Khi cô 4 tuổi
- tiểu Châu cẩn thận đó con gái yêu à - Giọng của một người phụ nữ thanh lịch, dịu dàng. Đấy là bà Lữ Thư Vân. Mẹ cô - Đoàn An Châu
- Mẹ ơii! Mẹ xem trái bóng của con nè - Cô đưa trái bóng lên cho bà xem.
- Con thích không - Mẹ cô dịu dàng xoa đầu cô.
- Châu thích lắm mẹ ơi - Cô cười tươi rói nhìn mẹ.
- Này trả cho em của em mà - Theo sau mẹ và cô là bốn người anh của cô và đây là giọng của Minh Vũ.
- Anh thấy trước nó là của anh - Giọng Minh Tú vang lên cãi lại.
- Của em mà! - Minh Vũ đưa tay giật lấy món đồ chơi robot trên tay Minh Tú.
- Là mẹ mua cho anh mà - Hai người cứ thế giằng co
- Này hai đứa đừng có giành giật nhau như thế không tốt đâu. Cả hai hãy chia sẻ cho nhau cùng chơi nào - Bà quay lại dạy dỗ hai đứa con của mình.
- aa. Bóng của Châu mẹ ơi - Cô níu váy mẹ nhưng dường như mẹ cô không để ý lắm.
* Ting....ting...ting * Tiếng còi xe vang lên inh ỏi.
- Bóng đừng lăn nữaa - Cô chạy mãi theo trái bóng trong khi đó thì có một chiếc xe lao tới với tốc độ rất cao.
- TIỂU CHÂU ÀA. CẨN THẬNNN ! - Mẹ cô hét lên.
- MẸEEEEE - kèm theo đó là tiếng kêu của An Tường - Gia Hứa - Minh Tú và Minh Vũ.
- Mẹ à! Bóng của con - Mẹ đang ôm cô người đầy máu. Chiếc xe khi nãy đã bỏ trốn khỏi hiện trường.
- Mẹ ơi. Sao mẹ không trả lời con - Cô lay lay người bà, rơm rớm nước mắt.
- Gia Hứa! Gọi cấp cứu nhanh lên - Cả 4 bốn người cùng chạy ra chỗ cô và mẹ.
- Mẹ vẫn còn hơi thở - An Tường đưa tay lên mũi bà.
Mọi người xung quanh bắt đầu túm tụm lại xem có vụ tai nạn vừa xảy ra.
- Mẹ ơii. Sao người mẹ nhiều máu thế. Huhuu - Nước mắt chạy ròng ròng. Cô ôm chặt bà.
- tiểu Châu à! Bình tĩnh lại nào - An Tường tiến tới ôm cô vào lòng. Mặc dù rất hoảng hốt nhưng vẫn phải cố chấn an bản thân để vỗ về cô em bé gái nhỏ này.
* Tại bệnh viện *
- Bác sĩ ơi. Cứu mẹ cháu với - Cô được An Tường cổng trên lưng và vẫn cứ khóc nức nở.
- Em đã gọi cho ba chưa Gia Hứa - An Tường cau mày quay sang nhìn em mình.
Em đã gọi rồi. Nhưng chú trợ lý bảo ba đang có cuộc hợp quan trọng không tiện nghe máy - Gia Hứa nhún vai nói.
Chậc...chậc...mặc kệ đi bây giờ mẹ là quan trọng nhất - An Tường nói tiếp.
Các anh ơi. Có khi nào mẹ sẽ không về với em được nữa không! - Cô nấc lên từng tiếng hỏi.
- Không có chuyện đâu - Cả 4 người cùng đồng thanh nói.
- Mẹ đã được đẩy vào phòng cấp cứu rồi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà - Minh Tú vỗ về an ủi cô.
- Em ngồi tạm đây nhé. Anh ba gọi quản gia rồi tí nữa ông ấy sẽ đem bộ quần áo mới đến cho em - An Tường xoa xoa đầu cô bảo.
Cô gật gật đầu đồng ý, vì khi nãy mẹ ôm cô nên người cô cũng dính rất nhiều máu của mẹ.
* Một lúc lâu sau *
- Bác quản gia đến rồi kìa. Em mau đi thay đồ đi tiểu Châu - Gia Hứa bảo với cô.
- Hông đâu. Em muốn đợi mẹ được đẩy ra khỏi phòng - Cô lắc đầu ngoạy ngoạy nói.
- Ngoan đi nào tiểu Châu - Minh Vũ tiến đến ngồi cạnh cô.
Hong mà. Em hong muốn - Cô đứng bật dậy nói lớn.
Rồi rồi. Không muốn thì một lát nữa thay - An Tường bế cô lên ôm vào lòng. Cô cũng ôm chặt lấy anh.
Chừng khoảng vài phút sau cô ngủ thiếp đi trên vai anh. Do sự việc về mẹ quá bất ngờ và cô cũng khóc rất nhiều nên cũng thấm mệt.
* Phòng cấp cứu tắt đèn *
- Mẹ cháu sao rồi bác sĩ - An Tường bồn chồn bước lên hỏi.
- Xin lỗi! Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Mong người thân bớt đau buồn.
Nghe tin xong mọi người dường như sụp đỗ. Mẹ của họ đã không còn nữa rồi.
Bác sĩ mẹ cháu sao rồi - Cô tỉnh dậy thấy bác sĩ đứng trước phòng cấp cứu, cô dụi dụi mắt hỏi.
Bệnh nhân đã không qua khỏi - Bác sĩ cuối đầu khuôn mặt trong rất buồn.
Anh hai thả em xuống - Cô vỗ nhẹ vào vai An Tường.
Được thả xuống cô tiến đến níu áo bác sĩ : - Bác đang đùa với cháu đúng hong ? - Cô rưng rưng nước mắt.
Xin lỗi cháu. Nhưng đây là sự thật -
Tại con tất cả là tại con. Nếu con không chạy đi lấy trái bóng thì mẹ sẽ không như thế - Cô ôm mặt khóc nức nở.
An Châu bình tĩnh lại đi em - Mọi người đi lại chỗ cô.
Hong phải đâu tất cả là lỗi của em. Tại em mà mẹ...mẹ đã không còn nữa - Cô đánh mình một cái thật mạnh.
AN CHÂU - Gia Hứa hét lên với cô.
Em đừng như làm như thế. Mẹ ở trên trời sẽ không mong muốn nhìn thấy em như vậy đâu - Gia Hứa cũng trực trào nước mắt.Cả năm anh em ôm nhau khóc nức nở.
…………………
Đám tang của mẹ cô không tham dự mà chỉ ở trên phòng một mình lặng lẽ khóc. Cô luôn dằn vặt mình vì cái chết của mẹ.
Cô ở trên phòng không ăn uống gì cả chỉ khóc mệt rồi ngủ, thức dậy nhớ lại về mẹ lại khóc tiếp. Thấy vậy Gia Hứa phá cửa phòng để mang cô ra ngoài.
Nhưng phá cửa ra thì đã thấy cô nằm bất tình. Chở đi bệnh viện bác sĩ nói do thiếu dinh dưỡng nên mới ngất đi như vậy
Bốn người anh thấy thế thì rất đau lòng, nên đã quyết tâm phải che chở bảo bọc cô nhiều hơn. Không để cô bỏ bữa và không làm cô phải khóc.
@………………………@
Updated 105 Episodes
Comments