Triệu Vân Y?
Một giọng nói trầm ấm pha lẫn chút lạnh lùng vang lên.
Vân Y vô thức ngước lên nhìn, nhìn người trước mặt vừa gọi tên mình, mỉm cười.
- Bạch... Bạch.... Thiên Hàn!
Giọng nói cô nhỏ dần nhỏ dần rồi im lìm. Thiên Hàn khụy chân xuống, nhíu mày.
- Triệu Vân Y! Triệu Vân Y!
Chẳng nghe thấy câu trả lời từ cô, mày đẹp của hắn nhíu chặt hơi. Hắn cúi người xuống, bế cô rồi quay về phía xe của mình, đặt cô ngồi vào phần ghế lái phụ xong hắn cũng đi qua ghế tài xế ngồi và không quên thắt dây an toàn cho Vân Y.
Thấy người cô cứ rung cành cạch, hắn dừng xe lại, lấy chiếc áo vest ở ghế sau lên đắp cho cô rồi lái xe thật nhanh về. Chỉ trong một lúc thì đã đến biệt thự của hắn, sau khi lái xe vào gara, hắn bước xuống vòng qua bên kia để bế cô ra, vừa ra thì có một ám vệ bước đến mở dù ra che cho cả hắn và cô.
Khi vào nhà, Thiên Hàn đã bế cô lên phòng, căn phòng hôm qua cô vừa ở, Thiên Hàn đã nhờ dì Hà thay y phục cho cô, bởi nếu cứ mặc đồ ướt như thế thì rất dễ bị cảm lạnh, xong hắn cũng tự về phòng thay đồ vì lúc nãy gặp cô, hắn không mang theo ô, thế nên cả hai đều ướt sũng.
Vân Y ở bên phòng cứ nằm im lìm, cơ thể tuy đã thay đồ khô, đắp chân cẩn thận rồi nhưng vẫn lạnh, Vân Y nằm trên giường run cành cạch, run như chưa từng được rung. Cô bắt đầu tự ôm chặt lấy cô thể mình, ngay lúc này Thiên Hàn vừa đi qua phòng cô, vì lúc nãy sợ cô bị cảm nên định qua xem thử, không ngờ qua thì lại thấy Vân Y đang run cành cạch.
Thiên Hàn từ từ đi đến cạnh cô, nhíu mày.
- Triệu Vân Y?
Nghe thấy có người gọi tên mình nhưng cô không biết là ai, vô thức nói.
- Lạnh... thật sự... rât...rất lạnh...
Thiên Hàn nhíu chặt mày hơn, đưa tay lên sờ vào trán cô.
- Sao lại nóng thế? Chết tiệt!
Hắn vừa quay lưng đi chưa được nữa bước thì có một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo nắm lại.
- Đừng... đừng đi mà!! Đừng bỏ tôi!
Thiên Hàn nhíu mày nhìn cô gái đang yếu ớt cầm lấy tay mình.
- Nằm yên ở đây! Tôi xuống lấy đá chườm cho em!
- Đừng đi... đừng bỏ tôi!
Hắn quay lại, cúi người xuống nhìn cô.
- Ngoan! Ở yên đây! Tôi không bỏ em đâu! Tôi đi lấy đá chườm cho em!
Vừa định quay lưng đi thì Vân Y lại một lần nữa nắm tay hắn lại, nhìn hắn bằng đôi mắt ngấn lệ yếu đuối. Đôi môi nhợt nhạt mấp máy nói.
- Đừng... đừng đi...
Hắn khẽ thở dài ngồi xuống ôm cô vào lòng, cơ thể cô hiện tại đang nóng rang lên, hắn có thể cảm nhận được cơ thể cô đang run bần bật lên.
Cảm nhận được hơi ấm từ Thiên Hàn, cô co rút lại trong lòng hắn, run run.
Hắn lấy điện thoại từ trong túi ra, bấm một dãy số.
- Alo! Mau đến nhà tôi ngay!
Tắt máy xong hắn quay sang nhìn cô gái đang nằm run lẩy bẩy trong lòng mình, hạ giọng nói.
- Một lát nữa bác sĩ sẽ đến thôi! Đừng lo!
Tầm mười lăm phút sau thì có một vị bác sĩ đến nhà hắn. Dì Hà đi lên, gõ cửa phòng cô nói.
- Thiếu gia! Bác sĩ đã đến rồi ạ!
Hắn lạnh giọng trả lời dì Hà.
- Bảo vào đây!
Dì Hà đứng ngoài mở cửa phòng mời bác sĩ vào rồi lui đi. Vừa thấy bác sĩ đi vào, hắn nhìn ông ấy rồi nói.
- Mau khám cho cô ấy đi!
Nói xong Thiên Hàn buông tay mình ra khỏi eo Vân Y, đặt cô nằm ngay ngắn xuống giường rồi đứng dậy bước đến sofa ngồi xem bác sĩ khám cho cô.
Bác sĩ nhanh chóng đi đến, kiểm tra lại sức khỏe cho cô, xong ông tiêm cho Vân Y một mũi thuốc mê để giúp Vân Y an giấc. Sau khi khám xong thì khuôn mặt nhợt nhạt khó coi lúc nãy của cô nay đã đỡ hơn nhiều, đã có chút hồng hào trở lại.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ đi đến cúi đầu nói với Thiên Hàn.
- Tiểu thư đã đỡ sốt hơn rồi ạ! Do dầm mưa quá lâu nên bị cảm nặng. Giờ đã đỡ rồi! Chỉ cần để tiểu thư nghỉ ngơi vài ba bữa là sẽ khỏe lại thôi thưa ngài!
- Được rồi!
Thiên Hàn như không muốn nghe bác sĩ nói nữa, phẩy tay tỏ ý ra bảo ông có thể về. Bác sĩ như hiểu ý, cúi đầu chào rồi rời khỏi đó.
Khi ông bác sĩ rời đi rồi Thiên Hàn mới bước đến giường, ngồi xuống cạnh cô, đưa tay sờ vào trán Vân Y.
- Đã đỡ hơn rồi!
Do sợ nửa đêm Vân Y sốt trở lại nên Thiên Hàn đã ở lại phòng có cô và ngủ ở sofa, nói ngủ vậy thôi chứ thật ra hắn chỉ chợp mắt được một lúc thì lại đứng dậy đi đến cạnh giường xem cô có còn sốt hay không. Cứ tưởng Vân Y đã khỏe rồi nhưng nào ngờ nửa đêm thì đột nhiên cô sốt cao trở lại.
Cô run cành cạch, giọng nói nho nhỏ pha chút tiếng thở gấp.
- Lạnh... lạnh quá...
Nghe thấy giọng của Vân Y vang lên, Thiên Hàn chợt tỉnh giấc, vội vàng đi đến cạnh cô. Đưa tay sờ lên trán cô, lại nóng lên nữa rồi.
- Lạnh... lạnh quá...
Cô thể cô đang run lên, Thiên Hàn không biết làm gì, ngồi xuống ôm cô vào lòng, như thể muốn sưởi ấm cho cô. Cảm nhận được một chút hơi ấm từ hắn, tay cô siết chặt lấy áo hắn, hơi thở nóng bừng, toàn thân nóng rang. Cơ thể không tự chủ được cứ run cành cạch. Thiên Hàn cau nhẹ mày, lên tiếng gọi.
- Triệu Vân Y!
Hắn đưa tay lên trán cô, vẫn còn nóng, hắn định đứng dậy đi lấy khăn chườm thì Vân Y nắm chặt lấy tay Thiên Hàn, như không muốn cho hắn rời xa mình.
- Đừng... đừng đi...
Khóe môi Thiên Hàn giật giật, hiện giờ hắn cũng khá buồn ngủ rồi, giờ chẳng lẽ phải ngồi như vầy ngủ hay sao đây. Hắn thở ra, ôm Vân Y nằm xuống giường rồi cùng nằm xuống cạnh cô, tay vẫn ôm chặt lấy cơ thể cô cười nhẹ. Suy nghĩ rằng thế nào sáng mai tỉnh dậy cô cũng sẽ la toáng lên cho mà xem. Khẽ cười nhẹ nhìn vào gương mặt xin xẻo đang say giấc nồng của cô, rồi từ từ hắn cũng chìm vào giấc ngủ.
[...]
Sáng hôm sau, trời vừa hừng sáng thì Vân Y cũng vừa tỉnh dậy, cô khẽ nhíu mày khi những ánh nắng ban mai đang xuyên qua rèm cửa chiếu vào gương mặt đang ngủ ngon của cô.
Vân Y uể oải định ngồi dậy nhưng lại cảm thấy ở phía eo có hơi nằng nặng, vừa quay qua thì đập vào mắt cô là khuôn mặt điển trai với ngũ quan vô cùng tinh tế của hắn. Chợt nhận ra hắn đang nằm sát bên mình, Vân Y cau mày ngồi bật dậy, hét lên.
- AAAA! BẠCH THIÊN HÀN!
Thiên Hàn đang yên giấc thì tiếng hét thất thanh chói tai của Vân Y vang lên làm hắn thức giấc, nhíu mày nhìn cô.
- Em hét cái gì?
Vân Y cau mày ôm chặt lấy tấm chăn, nhìn Thiên Hàn nói.
- Anh... anh... sao anh lại ở đây chứ?
Thiên Hàn ngồi dậy, nhún vai nhìn cô.
- Nhà tôi! Tôi không ở đây thì ở đâu?
- Sao... sao anh lại ở phòng này? Sao tôi lại ở đây vậy?
Thiên Hàn đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô nói.
- Tôi vừa giúp em thoát chết đấy! Không cảm ơn còn la toáng loạn lên.
Vân Y nhíu mày nhìn Thiên Hàn, đưa tay chỉ vào mình hỏi.
- Tôi? Thoát chết?
- Hôm qua em sốt cao. Giờ khỏe rồi thì lại hét lên với tôi?
Cô kéo tấm chăn che nửa phần mặt, lắp ba lắp bắp không biết nói gì.
- Tôi...
Thiên Hàn khẽ thở nhẹ, đưa tay ngoắc Vân Y lại, nói.
- Giờ tôi còn mệt lắm, lại đây.
Cô trố mắt nhìn hắn.
- Hả??
Thiên Hàn thở dài một cái rồi lên tiếng nói.
- Tối qua em cứ sốt mãi, không cho tôi ngủ yên, giờ phải ngủ bù. Nhanh lên, đến đây làm gối ôm cho tôi một lát.
- Hả?? Tại sao lại là tôi??
- Tại em, hôm qua chẳng để tôi ngủ yên, mau lại đây không thì đừng trách tôi!
Cô nhíu mày, khẽ "lết" đến cạnh hắn, nhìn hắn mà chẳng dám nói gì.
- Xem ra em cũng đã khỏe lên rồi nhỉ? Có cần tôi diễn lại cảnh tối hôm qua cho em xem không?
- Hả?? Không... không cần!
Nói rồi Vân Y nhanh chóng "bay" xuống khỏi giường chạy vào nhà tắm, đứng nhìn mình trong gương mà thở phù nhẹ nhõm, lấy lại tinh thần rồi làm vệ sinh cá nhân.
Updated 165 Episodes
Comments
lunar 💜
Cái từ run cành cạch mình thấy k hợp lắm. Dùng run cầm cập, run lẩy bẩy hợp lý hơn bạn nhé. Mình chỉ góp ý z thoiii, còn lại thì hay ròi
2021-08-29
3
Hoành
hay
2021-05-13
0
Ly Ly
hay quá mê mẫn luôn rồi😊😊
2021-02-09
1