Nói là đi giúp việc trừ nợ, nhưng thật ra bọn chúng nằm trong đường dây buôn bán người sang nước ngoài. Chúng thường dụ dỗ các con nợ mượn tiền rồi lãi mẹ đẻ lãi con sau đó ép đưa người sang trừ nợ. Nói đi 2 năm nhưng thật ra đây là chuyến đi một chiều, không có đường quay lại.
Sở dĩ bọn chúng chưa bị bắt là vì, bọn chúng chỉ lừa những người đa số không có giấy tờ tùy thân, nằm ở đáy của xã hội, những con người bần cùng khốn khổ. Hoặc như mẹ Lam, không có chút hiểu biết gì về luật pháp. Bọn chúng dọa rằng nếu báo công an thì hãy chờ nhận xác của người bị bán đi. Nên đến bây giờ hầu như nạn nhân chưa ai báo cảnh sát cả.
Lam bị đưa lên một chiếc xe 7 chỗ màu xám. Trong xe còn có thêm một người nữa. Cô bị ép ngồi giữa hai người đàn ông dữ tợn kia. Lam sợ hãi không dám nhúc nhích, cô có linh cảm dường như không chỉ đơn giãn là đem cô đi giúp việc nhà, vì đi xa như vậy rồi vẫn chưa đến nơi. Lam đưa mắt nhìn hai hàng cây xanh, cô đang từ từ bỏ lại những cảnh vật sau lưng mình, khoảng cách của cô và Nhân cứ vậy ngày một xa
Đám người đó đưa Lam đến một căn nhà. Nhìn bên ngoài không có gì đặc biệt nếu không muốn nói nó cũ kỹ.
- Chú đưa cháu đi đâu vậy.
- Một lát mày sẽ biết
Hai tên đó dẫn cô vào một căn phòng. Rồi đóng cánh cửa ra ngoài. Trong đó nhìn như một phòng khám. Có một người phụ nữ trung niên mặc áo blouse trắng.
- Cô ngồi lên đây.
Bác sĩ để hai chân cô cách xa nhau. Thì ra bọn chúng muốn kiểm tra xem có có phải là xử nữ thật không. Nếu không phải chúng sẽ bán cô đến các nhà chứa.
Bọn họ lại dẫn cô ra xe, tên có râu quai nón hắn ở lại đây. Cô nghe lén được hình như tên đó phải đón thêm một cô gái nào đó.
Lam có chút dự cảm không lành. Cô muốn trốn thoát ra khỏi đây. Nhưng làm sao được, chiếc xe liên tục lăn bánh, vả lại cô còn bị một tên liên tục theo dõi mọi nhất cử nhất động.
Chiếc xe chạy độ chừng gần chiều mới dừng lại ở một con đường vắng, hai bên là rừng cây rậm rạp. Cô bị bọn chúng đưa vào một chiếc xe tải khác. Nơi đó Lam không cô đơn nữa, bởi vì trong thùng xe tối om, có đến 8 cô gái khác nữa. Nhìn bọn họ, ai cũng hoảng sợ. Cô gái tóc ngắn ngồi nép vào một góc, rồi không ngừng rung rẫy.
Lam đứng ngớ người ra một chút. Cô ý thức được, một khi đã vào bên trong thì không còn đường về nữa. Cô cần trốn khỏi đây. Canh cho tên tóc hói đang kiểm tra mấy tấm bạc hai bên hông xe, Lam chạy nhanh hết tốc lực vào rừng. Cô nghe tiếng la sau lưng nhưng không dám quay lại, cứ như vậy mà cấm đầu chạy.
- Mày không đứng tao bắn thì đừng trách.
Tiếng súng vang lên làm lũ chim giật mình đồng loạt cất cánh bay. Lam cũng giật thót tim, cô tưởng tượng chỉ cần đi thêm bước nữa có lẽ cái mạng nhỏ này cũng khó giữ. Bước chân cô từ từ dừng lại, một lực mạnh giật lấy tóc cô đau điếng. Lam bị kéo ngã ra phía sau.
- Con khốn, mày làm mất thời gian quá.
Tên đầu hói đó còn tiện tay tặng cho cô hai cú đấm vào bụng. Lam cảm tưởng như gãy mất mấy cái xương rồi thì phải. Cô ôm bụng nhăn nhó đi từng bước chậm chạp.
- Lẹ lên
Hắn chỉa súng vào hông cô, nòng súng lạnh lẽo khiến Lam dựng cả tóc gáy.
Cô lại bị tống vào chiếc xe ấy. Mấy cô gái nhìn cô với con mắt ngưỡng mộ. Chúng ném cho vài gói mì với hai ba chai nước, rồi mạnh tay đóng cửa lại, ánh sáng cuối cùng cứ như vậy mà dần tắt. Tất cả lại chìm trong bóng tối.
- Đứa nào mà trốn tao bắn không tha.
Lời nói đó như áp lực đè nặng lên những người có mặt ở đây. Cô không biết khi nãy lấy ở đâu ra sự dũng cảm ấy nữa.
- Mình đang đi đâu vậy chị.
Lam nói nhỏ vào tai của cô gái ngồi kế bên mình.
- Mexico.
- Sao? Tại sao lại là Mexico...
Mặc dù trong bóng tối nhưng hai mắt Lam lúc này đã mở to hết cỡ vì câu trả lời của cô gái kia. Ngay từ đầu Lam đã cảm thấy không ổn nhưng cô không ngờ mình lại đi xa như vậy.
- Lúc đầu chị cũng ngạc nhiên như em vậy. Đúng là trớ trêu mà.
Giọng nói cô gái đầy vẻ châm biếm. Sau một lúc nói chuyện, thì ra cô gái đó tên là H’Mari, là một người dân tộc Ê Đê. Bọn chúng nói rằng sẽ đưa cô sang nước ngoài để kiếm thật nhiều tiền rồi gửi về cho gia đình. Nghe đến đây Lam đã biết chắc chắn những suy đoán của mình là đúng. Cô đã bị bán..
Lam mệt mỏi ngồi tựa lưng, mặc cho chiếc xe thỉnh thoảng lắc lư dữ dội. Cô nhớ đến em mình, mà nước mắt lại trào lên. Cô cũng hận mẹ. Lam luôn tự hỏi tại sao không cho cô được cuộc sống bình thường mà lại sinh cô ra đời làm gì chứ. Lam mệt mỏi nằm thiếp đi lúc nào không hay.
Trong mơ, cô thấy mình và đứa em trai nhỏ, ăn mặc đàng hoàng, cùng ngồi trên một bàn đầy ấp thức ăn, cô có cha lẫn mẹ. Mẹ dịu dàng vuốt tóc cô, còn hôn lên trán cô nữa. Cha cô là một người đàn ông ấm áp. Ông chăm chú gấp thức ăn cho ba mẹ con. Cả gia đình 4 người vui vẻ quay quầng bên nhau.
Nhưng tiếng kêu từ cái bụng trống rỗng của Lam đã mang cô về với hiện thực. Lam đưa tay lên bụng, cú đấm khi nãy của tên kia đến giờ vẫn còn nhức nhối. Chiếc xe chuyển động lắc lư không có gì thay đổi. Lam không biết bên ngoài là ban ngày hay đêm. Cô nhìn ra cái lỗ thủng nhỏ ra bên ngoài. Hình như là ban đêm. Không thấy bất kì ánh sáng nào. Tiếng xe khác cũng không nghe thấy. Có lẽ bọn họ vẫn còn ở trong rừng chăng.
Lam mò mẫm tìm gói mì khi nãy mà tên đầu hói kia để lại. Nhưng tiếc thay chỉ còn lại cái vỏ. Thấy cử động. Cô gái người dân tộc cạnh Lam nhét vào người cô nữa gói mì ăn dở.
- Chị thấy em ngủ nên chừa cho em một ít nè. Ăn cầm hơi đi
- Dạ em cảm ơn chị.
Lam cảm kích chị gái kia vô cùng. Cô bẻ một ít mì cho vào miệng, nhưng chúng thật khó nuốt. Đầu lưỡi có vị đắng chát. Nhưng phải cố ăn...
Updated 59 Episodes
Comments