Vị Của Tình Yêu, Ngọt Hay Đắng?

Vị Của Tình Yêu, Ngọt Hay Đắng?

Tình đơn phương

Tôi là một nữ sinh trung học chẳng có gì đặc biệt , nhan sắc , lực học bình thường , gia thế càng không có gì nổi bật và tính tình hướng nội .

Giữa một lớp học mà mọi người xung quanh đều là những công tử , tiểu thư , gia đình có tiếng tăm thì một đứa tầm thường như tôi rất nhanh bị cô lập . Thì cuộc sống mà , bao giờ những người xuất thân cao quý hơn mà chẳng được ưu ái nhiều hơn , huống chi họ đẹp là vậy , gia đình lại danh giá , tôi sánh sao được .

Ông trời thật khéo trêu ngươi con người , tôi vốn là học sinh chuyển trường , tôi chuyển tới khiến sĩ số lớp thành số lẻ , và nghiễm nhiên bản thân tôi trở thành kẻ lẻ loi , cô độc , ngồi riêng một bàn trong góc cuối cùng của lớp .

Không bạn bè quen biết , cũng không thể hòa nhập được với mọi người trong lớp mới , tôi chỉ biết vùi đầu vào sách vở và sở thích viết tiểu thuyết của mình .

Thú thật thì tôi từ nhỏ đã rất ít bạn bè , năm cấp 2 khó khăn lắm mới có được mấy người bạn thân . Tôi đâu thể ngờ rằng , họ kết bạn với tôi chỉ để lợi dụng , và tôi - con bé ngốc nghếch tin người này đã để học lợi dụng mấy năm liền cho tới khi sực tỉnh và lặng lẽ tuyệt giao họ . Nực cười nhỉ ? Khi mà con người kết bạn chỉ để lợi dụng nhau ? Dù sao mọi chuyện cũng đã là quá khứ rồi , có giận dữ hay căm phẫn mà tìm cách trả thù cũng chẳng được lợi ích gì . Giữ nguyên suy nghĩ bi quan ấy của bản thân , tôi sống trong lặng lẽ và cô độc , không làm bạn với bất kỳ ai , cũng không dám tin tưởng vào ai nữa . Suy cho cùng , dường như tôi đã quá sợ hãi quá khứ và không thể mở lòng mình được nữa .

Cuộc sống ở lớp học mới khá ổn , tôi cứ lặng lẽ sống , không ảnh hưởng gì tới ai và họ cũng để mặc tôi , coi tôi như một kẻ vô hình , chỉ cần không phiền hà gì đến họ thì sao cũng được . Trong khi mọi người vui vẻ và ồn ào thì bầu không khí xung quanh tôi u ám và tĩnh lặng , chỉ toàn một màu xám xịt buồn bã . Ba mẹ tôi đã quá quen thuộc với điểm đó của tôi rồi , họ bận làm ăn và chắc chắn sẽ không rảnh rỗi để ngồi nghe tôi tâm sự . Không sao hết , một mình tôi ... cũng ổn mà ...

Thế nhưng , người tính không bằng trời tính , cậu ấy đã xuất hiện , tô thêm sắc màu cho cuộc sống của tôi .

Cậu ấy - Bảo Bảo , là một người bạn tôi tình cờ quen biết qua mạng . Ừm , chỉ là tình cờ mà thôi , nhưng đã khiến cho cuộc sống của tôi thay đổi không ít . Bảo Bảo mỗi tối cùng tôi tâm sự , giúp tôi giải tỏa mọi tâm trạng tiêu cực . Khi nhắn tin với cậu , tôi có cảm giác được an toàn , được thấu hiểu và được cảm thông . Sau đó ít lâu , chúng tôi quyết định gặp mặt nhau , cuộc gặp gỡ giữa hai người tuy hơi ngắn vì cậu còn có việc , nhưng dù sao thì tôi cũng đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ .

Sau lần gặp gỡ chiều hôm đó , tôi và cậu gặp nhau thường xuyên hơn , trường tôi cách trường cậu không quá xa , cậu thường cùng tôi đi học , đưa tôi tới cổng trường rồi mới vẫy tay chào tôi và rời đi .

Chỉ đơn thuần là vậy , tôi và cậu trở thành bạn thân , tình cảm bạn bè hết sức đơn giản , không vụ lợi , không tính toan .

Nhưng rồi , thật trớ trêu làm sao , qua một thời gian dài làm bạn với nhau , tôi cảm thấy bản thân có điều gì đó đã thay đổi : Tôi hay cười hơn , chăm lo tới ngoại hình nhiều hơn , cảm thấy thế giới xung quanh mình có phần tươi sáng , đẹp hơn rất nhiều và ... đôi lúc tôi rất nhớ Bảo Bảo , thường xuyên mỉm cười một mình khi nghĩ về cậu . Phải chăng ... tôi đã thích cậu mất rồi ?

Càng chôn giấu tình cảm của mình lâu , thứ tình cảm ấy càng lớn dần lên , tôi muốn bày tỏ với cậu mà sao bản thân chẳng đủ dũng khí . Làm sao đây ? Tôi không sợ bị cậu từ chối , tôi chỉ lo khi cậu biết tình cảm này rồi , đến chuyện làm bạn bè bình thường cũng khó có thể nữa . Ngoài cậu ra , tôi còn biết làm bạn với ai nữa chứ ? Ngoài cậu ra , còn ai chịu kết bạn với một đứa lập dị như tôi đây ?

Cuối cùng thì , tôi lấy hết can đảm thổ lộ với cậu , sẵn sàng chuẩn bị tâm lý cho mọi trường hợp có thể xảy đến . Nhưng ... tất cả những gì tôi nhận được từ cậu là dòng tin ngắn ngủi : " Tôi biết rồi " . Chỉ vậy thôi , ba chữ ấy , nó khiến tôi hụt hẫng , tâm trí bỗng chốc trở nên trống rỗng , một cỗ lạnh lẽo dâng lên trong lòng .

Sau lần tỏ tình tối hôm ấy , tôi và cậu vẫn nhắn tin bình thường , vẫn cùng nhau đi học , chỉ có điều , tôi mơ hồ nhận ra rằng , cậu lạnh nhạt với tôi hơn và không còn chủ động nhắn tin cho tôi như trước nữa . Hmm ... Thôi thì còn được nhắn tin với cậu là tốt quá rồi . Còn hi vọng gì nữa chứ .

Thế nhưng , khoảng cách giữa tôi với Bảo Bảo ngày một lớn , nó như một sợi dây chun vậy , dần dần dãn ra và ...

... Phụt ...

Sợi dây mong manh ấy đứt đôi khi Bảo Bảo công khai có một cô bạn gái dễ thương . Chuyện này cũng là tôi vô tình biết được thôi , tôi đã bắt gặp cậu và cô ấy nắm tay nhau thân mật đi trên phố trong khi bản thân đang đi mua đồ cho mẹ . Nhìn cảnh ấy , túi xách trên tay tôi rơi xuống đất , cảm giác đau đớn tựa hồ như muốn vỡ nát nơi trái tim .

" Có lẽ họ chỉ là bạn bè ... " - Tôi tự an ủi bản thân với suy nghĩ ấy , cố nén nỗi đau trở về nhà mà cứ ngơ ngơ như người mất hồn . Có lẽ tối nay tôi sẽ nhắn tin cho hỏi thử cậu xem sao .

Ăn vội vàng chén cơm cho qua bữa tối , tôi lên lầu , nhốt mình trong phòng riêng , lấy điện thoại nhắn tin cho cậu .

- Bảo Bảo ...

Cậu rất lâu mới trả lời tin nhắn của tôi :

- " Gì ? "

- Uhm ... Cái bạn xinh xinh đi cùng Bảo Bảo hồi chiều là ai vậy ?

- " Cậu nhìn thấy à ? Mà thôi , biết cũng chẳng sao , cô ấy là bạn gái mới của tôi đó . "

Tôi lại một lần nữa chết lặng , chưa biết nên nói gì thì cậu đã gửi một tin nhắn dài :

- " Cậu thấy rồi đó , tôi có bạn gái rồi , nên đừng lẽo đẽo theo tôi nữa , cũng đừng nhắn tin cho tôi nữa , tôi thương bạn gái tôi lắm và tôi không muốn để cô ấy buồn . "

Sau đoạn tin nhắn ấy , màn hình điện thoại nhanh chóng hiện lên dòng chữ " Bạn không thể trả lời cuộc trò chuyện này " .

Ha , tôi chỉ biết cười tự chế giễu bản thân , cậu chặn tôi rồi . Cảm giác thất vọng và buồn bã ập đến , tôi không bật khóc to , chỉ lặng lẽ nhắm mắt , hai hàng nước mắt ấm nóng lăn trên má , lại rơi xuống thấm ướt cổ áo . Vậy ra , yêu một người đau đớn như vậy , nhưng sao nhiều người lại rất hạnh phúc .

Bảo Bảo à , cậu xuất hiện đúng lúc tôi cô đơn và cậu nói tôi cũng vậy . Hai kẻ cô đơn gặp gỡ và cần nhau khá đúng lúc . Duy chỉ có điều , cậu chỉ cô đơn một khoảng thời gian ngắn ấy thôi , nên cậu cũng chỉ cần đến tôi trong thời gian ngắn , còn tôi luôn cô độc , nên cậu luôn là quan trọng với tôi , tôi lúc nào cũng cần có cậu ở bên . Vậy mà , cậu đâu hiểu được điều đó chứ .Vốn biết rõ cậu sớm muộn gì cũng sẽ rời xa tôi , tôi biết , nhưng tôi cũng chẳng muốn can dự vào vòng quay ấy .

Và giờ thì cậu đã bỏ tôi rồi , cậu xuất hiện bất ngờ và khi rời đi cũng bất ngờ không kém , khiến trái tim tôi vụn vỡ và rơi xuống vực thẳm của tuyệt vọng .

Tôi không biết giờ phải làm sao đây ? Khi mà dường như cậu đã mãi xa tôi rồi . Tôi vốn đã quen với việc có cậu ở bên cạnh , đã quen cái cảm giác dựa dẫm vào cậu mỗi khi cảm thấy tiêu cực . Nhưng giờ thì sao đây chứ ? Cậu có người để cậu yêu thương mất rồi , tôi đâu còn lý do gì để bám theo cậu mãi chứ . Thôi thì , dù sao tôi cũng rất biết ơn cậu đã cho tôi trải qua những cảm xúc mà trước giờ tôi chưa từng biết , chúc cậu hạnh phúc bên cô gái mà cậu đã chọn . Sau này , dù cậu có gặp chuyện gì , dù có vấp ngã thì tôi vẫn sẽ luôn ở đây , tôi sẽ không để cậu cảm thấy lẻ loi đâu . Tôi thực sự không muốn để bất cứ người tôi thương nào buồn và tuyệt vọng như tôi đã từng .

Hot

Comments

Lục Lạc

Lục Lạc

truyện hay lắm đó tg

2020-07-18

5

Ngọc Hồng

Ngọc Hồng

dạ em chào mọi người

2020-06-08

1

Quỳnh Snake🐍

Quỳnh Snake🐍

sang uho cho tg mong tác giả ghé lại nha!!!

truyện hay lắm cậu ơi mau ra chap mới ik!!! tui hóng!!!

2020-06-03

3

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play