7h20 sáng, biệt thự Âu gia, sau giờ ăn sáng.
-'' Hôm nay cậu có việc tại bệnh viện không đưa cháu đến trường được, cháu tự bắt xe đến trường nhé ''. Cậu cô nói.
-'' Dạ vâng, cậu cứ bận việc ở bệnh viện đi. Cháu tự bắt xe đi được ''.
-'' Tiền tiêu vặt tháng này cậu đã chuyển vào thẻ cho cháu rồi đấy, có muốn mua gì thêm thì nói cậu ''.
-'' Dạ cháu cảm ơn cậu, đã đủ dùng rồi thưa cậu''.
Cô cảm ơn xong rồi thì cô xin phép cậu đi học, hai người tạm biệt nhau xong thì cô đi bộ ra cửa cổng bắt taxi đến trường. Cô xem đồng hồ bây giờ là 7h30, còn 30p nữa là vào tiết học đầu tiên. Từ nhà cô đi taxi đến trường thì mất khoảng 15p, còn dư 15p nếu cô ghé vào một tiệm cafe gần trường thì vẫn còn kịp. Bởi vì tối qua cô bị mất ngủ nên phải uốn một chút cafe.
Đến nơi, cô bước xuống xe, trả tiền taxi, rồi bước vào tiệm, đi đến trước cửa thì vấp phải một cục đá nhỏ làm người cô ngã về phía trước. Đúng lúc đó từ trong tiệm có một người đàn ông bước ra, người cô trực tiếp ngã nhào vào lòng người đàn ông lạ mặt đó. Cả cô và người đàn ông đó đều đơ người mất 5 giây, đến khi hoàn hồn lại thì cô vội vàng rời khỏi lồng ngực người đàn ông đó. Cô lên tiếng xin lỗi rồi đi nhanh vào cửa tiệm.
Đến khi cô đã rời đi rồi thì người đàn ông đó vẫn còn đơ người, cả người đàn ông đi theo người đàn ông đó cũng đơ người luôn. Người đàn ông kia thầm nghĩ ' Không phải là Thẩm tổng của mình mắc bệnh sạch sẽ sao, bây giờ có người lao vào người thế này mà chẳng có phản ứng gì thế này ' anh thư kí hoang mang hỏi:
-'' Thẩm tổng, anh có sao không ?''.
Đến khi người thư kí lên tiếng thì người đàn ông mới hoàn hồn lại, anh trả lời:
-'' Không sao ''. Anh ngừng một chút rồi ra lệnh. '' Khang Dụ, anh mau cho người điều tra người con gái mới chạm vào tôi vừa rồi. Tôi muốn mọi thông tin của cô ta ''.
-'' Vâng thưa Thẩm tổng ''.
...****************...
Lúc này trong tiệm cafe, Khúc Tư Duệ đang đứng trước quầy mua hàng nói với nhân viên bán hàng:
-''Cho tôi một ly latte đá đem đi , cảm ơn ''.
-'' Vâng thưa quý khách, xin quý khách chờ trong giây lát ''.
Sau khi mua cafe xong, cô đi bộ đến trường, vì quán nằm gần trường nên chỉ đi vài bước là đến. Cô vừa đi, vừa thưởng thức cafe, đi đến phòng học, cô vừa bước vào lớp thì đã thấy cô bạn thân của mình Lâm Nhược Vũ. Nhược Vũ thấy cô thì vẫy vẫy tay lên tiếng:
-'' Duệ Duệ à, ở chỗ này tớ đã giữ chỗ cho cậu này ''.
Cô đi đến bên chỗ Nhược Vũ ngồi, ngồi xuống. Tiếng chuông báo hiệu vào giờ học, giảng viên bước vào lớp bắt đầu tiết học. Sau khi học xong thì mọi người bắt đầu thu gom đồ đạc chuẩn bị rời lớp. Khúc Tư Duệ và Lâm Nhược Vũ cũng đang thu gom đồ trở về kí túc xá của bọn cô. Tuy nhà bọn họ gần trường nhưng vẫn phải thuê kí túc xá để tiện cho việc nghỉ trưa. Phòng kí túc của bọn họ chỉ có hai người nên rất tiện và thoải mái. Vì đêm qua Khúc Tư Duệ bị mất ngủ nên vừa về đến nơi là đã nằm lăn ra giường ngủ. Còn Nhược Vũ thì bận nghiên cứu bài tập, đến khi làm xong thì đã giờ trưa, cô đi đến giường lay người gọi Tư Duệ dậy:
-'' Duệ Duệ à, mau dậy đi đã đến giờ trưa rồi, mau dậy, đi ăn cơm trưa với tớ ''.
Khúc Tư Duệ vẫn nằm im trên giường không chịu dậy, cô nói:
-'' Tớ không muốn đi, tớ muốn ngủ tiếp, cậu gọi đồ ăn ngoài đi ''.
-'' Cậu không đi ăn với tớ thật sao, vậy thì tiếc thật... Mình nghe nói hôm nay căn tin có món sườn xào chua ngọt mà cậu thích nhất đấy... nếu cậu không đi thì tớ đi một mình vậy ''.
Khúc Tư Duệ vừa nghe Nhược Vũ nói vậy thì ngồi bậc dậy, đi đến phòng vệ sinh rửa mặt sạch sẽ, chải tóc gọn gàng xong thì quay ra lấy ví tiền rồi kéo Nhược Vũ đi ra ngoài. Hành động này của cô đã làm Nhược Vũ cười đến không ngừng được. Nhược Vũ rất rõ người bạn thân này của mình.
Tuy bình thường cô rất điềm tĩnh nhưng khi nghe đến thứ mình thích thì lại mất cả hình tượng. Điểm này chỉ có những người thân nhất của cô mới biết được. Nhược Vũ cũng không ngoại lệ, vì Nhược Vũ và cô chơi cùng nhau từ nhỏ đến lớn, hai người cùng nhau lớn lên. Trải qua những chuyện vui buồn cùng nhau. Ba của Nhược Vũ là trưởng khoa của cậu cô Âu Thần, nên hai nhà rất thân thiết, thường xuyên qua lại. Cô không chỉ xem Nhược Vũ là bạn thân từ nhỏ đến lớn mà từ lâu đã xem cô ấy là chị em trong nhà, Nhược Vũ cũng vậy.
Nhược Vũ cười cô, hỏi:
-'' Không phải vừa rồi cậu bảo không đi sao?...haha...''
-'' Ai bảo không đi, tớ không có. Vừa rồi chắc là cậu nghe nhầm rồi đấy ''.
Lâm Nhược Vũ nghe được câu trả lời này của cô thì cười đến đau cả bụng, cô lại hỏi:
-'' Vậy sao ?''.
-'' Đúng, chính là như vậy. Món sườn xào chua ngọt ở trường mình ngon như vậy, làm sao tớ không đi cho được.'' Cô vừa đi vừa hối thúc Lâm Nhược Vũ. '' Cậu mau nhanh lên, nếu không tớ trễ là bị giành mất đó ''.
Hai người vừa cười nói vừa đi đến căn tin trường.
Updated 117 Episodes
Comments