Chương 3: "Cô tự mình di chuyển đi"
*Lộp cộp*
...
*Lộp cộp*
...
*Lộp cộp*
...
Tiếng giày của Từ Tiêu Vũ ngày càng đến gần cô và anh hơn. Người cô bắt đầu run lên từng đợt, không lẽ...
“Diễm An?”
Giọng Từ Tiêu Vũ đột nhiên cất lên, nghe giọng cậu có vẻ lo lắng cho cô khi nghe tiếng cô la trong nhà về sinh.
“Em sao vậy? Ở trong đó có ổn không?”
"Diễm An?"
Cô cắn chặt môi mình vì sợ Tiêu Vũ bên ngoài nghe thấy được âm thanh dơ bẩn này, cô lo lắng nhìn chằm chằm về phía cánh cửa. Anh và cô vẫn giữ nguyên tư thế khiến cho cô nhìn vào cũng sẽ tỏ thái độ mười phần hết bảy phần nhục nhã ba phần xấu hổ.
Cây gậy như ý của anh vẫn để ở trong cô, không dám tạo ra bất kỳ tiếng động nào nữa vì anh ta đang đi tới phía cửa nhà vệ sinh. Chỉ cần mở cửa thì lập tức anh sẽ nhìn thấy cô ở trong phòng vệ sinh với Hoắc Thiệu Đình và còn đang làm chuyện nam nữ.
Làm thế nào cô có thể giải thích cho anh đây? Làm thế nào sau khi cô đối mặt với nó?
“Rên lên.”
Người đàn ông đè chặt lưng cô lại, nơi da thịt chạm vào đã đổ đầy mồ hôi ướt đẫm. Hơi thở của anh quanh quẩn, phà lên trên cổ cô.
Giọng nói trầm thấp, yên ắng đầy tà mị.
“Tại sao cô không rên lên, hả?”
Tay anh lần theo đường nét nhấp nhô của cô, bóp mạnh vào hai trái đào sau đó lại cuối xuống hết cỡ, thè đầu lưỡi liếm lên vành tai cô
Anh xoay mặt cô về phía mình sau đó áp môi mình vào môi đỏ đỏ xinh xinh của Diễm An, lưỡi anh vui đùa trong khoang miệng cô, **** *** không thương tiếc càng chẳng chịu buông tha cho đôi môi sưng đỏ của cô.
“Sợ chồng sắp cưới nghe thấy sao?”
Trong lòng cô sợ hãi và xấu hổ đan xen vào nhau, cô muốn trốn tránh nhưng không cách nào làm được.
Tô Diễm An duy trì tư thế nhục nhã, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Hoắc Thiệu Đình, anh chơi đủ chưa?”
Thái độ cứng rắn hiếm thấy của cô, Hoắc Thiệu Đình nhìn vào cũng hơi bất ngờ, sau đó lại cười chế nhạo, giọng điệu tức giận nhàn nhạt đáp lại:
“Đủ chưa? Đương nhiên là chơi không đủ rồi.”
Anh đột nhiên buông tay, thả người cô ra từ tốn ngồi xuống ghế sau vỗ vỗ chân của mình, ánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng chế giễu.
"..."
Tô Diễm An lắc đầu, nhìn cách anh hành động với cô, khiến cô giống như bị tước đi quyền phản kháng, tiếp nhận dã tâm của anh, anh nhìn cô với cặp mắt thăm dò tìm đáp án trên người cô.
Đau đớn và xấu hổ.
“Lại không muốn rồi phải không?”
"..."
"Cô muốn phản kháng?"
Tất nhiên cô có thể nghe thấy sự đe dọa trong giọng điệu của anh. Bên ngoài bước chân của Từ Tiêu Vũ đã gần tới cửa rồi, nếu cô từ chối Hoắc Thiệu Đình, không biết anh sẽ làm ra chuyện quá đáng gì.
Bàn tay buông thõng bên hông bị bóp chặt một chút, Tô Diễm An suýt chút nữa môi cô đã bị chảy máu vì cô cắn chặt để không phát ra tiếng.
“Đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi.”
Anh hơi nhướng mày và nhìn thẳng vào cô.
“Anh à… anh có nhất định phải như thế này sao?”
“Có cần để tôi nhắc lại một lần nữa được không?”
“Diễm An?”
Giọng của Từ Tiêu Vũ lại vang lên, thân thể cô bắt đầu cứng đờ, cơ bắp căng cứng.
"Hay là cô cũng muốn vị hôn phu của mình vào cùng chiêm ngưỡng sao? Đương nhiên tôi sẽ không thấy phiền nếu cô muốn."
"Hoắc Thiệu Đình, anh đừng đi quá xa giới hạn."
Hoắc Thiệu Đình khẽ nhếch môi, anh không nói và càng không quan tâm đến sự tức giận của cô.
“Một.”
Ngón tay Tô Diễm An càng ngày càng nắm chặt.
“Hai.”
Thân thể cô khẽ run lên.
"Ba..."
"Đủ rồi! Em... Em ngồi... Em ngồi được chưa?"
Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, tiến đến chỗ Hoắc Thiệu Đình, dùng hai chân dài quấn lấy hông anh.
“Tốt, nghe lời như vậy từ lúc đầu không phải hay hơn sao...”
Hoắc Thiệu Đình khịt mũi, nhéo nhéo vòng eo mềm mại của cô, thổi hơi nóng vào tai cô nói:
“Cô tự mình di chuyển đi.”
Từ Tiêu Vũ ở ngoài cửa đợi hồi lâu không nghe thấy tiếng đáp lại của Tô Diễm An, anh nghi ngờ không biết cô xảy ra chuyện gì bên trong, vội gõ cửa vọng vào:
"Diễm An, em có ở trong không? Có sao không đấy?"
"
*Cốc... Cốc... Cốc*
Tiếng gõ cửa càng lúc càng nhanh, bên trong nhà vệ sinh là những cú va chạm của Hoắc Thiệu Đình và cô càng lúc càng nhanh càng thô bạo.
Tô Diễm An như đang lênh đênh giữa cảm giác lên đỉnh của mình, cô muốn ôm chặt lấy một người làm điểm tựa vì cô không còn sức nữa rồi. Trong hoàn cảnh này cô vô thức ôm chặt lấy người đàn ông dưới cơ thể mình.
"Tô Diễm An? Em có ở đó không? Anh vào nhé?"
Nhờ giọng nói của Tiêu Vũ, bỗng ý thức cô hoàn về. Sao cô có thể quên được việc vị hôn thê của cô đang ở ngoài mà lại làm tình với anh chứ
"Anh ơi, buông em ra, buông em ra đi."
Giọng cô như đứa bé ba tuổi cầu xin mẹ mình, cô khóc lóc van xin anh. Hơi thở của người đàn ông ngày càng nặng nhọc hơn.
"Cô muốn tôi mở cửa?"
“Diễm An?”
“Thả… ra… Buông em ra!”
“Diễm An, anh vào đây.”
“A… a... a...”
*Bang*
Cùng lúc đó giọng nói của anh, cô và cậu ta vang lên cùng lúc. Cậu ta lùi lại một bước dùng chân đá văng cửa phòng tắm.
...
( Okee thì là lần đầu tui viết thể loại này nên mọi người thông cảm nhé. nhớ like cho Lộ nha❤️ )
Updated 21 Episodes
Comments
Quynh Anh
Ra tiep đi ạ
2021-12-16
1