạy theo Lam, nhét vào túi cô 100 ngàn bạc. Hy vọng với số tiền ít ỏi mà bà có được, có thể chuộc lại phần nào lỗi lầm của mình.
Updated 59 Episodes
Comments
amelinda
Chuyện hay thế này mà ít like chap đầu thế
2021-11-21
2