Chương 2: "Em xin lỗi."
Hoắc Thiệu Đình luôn rời đi sau khi đạt được lợi ích của mình, anh ném Tô Diễm An sang một bên không khác gì một mảnh giẻ rách.
Cô nhìn Hoắc Thiệu Đình đang mặc đồ, quá trình ân ân ái ái quần áo anh vẫn chưa bị nhàu nát, Diễm An rùng mình một cái, tự ý thức được hành động của anh, cô tự mình đứng dậy mặc quần áo vào.
Cố gắng mấy lần nhưng không cài được cúc áo, Hoắc Thiệu Đình quay lại, nhìn thấy cô vẫn đang ôm chiếc áo bra nửa kín nửa hở, không khỏi nhếch mép cười nhạo.
"Sao, vừa rồi có phải tôi vẫn còn không có đủ thoả mãn cô nên cô còn muốn làm tiếp nữa?"
Giọng nói của anh rất lớn, đặc biệt là một số từ ngữ bị anh cố ý nhấn mạnh, giống như đang nói rõ cho cô biết đây là thể hiện của một sự sỉ nhục ác ý nhất dành cho cô.
Cô vốn sợ người nhà phát hiện, nhưng giọng anh nói ngày một to hơn. Những âm thanh dơ bẩn này truyền đến xuống lầu sẽ không hay nên cô liên tục lắc đầu cự tuyệt với ý định của anh.
Da đầu cô đột nhiên bị một lực mạnh kéo lên, cảm giác đau điếng người khiến cho Diễm An nheo mắt lại, xuyên qua khe hở liền nhìn thấy vẻ mặt như vũ bão của Hoắc Thiệu Đình không khỏi khó chịu.
Cô không biết mình ở đâu, đã tạo ra những nghiệp chướng gì mà lại quen biết với cái tên khốn này.
"Ý của cô đây là tôi không làm được? Hay là ý của cô là đồ hèn mọn không ai có thể thỏa mãn?"
Anh càng nói càng nắm lấy tóc cô càng mạnh hơn, Tô Diễm An cảm thấy da đầu mình sắp bị xé toạc ra, chỉ có thể nhỏ giọng cầu xin lòng thương xót của anh, sắc mặt cô gần như xấu hổ:
“Tôi, tôi mới là kẻ hèn mòn.”
Sau khi có được câu trả lời như ý muốn, Hoắc Thiệu Đình hài lòng buông tay ra, dùng tay tát vào mặt cô một cái.
“Hãy nhớ rõ, đây là món nợ mà Tô gia của các người nợ tôi.”
Trong bàn ăn, mẹ An không ngừng thêm đồ ăn cho Hoắc Thiệu Đình rồi giới thiệu vị khách hiền lành bên cạnh mình.
"Giới thiệu với con, đây là vị hôn phu của Diễm An. Hôm nay là lần đầu tiên thằng bé về thăm nhà, Tiêu Vũ còn đây là Thiệu Đình. Đều là con ngoan trò giỏi, con cứ thoải mái, cứ coi như là nhà riêng của mình nhé."
"Vị hôn phu?" Hoắc Thiệu Đình nhai đi nhai lại hai chữ này trong đầu, đôi mắt híp lại có chút nguy hiểm.
Tô Diễm An nhìn thôi cũng đã hiểu được ý nghĩ của anh, sự bất an trong lòng cô ngày một tăng lên.
Từ Tiêu Vũ cẩn thận nhấc bàn tay Tô Diễm An lên, ánh mắt yêu chiều nhìn cô, quan tâm hỏi:
"Em làm sao vậy, có lạnh không?"
Hoắc Thiệu Đình nhìn cảnh đôi nam nữ đang ân cần hỏi hang nhau chẳng hiểu vì lí do gì má khiến nó trở nên chói mắt đến vậy, sắc mặt anh càng ngày càng trầm xuống vài phần.
Mẹ An nhìn Từ Tiêu Vũ cười, bà rất hài lòng với cách cư xử của anh ta, đúng là thằng con rể khiến bà vui lòng, vì thế nên không để ý thấy sắc mặt Hoắc Thiệu Đình có gì đó bất ổn.
Tô Diễm An cười khổ vội rút tay về:
“Không, không, tôi chỉ muốn đi vệ sinh, anh cứ ăn từ từ.”
Với cái lí do đi vệ sinh mà thành công giúp Tô Diễm An trốn ra khỏi bàn ăn.
Từ Tiêu Vũ trầm ngâm, ánh mắt anh ta hiện lên vẻ buồn, nhìn xuống lòng bàn tay trống rỗng của mình.
Diễm An vừa đi vào nhà vệ sinh liền nghe thấy cửa sau lưng mình đóng sầm lại, vừa quay đầu lại đã nhanh chóng bị người đàn ông thân hình cao to, quần áo trên người anh đang cởi ra, từ từ tiến lại phía mình.
Trong lúc hung hăng đè Diễm An, anh bắt đầu cởi thắt lưng, đồng thời nói:
"Bây giờ lông cứng rồi đúng không, dũng khí cũng được vỗ béo, đính hôn? Rồi tiếp theo cô định kết hôn sao?"
Giọng nói của Hoắc Thiệu Đình ngày càng trầm xuống hơn, như thể anh đang cố gắng kiềm giọng mình xuống chỉ để anh và cô đủ nghe.
Tô Diễm An đang lo lắng thì nghe âm thanh “cạch cạch” khủng khiếp, nhưng có phần quen thuộc.
Ngoáy lại nhìn thì thấy anh đang cởi phăng đi chiếc thắc lưng, không lẽ anh tính làm trong đây.
Cô muốn hét lên, cô muốn chạy, muốn tránh xa anh, muốn trốn thoát, nhưng cô có thể trốn đi đâu được đây?
“Em sai rồi, anh ơi, em không dám nữa… Anh cho em về đi… A...”
“Hả?”
Giọng nói của Hoắc Thiệu Đình rất từ tính, anh cười chế nhạo cô:
“Sai rồi ư?”
Anh cởi lấy thắc lưng mình, sau đó xoay người cô về phía mình, mặt đối mặt nhau.
Anh không nhịn được không có màn dạo đầu mà đem thẳng cự long to của mình đâm vào người cô.
"Aaa... a..."
“Anh, anh trai, mọi người đều ở đây có cả Từ Tiêu Vũ, em cầu xin anh, đừng làm ở đây, đừng có như thế này, làm ơn buông em ra, được không?”
Đôi mắt Tô Diễm An đỏ hoe, cô như cành hoa lê gặp mưa, nhưng cô vẫn không hiểu hành động của anh hiện tại đang muốn làm gì.
Anh nắm lấy da đầu của Tô Diễm An sau đó xoay người cô lại để ngực cô áp lên tấm kính của cửa nhà vệ sinh.
"Cái gì? Có phải như vậy không? Hay là..."
Anh vừa nói vừa thúc mạnh vào người cô hơn.
*CHÁT*
*CHÁT*
....
Tâm cô đau, thân xác này cũng đau, anh vì mục đích mình mà chiếm hết tiện nghi của cô, còn cô...
Vì cơn đau dồn dập đến, nhất thời cô không thể ngăn được tiếng rên rỉ của mình cứ thế mà lọt ra ngoài.
"Ưm... A... Đau quá ... Anh... Anh nhẹ... nhẹ một chút..."
Updated 21 Episodes
Comments
🌈 Yu An 🌬️
sao hành xác n9 dữ vậy? Na9 có biến thái k?
2021-12-25
0