Vị Của Tình Yêu, Ngọt Hay Đắng?
Tôi là một nữ sinh trung học chẳng có gì đặc biệt , nhan sắc , lực học bình thường , gia thế càng không có gì nổi bật và tính tình hướng nội .
Giữa một lớp học mà mọi người xung quanh đều là những công tử , tiểu thư , gia đình có tiếng tăm thì một đứa tầm thường như tôi rất nhanh bị cô lập . Thì cuộc sống mà , bao giờ những người xuất thân cao quý hơn mà chẳng được ưu ái nhiều hơn , huống chi họ đẹp là vậy , gia đình lại danh giá , tôi sánh sao được .
Ông trời thật khéo trêu ngươi con người , tôi vốn là học sinh chuyển trường , tôi chuyển tới khiến sĩ số lớp thành số lẻ , và nghiễm nhiên bản thân tôi trở thành kẻ lẻ loi , cô độc , ngồi riêng một bàn trong góc cuối cùng của lớp .
Không bạn bè quen biết , cũng không thể hòa nhập được với mọi người trong lớp mới , tôi chỉ biết vùi đầu vào sách vở và sở thích viết tiểu thuyết của mình .
Thú thật thì tôi từ nhỏ đã rất ít bạn bè , năm cấp 2 khó khăn lắm mới có được mấy người bạn thân . Tôi đâu thể ngờ rằng , họ kết bạn với tôi chỉ để lợi dụng , và tôi - con bé ngốc nghếch tin người này đã để học lợi dụng mấy năm liền cho tới khi sực tỉnh và lặng lẽ tuyệt giao họ . Nực cười nhỉ ? Khi mà con người kết bạn chỉ để lợi dụng nhau ? Dù sao mọi chuyện cũng đã là quá khứ rồi , có giận dữ hay căm phẫn mà tìm cách trả thù cũng chẳng được lợi ích gì . Giữ nguyên suy nghĩ bi quan ấy của bản thân , tôi sống trong lặng lẽ và cô độc , không làm bạn với bất kỳ ai , cũng không dám tin tưởng vào ai nữa . Suy cho cùng , dường như tôi đã quá sợ hãi quá khứ và không thể mở lòng mình được nữa .
Cuộc sống ở lớp học mới khá ổn , tôi cứ lặng lẽ sống , không ảnh hưởng gì tới ai và họ cũng để mặc tôi , coi tôi như một kẻ vô hình , chỉ cần không phiền hà gì đến họ thì sao cũng được . Trong khi mọi người vui vẻ và ồn ào thì bầu không khí xung quanh tôi u ám và tĩnh lặng , chỉ toàn một màu xám xịt buồn bã . Ba mẹ tôi đã quá quen thuộc với điểm đó của tôi rồi , họ bận làm ăn và chắc chắn sẽ không rảnh rỗi để ngồi nghe tôi tâm sự . Không sao hết , một mình tôi ... cũng ổn mà ...
Thế nhưng , người tính không bằng trời tính , cậu ấy đã xuất hiện , tô thêm sắc màu cho cuộc sống của tôi .
Cậu ấy - Bảo Bảo , là một người bạn tôi tình cờ quen biết qua mạng . Ừm , chỉ là tình cờ mà thôi , nhưng đã khiến cho cuộc sống của tôi thay đổi không ít . Bảo Bảo mỗi tối cùng tôi tâm sự , giúp tôi giải tỏa mọi tâm trạng tiêu cực . Khi nhắn tin với cậu , tôi có cảm giác được an toàn , được thấu hiểu và được cảm thông . Sau đó ít lâu , chúng tôi quyết định gặp mặt nhau , cuộc gặp gỡ giữa hai người tuy hơi ngắn vì cậu còn có việc , nhưng dù sao thì tôi cũng đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ .
Sau lần gặp gỡ chiều hôm đó , tôi và cậu gặp nhau thường xuyên hơn , trường tôi cách trường cậu không quá xa , cậu thường cùng tôi đi học , đưa tôi tới cổng trường rồi mới vẫy tay chào tôi và rời đi .
Chỉ đơn thuần là vậy , tôi và cậu trở thành bạn thân , tình cảm bạn bè hết sức đơn giản , không vụ lợi , không tính toan .
Nhưng rồi , thật trớ trêu làm sao , qua một thời gian dài làm bạn với nhau , tôi cảm thấy bản thân có điều gì đó đã thay đổi : Tôi hay cười hơn , chăm lo tới ngoại hình nhiều hơn , cảm thấy thế giới xung quanh mình có phần tươi sáng , đẹp hơn rất nhiều và ... đôi lúc tôi rất nhớ Bảo Bảo , thường xuyên mỉm cười một mình khi nghĩ về cậu . Phải chăng ... tôi đã thích cậu mất rồi ?
Càng chôn giấu tình cảm của mình lâu , thứ tình cảm ấy càng lớn dần lên , tôi muốn bày tỏ với cậu mà sao bản thân chẳng đủ dũng khí . Làm sao đây ? Tôi không sợ bị cậu từ chối , tôi chỉ lo khi cậu biết tình cảm này rồi , đến chuyện làm bạn bè bình thường cũng khó có thể nữa . Ngoài cậu ra , tôi còn biết làm bạn với ai nữa chứ ? Ngoài cậu ra , còn ai chịu kết bạn với một đứa lập dị như tôi đây ?
Cuối cùng thì , tôi lấy hết can đảm thổ lộ với cậu , sẵn sàng chuẩn bị tâm lý cho mọi trường hợp có thể xảy đến . Nhưng ... tất cả những gì tôi nhận được từ cậu là dòng tin ngắn ngủi : " Tôi biết rồi " . Chỉ vậy thôi , ba chữ ấy , nó khiến tôi hụt hẫng , tâm trí bỗng chốc trở nên trống rỗng , một cỗ lạnh lẽo dâng lên trong lòng .
Sau lần tỏ tình tối hôm ấy , tôi và cậu vẫn nhắn tin bình thường , vẫn cùng nhau đi học , chỉ có điều , tôi mơ hồ nhận ra rằng , cậu lạnh nhạt với tôi hơn và không còn chủ động nhắn tin cho tôi như trước nữa . Hmm ... Thôi thì còn được nhắn tin với cậu là tốt quá rồi . Còn hi vọng gì nữa chứ .
Thế nhưng , khoảng cách giữa tôi với Bảo Bảo ngày một lớn , nó như một sợi dây chun vậy , dần dần dãn ra và ...
... Phụt ...
Sợi dây mong manh ấy đứt đôi khi Bảo Bảo công khai có một cô bạn gái dễ thương . Chuyện này cũng là tôi vô tình biết được thôi , tôi đã bắt gặp cậu và cô ấy nắm tay nhau thân mật đi trên phố trong khi bản thân đang đi mua đồ cho mẹ . Nhìn cảnh ấy , túi xách trên tay tôi rơi xuống đất , cảm giác đau đớn tựa hồ như muốn vỡ nát nơi trái tim .
" Có lẽ họ chỉ là bạn bè ... " - Tôi tự an ủi bản thân với suy nghĩ ấy , cố nén nỗi đau trở về nhà mà cứ ngơ ngơ như người mất hồn . Có lẽ tối nay tôi sẽ nhắn tin cho hỏi thử cậu xem sao .
Ăn vội vàng chén cơm cho qua bữa tối , tôi lên lầu , nhốt mình trong phòng riêng , lấy điện thoại nhắn tin cho cậu .
- Bảo Bảo ...
Cậu rất lâu mới trả lời tin nhắn của tôi :
- " Gì ? "
- Uhm ... Cái bạn xinh xinh đi cùng Bảo Bảo hồi chiều là ai vậy ?
- " Cậu nhìn thấy à ? Mà thôi , biết cũng chẳng sao , cô ấy là bạn gái mới của tôi đó . "
Tôi lại một lần nữa chết lặng , chưa biết nên nói gì thì cậu đã gửi một tin nhắn dài :
- " Cậu thấy rồi đó , tôi có bạn gái rồi , nên đừng lẽo đẽo theo tôi nữa , cũng đừng nhắn tin cho tôi nữa , tôi thương bạn gái tôi lắm và tôi không muốn để cô ấy buồn . "
Sau đoạn tin nhắn ấy , màn hình điện thoại nhanh chóng hiện lên dòng chữ " Bạn không thể trả lời cuộc trò chuyện này " .
Ha , tôi chỉ biết cười tự chế giễu bản thân , cậu chặn tôi rồi . Cảm giác thất vọng và buồn bã ập đến , tôi không bật khóc to , chỉ lặng lẽ nhắm mắt , hai hàng nước mắt ấm nóng lăn trên má , lại rơi xuống thấm ướt cổ áo . Vậy ra , yêu một người đau đớn như vậy , nhưng sao nhiều người lại rất hạnh phúc .
Bảo Bảo à , cậu xuất hiện đúng lúc tôi cô đơn và cậu nói tôi cũng vậy . Hai kẻ cô đơn gặp gỡ và cần nhau khá đúng lúc . Duy chỉ có điều , cậu chỉ cô đơn một khoảng thời gian ngắn ấy thôi , nên cậu cũng chỉ cần đến tôi trong thời gian ngắn , còn tôi luôn cô độc , nên cậu luôn là quan trọng với tôi , tôi lúc nào cũng cần có cậu ở bên . Vậy mà , cậu đâu hiểu được điều đó chứ .Vốn biết rõ cậu sớm muộn gì cũng sẽ rời xa tôi , tôi biết , nhưng tôi cũng chẳng muốn can dự vào vòng quay ấy .
Và giờ thì cậu đã bỏ tôi rồi , cậu xuất hiện bất ngờ và khi rời đi cũng bất ngờ không kém , khiến trái tim tôi vụn vỡ và rơi xuống vực thẳm của tuyệt vọng .
Tôi không biết giờ phải làm sao đây ? Khi mà dường như cậu đã mãi xa tôi rồi . Tôi vốn đã quen với việc có cậu ở bên cạnh , đã quen cái cảm giác dựa dẫm vào cậu mỗi khi cảm thấy tiêu cực . Nhưng giờ thì sao đây chứ ? Cậu có người để cậu yêu thương mất rồi , tôi đâu còn lý do gì để bám theo cậu mãi chứ . Thôi thì , dù sao tôi cũng rất biết ơn cậu đã cho tôi trải qua những cảm xúc mà trước giờ tôi chưa từng biết , chúc cậu hạnh phúc bên cô gái mà cậu đã chọn . Sau này , dù cậu có gặp chuyện gì , dù có vấp ngã thì tôi vẫn sẽ luôn ở đây , tôi sẽ không để cậu cảm thấy lẻ loi đâu . Tôi thực sự không muốn để bất cứ người tôi thương nào buồn và tuyệt vọng như tôi đã từng .
Updated 31 Episodes
Comments
Lục Lạc
truyện hay lắm đó tg
2020-07-18
5
Ngọc Hồng
dạ em chào mọi người
2020-06-08
1
Quỳnh Snake🐍
sang uho cho tg mong tác giả ghé lại nha!!!
truyện hay lắm cậu ơi mau ra chap mới ik!!! tui hóng!!!
2020-06-03
3