Câu nói cực phũ của Đức Minh là Nhã Uyên cứng đơ. Cô thật không ngờ Đức Minh có thể đối xử với con gái một cách như vậy. Cả đám học sinh ngồi xung quanh đó cũng ngớ cả ra.
Đây là lớp trưởng của họ ư? Bình thường rất hoà đồng tuy ít nói nhưng đối xử rất tốt với mọi người. Hôm nay lại nói ra một lời làm tổn thương trái tim con gái người ta. À không, làm bẻ mặt con gái người ta.
Nhã Uyên nhìn Đức Minh bằng cặp mắt có chút buồn và có chút tức giận. Cô quay người trở về chỗ mà không thèm hỏi bài nữa.
Lan Anh ngồi phía trên mà cười như được mùa. Cô còn quay sang nói với Minh Nguyệt:
"Đấy đấy, Minh Nguyệt cậu thấy chưa. Có người ăn ở sao mà tới lớp trưởng hiền lành của chúng ta cũng phải ghét."
Minh Nguyệt gượng gạo cười trừ với Lan Anh. Bình thường thấy cô bạn này ít nói thế mà hôm nay lại đanh đá, cà khịa người khác như vậy.
Lan Anh quay người xuống hỏi Đức Minh:
"Sao cậu phũ vậy? Không phải bình thường đối xử tốt với mọi người lắm sao?"
"Liên quan tới cậu à?"
Lan Anh nhún vai, lắc đầu nói:
"Không liên quan thì thôi."
Lan Anh tiếp tục ngồi học bài của mình. Lâu lâu cô còn quay sang nói Minh Nguyệt mấy bài tập khó. Minh Nguyệt cũng tận tình chỉ cho Lan Anh.
Lan Anh nghe Minh Nguyệt giảng bài xong rồi quay xuống nói với Đức Minh:
"Này, bạn gái của cậu giảng bài dễ hiểu phết đấy. Dễ hiểu hơn cả thầy giảng!"
Nghe Lan Anh nói bốn từ "bạn gái của cậu" làm cho cả hai đỏ cả mặt. Đức Minh lớn tiếng nói:
"Cậu nói cái gì chứ? Bạn gái ai ở đây?"
Minh Nguyệt cũng kéo Lan Anh xoay người lên nói:
"Cậu đừng hiểu lầm. Tớ và lớp trưởng không có gì đâu!"
"Không có gì mà sao mặt hai cậu đỏ lên hết thế kia?"
Đức Minh và Minh Nguyệt không ai thèm trả lời Lan Anh. Lan Anh dường như cũng hiểu nên thôi đành im lặng. Im được một lúc thì cô lại nói:
"Đúng là trời sinh một cặp!"
Nhã Uyên ngồi cách họ một dãy bàn, nghe Lan Anh khen Đức Minh và Minh Nguyệt trời sinh một cặp mà cảm thấy ghen tức trong lòng. Nhã Uyên nghiến răng nói:
"Trời sinh một cặp gì chứ? Một người là thiên nga còn một người là cóc ghẻ thì làm sao mà hợp?"
Những tiếc học ngày hôm đó nhanh chóng trôi qua tới tiết cuối cùng. Vì hôm nay là ngày cuối tháng nên tiết sinh hoạt chỉ chủ yếu nói về vấn đề học tập của mọi người trong lớp.
Cô chủ nhiệm ngồi phía trước vọng xuống nói với Đức Minh:
"Lớp trưởng lên lấy phiếu học tập phát cho mấy bạn."
Đức Minh nhanh chóng đi lên lấy phiếu học tập phát cho mọi người. Khi tấm phiếu kết quả học tập của cả lớp đến tay Lan Anh, cô vội vàng nhìn vào cái tên đầu tiên. Cô mếu máo nói với Minh Nguyệt:
"Tháng này tớ lại học sinh khá rồi."
Minh Nguyệt cười động viên, vỗ vai an ủi Lan Anh:
"Học sinh khá là giỏi rồi. Chỉ cần cố gắng một chút là được học sinh giỏi thôi mà!"
Lan Anh thở dài gật đầu. Xong rồi lại nhìn vào phiếu điểm. Cô dò xuống tới tên Minh Nguyệt rồi trố mắt nói:
"Ui, Minh Nguyệt cậu được hạng nhất luôn này. Cậu đồng hạn với lớp trưởng luôn!"
Minh Nguyệt cúi đầu cười e thẹn. Lan Anh thì trầm trồ khen ngợi. Mấy bạn ngồi gần đó cũng không hết lời khen cô:
"Cậu giỏi thật đấy. Khi nào tớ có bài không hiểu thì cậu giảng lại giúp tớ nhé?"
"Đúng đấy, đúng đấy. Nãy thấy cậu giảng bài cho Lan Anh tớ nghe tớ còn thấy dễ hiểu. Hay là cậu dạy kèm tụi mình đi."
Minh Nguyệt chưa kịp trả lời thì Đức Minh đã lên tiếng:
"Cô ấy còn phải lo việc học của cô ấy. Thời gian đâu mà dạy kèm mấy cậu? Có bài không hiểu thì hỏi cô ấy giảng lại cho nghe!"
Đám bạn nghe xong gật đầu đáp:
"Rồi rồi, Minh Nguyệt của cậu là nhất. Tụi này không dám phiền Minh Nguyệt của cậu!"
Đức Minh nghe xong mà ngượng đỏ cả mặt. Cậu không nói gì mà chỉ ho vài cái kiểu nhắc nhở không được nói như thế nữa.Minh Nguyệt cũng chỉ e thẹn mà cúi đầu không nói gì.
Lan Anh ngồi kế bên lại hí hửng hỏi Minh Nguyệt:
"Nguyệt này trưa nay tớ qua nhà cậu chơi được không?"
Minh Nguyệt hơi ngạc nhiên nhưng lại cảm thấy ngại, nói:
"Nhà tớ nhỏ lắm sợ cậu sẽ...!"
"Trời ơi, cậu đừng có ngại. Nhà nhỏ hay to không quan trọng. Quan trọng là tớ muốn đến thăm nhà cậu."
Minh Nguyệt cười tươi rồi gật đầu đồng ý. Đức Minh ngồi ở dưới cũng muốn lên tiếng muốn đi nhưng Minh Nguyệt vẫn còn giận nên không thể nói. Cậu bứt rứt chết đi được.
Đến giờ ra về Lan Anh vui vẻ nắm lấy tay Minh Nguyệt cùng nhau đi xuống nhà xe. Minh Nguyệt cảm thấy rất vui. Từ trước tới giờ ngoài Đức Minh ra chưa ai đối xử tốt với cô như vậy.
Đức Minh đi phía sau hai người mà cũng muốn xin đi. Cuối cùng không chịu nổi mà cậu phải lên tiếng:
"Minh Nguyệt, tôi có thể nói chuyện với cậu một chút được không?"
Minh Nguyệt nhìn Đức Minh rồi lại nhìn Lan Anh. Lan Anh hình như hiểu được tâm ý của cả hai người nên gật đầu lía lịa nói:
"Cậu đi nói chuyện với Đức Minh đi. Tớ đi lấy xe rồi đợi cậu xuống!"
Minh Nguyệt gật đầu. Lan Anh cũng nhanh chóng rời đi để trả lại không gian riêng cho hai người.
Sau khi Lan Anh rời đi, Minh Nguyệt lên tiếng hỏi Đức Minh:
"Có chuyện gì sao?"
"Cậu vẫn còn giận tôi à!?"
Thật ra Minh Nguyệt đã hết giận nhưng vì không muốn Đức Minh bị nhiều bạn chê cười vì đối xử tốt với mình nên cô mạnh miệng nói:
"Giận hay không liên quan gì đến cậu à? Chúng ta không có quan hệ gì hết nên giận hay không không quan trọng."
Đức Minh nhìn Minh Nguyệt bằng cặp mắt nghiêm nghị, nói:
"Cậu diễn cũng giỏi nhỉ? Nói trái lòng mà không hề ngượng miệng luôn sao?"
Biết Đức Minh bắt bài được mình nên Minh Nguyệt nhanh chóng nói:
"Cậu đừng dài dòng nữa. Tôi nói trái lòng hay không thì chỉ có tôi biết. Còn bây giờ nếu cậu không có việc gì để nói nữa thì tôi đi về đây!"
Dứt lời Minh Nguyệt liền quay người đi. Nhưng vừa quay lưng thì Đức Minh đã kéo tay cô lại và ôm chặt cô vào lòng.
Bị ôm một cách bất ngờ nên Minh Nguyệt phản ứng một cách kịch liệt. Cô vùng vẫy để rời khỏi vòng tay của Đức Minh.
"Thả tôi ra. Cậu làm gì vậy hả?"
Đức Minh vẫn im lặng. Tay vẫn ôm chặt lấy cô. Minh Nguyệt thì cố gắng vùng vẫy nhưng càng vùng vẫy cô càng bị Đức Minh xiết chặt.
"Thả tôi ra m...ưm...!"
Minh Nguyệt trợn mắt ngạc nhiên khi Đức Minh bất ngờ chiếm lấy môi mình. Má của cô ửng đỏ cả lên. Cả cơ thể như thiếu đi sự sống nên cô bất động đứng im.
Đức Minh được nước nên càng hôn cô lâu hơn. Trong khi hai người tình tình tứ tứ thì bỗng nhiên có một cô bạn từ dưới lầu chạy lên, cô bạn bắt gặp cảnh đó chỉ biết mắt chữ A mồm chữ O mà ngạc nhiên. Cô bạn còn nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp lại vài tấm hình và sau đó rời đi.
Vừa rời khỏi cô bạn vừa nói:
"Mấy tấm ảnh này mà lên page trường chắc sẽ hot lắm đây!"
Quay lại với Đức Minh và Minh Nguyệt. Sau một hồi bất động thì cô cũng dùng sức đẩy Đức Minh ra. Cô đỏ cả mặt mà quay người đi không thèm nói câu gì. Đức Minh đứng đấy cười ngây ngốc như một gã điên, cậu dùng tay sờ lên môi của mình rồi tự thì thầm:
"Ngọt quá!"
Updated 50 Episodes
Comments
Aismy
Hôn người ta mà con ... hứ
2022-01-05
0
Losa
Ui, cao thủ ko bằng tranh thủ
2021-11-26
2
Đặng Linh Nhi
ủa zì, hun nhao lẹ zậy
2021-11-22
0