Chương 2

Trở ra ngoài, Khả Phong thấy Khiết Tâm đang ngồi chơi bên hồ nước, thích thú cười khúc khích với đàn bướm nhỏ đang lượn lờ trên đỉnh đầu. Bước đến sau lưng Khiết Tâm, anh lên tiếng: "Có gì vui lắm sao?"

"Chú!" Vừa nghe thấy giọng Khả Phong, Khiết Tâm đã liền quay lại.

Nhún nhảy thân người, Khiết Tâm khoe: "Chú xem này, bướm ở đây hình như rất thích em!"

"Vậy à?"

Khả Phong bật cười khi thấy đàn bướm trên đầu Khiết Tâm đã một lúc bay mất.

Khiết Tâm hụt hẫng, cong môi trách móc: "Tại chú mà chúng đi cả rồi!"

"Tại tôi!?"

Khả Phong ngạc nhiên khi nghe lời cáo buộc đầy trẻ con kia.

Khiết Tâm gật gù: "Còn không phải là vì chú trông quá đáng sợ sao?"

Bật cười thành tiếng, Khả Phong vừa xoa đầu Khiết Tâm vừa nói: "Em không biết em đang buộc tội ai đâu cô nhóc!"

"Đừng xoa đầu em!" Khiết Tâm né tránh, môi nhỏ cong lên tỏ vẻ không thích.

Lúc này, một cô hầu từ trong mang ra một tách hồng trà. Đặt xuống bàn, tách trà nóng hổi tản ra loại hương thơm đầy thanh tao. Khiết Tâm nhìn vào tách trà ấy, trong mắt ngây ngô không giấu được yêu thích.

Nhận ra điều này, Khả Phong mới hỏi: "Thích hồng trà à?"

Khiết Tâm thật thà gật đầu, sau đó anh lại ngắn gọn lên tiếng.

"Qua đây!"

Bước đến bên cạnh, Khiết Tâm vui sướng cười tít mắt khi Khả Phong đưa tách hồng trà cho mình.

"Cảm ơn chú!"

Đôi môi hà hơi thổi nhẹ lớp khói nhạt trên miệng tách, thích thú uống một ngụm nhỏ. Thấy sắc mặt trẻ con hạnh phúc của Khiết Tâm, Khả Phong vờ nói như trách mắng.

"Đối đãi với em như vậy, em vẫn không biết điều mà vẫn gọi tôi bằng chú sao?"

"Đúng thật là rất khó trị!" Vừa nói, Khả Phong lại vừa xoa đầu Khiết Tâm.

Khiết Tâm đang uống trà, liền la oai oái: "Đừng xoa đầu em mà!"

Trong lúc vùng vằn, Khiết Tâm sơ ý làm đổ tách trà lên người Khả Phong. Rất nhanh, Khiết Tâm đã đặt tách trà xuống, hốt hoảng nói: "Xin lỗi chú!"

"Tôi không sao, nhưng áo thì bẩn cả rồi!"

Khả Phong bình thản, nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang đặt trên ngực áo của anh mà liên tục chà chà. Anh không mặc áo vest, cho nên áo sơ mi trắng đã bị số trà kia nhuộm bẩn một khoảng lớn.

Khiết Tâm nghe anh nói vậy, liền nhanh nhẹn nói vào: "Để em giặt áo cho chú, sẽ nhanh thôi!""

Bất chợt, bàn tay thoăn thoắt chà lên áo Khả Phong dừng lại một chút. Khiết Tâm tròn mắt nhìn vào hình ảnh đang hiện lên sau lớp áo ướt, là hình xăm của một con đại bàng rất lớn, gần như phủ kín cả một bên ngực trái.

Nhưng Khiết Tâm lại ngờ nghệch hỏi: "Chú vẽ cái gì mà bôi mãi không ra thế này?"

Câu hỏi ngớ ngẫn của Khiết Tâm làm Khả Phong cười lớn thành tiếng: “Đây là hình xăm, không phải vẽ."

Khiết Tâm không để ý lắm đến lời nói của anh, chỉ mãi ngắm nhìn thứ hình ảnh đầy thu hút trước mặt. Lúc này, Tử Phan mới từ đâu đi đến. Tay chân vẫn còn run, không dám nhìn anh mà cúi gầm mặt xuống đất.

Đưa Khiết Tâm sang phía Tử Phan, thái độ cùng giọng nói của Khả Phong liền trở nên lạnh nhạt vô cùng.

"Đúng hạn cho tôi, không trễ một ngày, không thiếu một xu!"

Tử Phan sợ sệt, vội vã gật đầu: "Tôi biết thưa thiếu gia!"

Khả Phong vừa tính quay đi, nhưng lại nhận ra có ánh mắt trẻ con nào đó vẫn đang nhìn mình. Anh quay lại, ngồi xuống trước mặt Khiết Tâm.

Nói như một lời cảnh báo: "Nhớ cho kĩ lời tôi nói! Sau này lớn lên, tốt nhất đừng để tôi gặp lại em. Nếu không, đó chắc chắn sẽ là đại hoạ lớn nhất trong đời em. Gặp tôi, em hoàn toàn bất lợi!"

"Chú..."

Khiết Tâm khó hiểu nhìn anh, nhưng anh đã rất nhanh đứng dậy.

Vẫy tay mỉm cười: "Tạm biệt Khiết Tâm!"

Tuy vẫn còn thắc mắc, nhưng Khiết Tâm vẫn vẫy tay lại: "Tạm biệt chú!"

Ít phút sau, Tử Phan đã dẫn Khiết Tâm rời khỏi dinh thự. Bóng lưng một trẻ một già chầm chậm khuất dần sau cánh cổng to lớn, Khiết Tâm nắm chặt bàn tay của cha mình, men theo con đường khá dài để tiến ra đến đại lộ. Bàn chân nhỏ trong đôi sandal thoăn thoắt bước từng nhịp nhỏ, cứ chốc chốc cô lại hát lên vu vó vài ba câu.

Đoạn đường ngày hôm nay từ dinh thự kia bỗng như bị kéo dài đến vô tận.

Trong lòng Tử Phan áp lực đến suýt không thở nổi.  Ông nhìn lấy đứa con gái nhỏ đang vô tư đi bên cạnh, lại nhẫn tâm thầm nghĩ: "Nếu có ước, tao chỉ ước mày lớn thật nhanh mà thôi. Đừng trách tao quá tệ bạc, có trách thì trách mẹ mày đã bỏ mày lại cho tao."

Trên đỉnh đầu của hai cha con, những áng mây trắng tinh như bông gòn cứ nhẹ trôi lơ đãng. Tia nắng len lỏi qua những tán cây, đổ rợp xuống mặt đường những cái bóng râm thật to và rộng.

Khiết Tâm vô tư, vui vẻ hát theo vài giai điệu trong một bài nhạc quen thuộc.

"Trong tháng giêng là năm mới rồi.

Đám trẻ con thật vui biết bao!

Khoác lên mình một bộ quần áo mới.

Tạm biệt năm đó đã vừa qua.."

[...]

Tây thành, Bắc Kinh. Ngày 20 tháng 8 năm 2017

"Cha nhớ ăn cơm đúng giờ nhé. Hôm nay con có hầm chân giò, món cha yêu thích đấy." Vừa nói, Khiết Tâm vừa nhanh tay thu dọn sách vở.

Cột cao mái tóc, thắt lên cổ áo chiếc nơ màu xanh đậm. Cô đeo balo lên vai, vội vã mang giày rồi nhanh chân tiến ra cửa.

Trước khi rời đi, cô còn không quên ngoảnh mặt nhìn vào trong nhà, lớn tiếng nói: "Thưa cha, con đi học!"

Dắt chiếc xe đạp khỏi sân, Khiết Tâm gấp gáp đạp xe khỏi con hẻm nhỏ. Cái nắng mùa hạ sắp tàn có phần hơi gắt dù là vào buổi sớm, nhưng dường như cái nóng ấy càng thêm đốt cháy nhiệt huyết bên trong con người nhỏ bé của cô gái trẻ.

Bánh xe lăn đều trên mặt đường nhựa,  thỉnh thoảng vì lực đạp quá nhanh lại phát ra vài tiếng cọc cạch cũ kĩ.

Khiết Tâm dừng lại bên một quầy màn thầu, những cái xửng hấp nóng hổi cứ thế toả khói nghi ngút, lại mang theo hương vị hấp dẫn khó cưỡng.

Một cụ ông chậm rãi từ trong nhà đi ra, vừa thấy ai đỗ xe ngay quầy hàng của mình. Ông đã vội đưa tay chào rồi niềm nở kêu lên: "Khiết Tâm, hôm nay con đi sớm hơn mọi khi à?"

"Dạ vâng! Hôm nay con phải trực lớp..."

Khiết Tâm cười khì, hàm răng trắng đều cạ cạ vào nhau tỏ ý khó đợi.

Cô lại tiếp: "Lấy cho con hai cái, hôm nay con phải ăn nhiều một chút mới có sức trực lớp được."

Cụ ông gắp lấy hai chiếc màn thầu trắng nõn còn nóng hổi cho vào túi giấy. Đưa qua tay Khiết Tâm, ông hiền lành bảo: "Ăn cái này chỉ lót bụng buổi sáng thôi, con nhớ phải dùng bữa đầy đủ."

Hot

Comments

Thu Thảo ❤

Thu Thảo ❤

Nói chuyện với chồng tương lai 😌
Nơi em đứng là nhà em - nội tâm Khiết Tâm

2020-04-25

1

Thu Thảo ❤

Thu Thảo ❤

Thế đợi lớn lên anh thịt

2020-04-25

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play