Chương 5: Đáp án

"Theo báo cáo khám nghiệm tử thi, nạn nhân đầu tiên là Ung Tiểu Bảo, bị đánh rất tàn nhẫn, trên dưới cũng có hơn năm mươi vết cắt trên cơ thể. Một vết thương lớn ở đầu, xác nhận là bị một vật nặng như chày đập vào..." Dục Minh đứng ở bảng trắng báo cáo, lần lượt chiếu lên màn hình máy chiếu.

Trong căn phòng đã tắt bớt đèn, kéo rèm cửa, Lâm Diệp ngồi ở một góc, quan sát quá trình báo cáo sau điều tra của mọi người.

Lúc Lục Hàn Thuyên bảo cô cùng ngồi bên cạnh nhưng Lâm Diệp từ chối, cô chọn một vị trí khách quan hơn, không muốn trở thành người điều tra, cô sẽ là nạn nhân cũng sẽ là hung thủ, tùy vào hoàn cảnh, cũng sẽ tùy vào thời điểm.

Lục Hàn Thuyên lâu lâu sẽ để mắt đến cô nhưng Lâm Diệp không nhìn anh, giống như cô và mọi người tách ra thành hai thế giới.

Dưới góc phòng họp, Lâm Diệp ngồi trên ghế, bên phải tay có một chiếc bàn đặt một chai nước, do cô là nhân vật đặc biệt, nên việc đối xử cũng trở nên khác thường.

Chuyện không thể từ chối, Lâm Diệp sẽ không từ chối, theo nguyên tắc cô sẽ không ngần ngại đón nhận, dù đối phương có ý tốt hay ý xấu đi nữa.

"Nạn nhân thứ hai, Trương Triết. Tình trạng thi thể cũng như Ung Tiểu Bảo. Chỉ có điều, thời gian hành hạ ngắn hơn Ung Tiểu Bảo, theo khám nghiệm những vết thương liên tục bị cắt xẻ lại nhiều lần khi chưa lành hẳn."

Dục Minh vẫn còn đang báo cáo, Lâm Diệp cuối đầu nghịch điện thoại, thời buổi này chơi trò chơi chính là cách giải quyết duy nhất dành cho tâm trí của người trẻ.

Xác định mục tiêu khoảng cách, Lâm Diệp liền buông tay, một con Angry Birds liền bay về phía tòa lâu đài, nổ bùm một cái tan tành.

Trò chơi này sớm đã không có ai chơi nữa, nhưng Lâm Diệp lại chơi rất hăng say.

Khóe môi Lâm Diệp nhếch lên, vô cùng tự hào. Lâu lâu cô sẽ nhìn lên màn hình, lúc nào cần thiết sẽ ngẩng đầu lên chăm chăm nhìn ảnh một lúc.

Đã báo cáo đến nạn nhân thứ ba tên Kiều Tấn Long, Lâm Diệp vẫn mãi chăm chú vào trò chơi điện thoại trong tay. Đây là thói quen của cô, Lâm Diệp bằng cách này có thể dùng được cả hai bên não, rất tốt cho trí nhớ và khả năng phán đoán.

Tiểu Hắc huých nhẹ vai Tiểu Bạch, nói nhỏ: "Bác sĩ Lâm! Cô ấy, đang chơi game có phải không?"

Tiểu Bạch lúc này mới phát hiện len lén xoay đầu lại nhìn, Tư Du thấy vậy mới xoay đầu lại. Lâm Diệp còn mãi mê với trò chơi, không biết mọi người đều đang lén lút nhìn cô.

Thật ra, phòng hình sự không chỉ có mỗi Lục Hàn Thuyên và năm người đồng đội của anh, còn có trên dưới chục người là cấp dưới. Và sự xuất hiện của Lâm Diệp là điểm thu hút, cũng là điều khiến mọi người để ý.

Chỉ là cách quan sát của cảnh sát sẽ khác người bình thường một chút, người bình thường nếu muốn nhìn ai đó chỉ cần trực tiếp xoay đầu, còn cảnh sát muốn nhìn ai đó sẽ lén lút giống như e dè.

Tư Du đánh nhẹ vào vai Tiểu Hắc: "Nghe đi! Mặc kệ chị ấy!"

Lục Hàn Thuyên ngồi ở bên ngoài chỗ gần cửa ra vào, anh để mọi người nghe báo cáo còn mình thì đứng dậy rời đi.

Lâm Diệp đang tận hưởng thành tựu chiến thắng, Lục Hàn Thuyên bước đến, ngồi xuống bên cạnh cô.

Bên cạnh có thêm một người, áp lực đột nhiên sẽ tăng lên, chỉ là Lâm Diệp nhận ra người bên cạnh nên không có mấy phản ứng.

"Không thú vị à?" Anh cất giọng bên tai, thanh âm vừa đủ cho hai người nghe.

Khoảng cách gần, Lâm Diệp đối với Lục Hàn Thuyên không có nhận định gì khác, anh vẫn là anh, mùi mồ hôi nam tính, không có mùi cơ thể nồng nặc, có chút mùi gỗ mộc như quả sơn trà.

Lâm Diệp gật đầu đáp lại nhưng không nói.

Lục Hàn Thuyên lại hỏi: "Trò chơi thì thú vị hơn?"

"Nó khiến tôi tập trung!" Lâm Diệp đáp gọn.

Lục Hàn Thuyên vẫn kiên quyết: "Tác phong của cô sẽ khiến quy tắc ở đây trở thành trò cười!"

Sau khi nghe xong lời này, ngón tay của Lâm Diệp vừa vặn buông ra, một đường parabol vô cùng đẹp, dứt điểm một tòa thành.

Cô ngẩng lên, hướng ánh mắt đến Lục Hàn Thuyên, cái nhìn trong đêm rất khác, có sự sắt bén, có cả sự lém lỉnh... Không ngờ anh lại sát bên cạnh mình, còn đang hơi cuối đầu xuống.

Lúc ngẩng lên, cô và anh, hai gương mặt dường như gần trong gan tất. Lâm Diệp không có thời gian để lúng túng, nhưng trái tim cô đập nhanh, cô men theo ánh sáng của máy chiếu, những tia sáng còn sót lại trong căn phòng nhìn người đàn ông xa lạ.

Một bên mặt anh chìm trong bóng tối, đường góc nghiêng sắc sảo tỉ mỉ, giống như được nghệ nhân chuyên nghiệp nhào nặn mà thành.

Trên đời này sẽ có người yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, chắc chắn nguyên nhân khách quan là do ánh mắt.

Không khác gì Lâm Diệp, mỗi đường nét của cô, anh đều cảm nhận được qua đôi mắt dịu dàng thoáng run của đồng tử nhỏ xinh.

Lòng ngực anh rộn ràng cảm giác xa lạ, Lâm Diệp nhìn sao cũng thật mềm mại dễ vỡ, nhưng cô lại bọc chính mình trong thủy tinh, chạm vào thì không sao nhưng làm vỡ thì chắc chắn cả hai đều sẽ bị thương.

Lời đến miệng cũng không trào ra được nữa, Lâm Diệp xoay đầu chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn, nhìn màn hình máy chiếu mà Dục Minh đang báo cáo.

Anh ấy báo cáo xong, đến lượt Khúc Hổ, mà Lâm Diệp là con người của sự buồn chán, cô nghe nhạc thì không sao nhưng mỗi lần nghe những thứ học thuật hay là hội thảo, cô chắc chắn bản thân chỉ có một con đường duy nhất.

Lục Hàn Thuyên thấy cô nghiêm túc được năm phút, sang phút thứ sáu anh thấy Lâm Diệp ngã ra ghế, tựa lưng vào như chuyên tâm lắng nghe, nhưng khi anh nhìn sang, dưới ánh đèn mờ u tối để ý mới thấy cô đã ngủ mất.

Cô gái này, thật biết cách trêu đùa người khác.

Nói sao thì, cũng chẳng trách cô được. Cô có vẻ không thích ở đây, càng không có mấy phù hợp với sở cảnh sát. Bề ngoài cô chuyên tâm làm việc, nhưng sâu thẩm trong thâm tâm người phụ nữ này chỉ mong một ngày được kết thúc công việc.

Đến đoạn mọi người nói về mục đích gây án và hành vi gây án, Lâm Diệp liền mở mắt, cô lấy điện thoại mở ra phần ghi chép, ghi một vài ý từ suy nghĩ của mình.

Lục Hàn Thuyên còn nghĩ cô ngủ, nhưng khi Lâm Diệp thức dậy, một chút ngái ngủ cũng không có, còn chuyên tâm ghi chép.

Khi có đủ mọi thứ, Lâm Diệp đúc kết bằng mấy chữ đơn giản.

'Nữ, 1m75, điều kiện kinh tế tốt, xinh đẹp, năng lực thể thao tốt, người có kế hoạch.'

Sau đó cô lại ghi thêm: 'Từng bị làm nhục, từ độ 5 đến 10 tuổi bởi người thân, từ 20 đến 30 tìm được đối tượng thỏa mãn.'

Sau đó là đến quá trình phát họa chân dung kẻ phạm tội của Lâm Diệp, vừa được gọi tên Lâm Diệp liền đứng bật dậy.

Cô không nhìn sang Lục Hàn Thuyên, cũng không cho anh bất kì câu hỏi hay lời chào hỏi nào nữa, cứ như vậy từng bước rời khỏi chỗ, khi đã đứng trên bục báo cáo, ánh mắt mọi người rất hỗn loạn, có chờ đợi, có vui mừng, cũng có không tin tưởng.

Lâm Diệp cười, biết năng lực của mình tới đâu, nhận ra mình trong mắt mọi người là 'loại người' như thế nào.

Cô từ tốn, sau khi thả lỏng mới nói: "Mọi người khẩn trương à? Không sao, tôi là bác sĩ tâm lý nhưng không đồng nghĩa với việc cái gì cũng biết."

"Bác sĩ Lâm! Tôi muốn hỏi!" Một nam cảnh sát đưa tay lên.

Lâm Diệp gật đầu: "Được, anh hỏi đi!"

Nam cảnh sát: "Nếu không phải cái gì cũng biết vậy có phải có những điều về hung thủ, chưa chắc cô nói đã đúng! Có phải không?"

Lâm Diệp hướng ánh nhìn đến nam cảnh sát đặt câu hỏi rất chân thành, sau đó cô nhìn mọi người trong phòng một lượt, thẳng thắn thừa nhận yếu điểm của mình: "Đúng vậy! Đúng là có những điều tôi chắc chắn nói không đúng về thủ phạm. Đơn giản, tôi không phải là thủ phạm, tôi chỉ là người ở giữa, vừa là hung thủ vừa là nạn nhân, giúp mọi người tìm đường đi ngắn nhất có thể."

Lục Hàn Thuyên khoanh hai tay trước ngực, ở dưới nhìn lên chăm chú quan sát Lâm Diệp, cô gái ban nảy còn chơi game, ngủ gật như chẳng hề hứng thú gì với công việc. Bây giờ, chính là một người phụ nữ trưởng thành đầy kinh nghiệm.

Giống như, việc giải đáp thắc mắc sớm đã trở thành thói quen.

Lâm Diệp hạ tông giọng, từ tốn đưa ra những lý luận của mình. Những gì cô cùng Lục Hàn Thuyên nói trước đó, cũng nói qua một lượt với mọi người, sau khi cô kết án cho hung thủ bởi mấy thông tin về giới tính, chiều cao, một số sở trường về hình thể, bên dưới đám đông liền ồn ào.

Lâm Diệp còn bổ sung thêm một ý: "Hung thủ có đồng phạm!"

Vẻ mặt chuyên tâm của mọi người thay bằng ngỡ ngàng rất khó tả, giống như không tin nhưng cũng giống như xem cô trở thành một 'hung thủ' thật sự.

Tình trạng này, hầu như đều xuất hiện trên gương mặt của mấy cô cậu sinh viên ở trường đại học.

Lâm Diệp vừa dứt lời, bên dưới liền có vô số cánh tay đưa lên muốn đặt câu hỏi.

"Bác sĩ Lâm! Làm sao cô biết hung thủ là nữ?"

"Làm sao khẳng định, hung thủ có mối quan hệ gần gũi với nạn nhân?"

"Cô có nói hung thủ đủ điều kiện kinh tế gần như là giàu có, căn cứ ở đâu chứ?"

"Còn nữa hung thủ lại tầm 25 đến 30 tuổi, không phải là độ tuổi quá trẻ hay sao? Điều kiện kinh tế cũng không đến mức giàu có như vậy?"

Tư Du cũng góp một phần: "Em muốn hỏi! Tại sao hung thủ lại cắt đi phần quan trọng của nạn nhân? Còn là không để nó lại hiện trường, cô ta giấu nó ở đâu?"

Lâm Diệp chờ câu hỏi được hỏi xong, mới từ từ giải đáp thắc mắc của mọi người.

"Tôi hỏi mọi người, nếu như bản thân mỗi người khi câm ghét đến oán hận một người, mà còn có thể giết chết người đó, theo cơ sở pháp lý bình thường nhất, mọi người sẽ làm gì?" Lâm Diệp nhìn mọi người ngồi ở dưới, ánh mắt dừng trên một nam cảnh sát ngồi hàng ghế đầu tiên.

"Cậu! Nói thử xem!" Lâm Diệp chỉ đích danh.

Nam cảnh sát lúng túng, nhưng suy nghĩ một chút liền đưa ra câu trả lời: "Tôi đương nhiên sẽ khiến người đó chết một cách khó coi nhất."

"Bằng cách nào?" Lâm Diệp lại hỏi.

Nam cảnh sát đáp lời: "Hành hạ đến chết!"

"Chỉ hành hạ thôi sao?" Lâm Diệp hỏi thêm một câu, giọng điệu chắc chắn đầy kiên quyết.

Mọi người đều tập trung ở cô, nam cảnh sát theo từng câu hỏi, bản tính vốn có của con người khi đối diện những thứ được 'đặt ra' và 'cần giải đáp' một là thuận theo, hai là trốn tránh.

Đối diện với một cô gái xinh đẹp lại 'vô hại' như Lâm Diệp, thân là một cảnh sát sẽ không ngần ngại trả lời câu hỏi của cô.

"Hành hạ, vứt xác, dù làm thế nào cũng không thể giấu được sự căm ghét."

Lời này vừa dứt, nam cảnh sát bất giác đưa tay che miệng. Thân là một cảnh sát, chính miệng mình lại nói ra những lời tàn độc như vậy đương nhiên sẽ phải ngượng ngùng.

Lâm Diệp gật đầu, trấn an mọi người: "Mọi người cứ bình tĩnh, đây là tâm lý chung của mỗi người, không phải riêng cậu ấy! Cho nên, từ góc độ của một người đàn ông, chỉ cần hành hạ đến chết là có thể thỏa mãn được cơn giận. Nhưng với một người phụ nữ thì khác. Tư Du..."

Đôi mắt đẹp của Lâm Diệp nhìn đến chỗ Tư Du, cô gái duy nhất của phòng hình sự giật mình.

Lại thấy trong người Lâm Diệp tỏa ra năng lượng tích cực, Tư Du mới dám lên tiếng: "Em... Theo cách của em, dù có chặt thành nhiều mãnh vứt cho chó ăn cũng không hả dạ!"

Lâm Diệp gật đầu: "Tốt lắm! Mọi người nghe rồi đó, hãy nhìn từ ảnh hiện trường, thi thể..."

Bút dạ trên tay Lâm Diệp hướng tia la-ze vào màn hình, ảnh những thi thể được chụp cận cảnh. Vết cắt bằng dao không bén, nhưng đường cắt vừa sâu vừa có lực, đã bị sưng phình và tím đen.

"... dấu vết đường dao rất kiên quyết, chính là một phát liền xuống tay, không do dự không chằn chừ. Bởi vì nhân cách phản xã hội, cô ấy hận những người đàn ông này. Có thể là trong một lần tình cờ, cũng có thể bọn họ có quen biết, hung thủ đã nhìn thấy những hành động khơi gợi lại ký ức tuổi thơ, cho nên mới quyết định giết người."

"Hung thủ chính là đang thay trời hành đạo, cũng nghĩ đến những người bị nạn nhân hành hạ hoặc là cưỡng hiếp trước đó. Thông tin của nạn nhân, trên dưới cũng có những tội danh quấy rối hoặc dính vào cưỡng bức không định tội." Giọng Lục Hàn Thuyên tiếp lời khi Lâm Diệp vừa dứt tiếng.

Anh bước lên bục phát biểu, ở dưới mọi người chăm chú lắng nghe. Một Lâm Diệp nhỏ nhắn chuyên nghiệp, bên cạnh là một Lục Hàn Thuyên trưởng thành nghiêm khắc, hình ảnh này thật sự quá đẹp mắt.

Người đàn ông đi đến, giật lấy bút dạ trên tay Lâm Diệp, hướng đến màn hình máy chiếu: "Nạn nhân từng phạm tội nhưng không ngồi tù, bằng một cách nào đó hung thủ đã tiếp cận được. Lý do để biết hung thủ có điều kiện kinh tế ổn định, chính là quá trình vận chuyển thi thể và nơi hành quyết nạn nhân. Hai nơi đó, hoàn toàn khác nhau."

"Hiện trường chúng ta phát hiện thi thể không phải là hiện trường đầu tiên, thi thể được vận chuyển đến, còn có thể mang từ dưới lên tận tầng 10, cho thấy hung thủ có khả năng thể thao, thể lực tốt. Nếu không phải vì mùi thi thể đầu tiên quá nồng, có khi những cái xác đã trở thành những bộ xương im lặng!" Lâm Diệp đón ý của Lục Hàn Thuyên, người này vừa dứt lời, người bên cạnh liền phối hợp.

Dù là lần đầu hợp tác, nhưng có vẻ rất ăn ý. Những câu hỏi cũng dần được giải đáp, cả việc tại sao bộ phận sinh dục của nạn nhân bị cắt bỏ lại không tìm thấy ở hiện trường.

Lâm Diệp từ tốn: "Ở thành phố, mỗi một hộ gia đình sẽ nuôi từ một đến hai con thú cưng. Việc không tìm thấy 'chỗ đó' của nạn nhân ở hiện trường rất dễ hiểu. Hung thủ muốn tra tấn họ, cắt bỏ rồi chẳng lẽ lại để quăng bên cạnh, cách tốt nhất là giữ lại bên cạnh mình bởi vì thứ đó không thể vứt lung tung, nhưng với một người như hung thủ, khả năng cao chính là đem những thứ dơ bẩn đó cho chó ăn, như cách Tư Du đã nói."

Tư Du không ngờ đến, chỉ vì một câu trả lời nhất thời của mình đã trở thành căn cứ cho cả một lý do lớn.

Tiểu Bạch đưa tay lên, hai mất sáng như sao, hào hứng muốn hỏi : "Bác sĩ Lâm! Có phải phụ nữ đều có điểm chung là khi giận dữ rất đáng sợ không? Đến cả 'cái đó' của nạn nhân cũng cắt bỏ không thương tiếc như vậy!"

Lâm Diệp bình thản nói: "Chưa nói với mọi người, 'cái đó' của nạn nhân chính là bị cắt trong lúc vẫn còn nhận thức!"

"Thật... thật sao?", mọi người hoảng hốt kêu lên.

Lâm Diệp cười: "Vậy nên, trả lời cho câu hỏi phụ nữ lúc tức giận có đáng sợ không, tôi nghĩ mọi người đều đã có đáp án!"

Động cơ đã có, quá trình cũng nắm rõ, bây giờ chỉ còn lại việc tiến hành truy bắt. Rút ngắn được đối tượng, cũng như phạm vi mà hung thủ hoạt động, chỉ sau một hôm phòng hình sự giống như có khởi sắc mới.

Hot

Comments

Kingston Tan fu jia

Kingston Tan fu jia

hay qua

2022-09-22

1

Thiên Bình

Thiên Bình

Pn thật đáng sợ, mặc dù tui cũng là pn 🤣😜🤣

2022-09-21

2

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Có án!
2 Chương 2: Đội trưởng Lục, chào anh!
3 Chương 3: "Cứ gọi tôi là Tiểu Diệp!"
4 Chương 4: Màn giới thiệu của 'người mới'
5 Chương 5: Đáp án
6 Chương 6: "Socola là của cậu?"
7 Chương 7: Bắt được nghi phạm
8 Chương 8: Tin nhắn
9 Chương 9: Biểu cảm khác lạ
10 Chương 10: Án mạng liên quan đến Đàm Thanh
11 Chương 11: Một đoạn phim đen
12 Chương 12: "Lục Hàn Thuyên, cứu mạng!"
13 Chương 13: Chăm sóc
14 Chương 14: Khách quý
15 Chương 15: Một người vì mọi người, mọi người vì một người
16 Chương 16: "Tại sao lại là cô?"
17 Chương 17: Án mạng ở hồ bơi trường đại học
18 Chương 18: Một cái đầu máu
19 Chương 19: Lĩnh Niệm bị bắt cóc
20 Chương 20: Đàn ông, đúng là con dao hai lưỡi!
21 Chương 21: Cãi nhau
22 Chương 22: Truy hỏi
23 Chương 23: Khước từ
24 Chương 24: Mượn chuyện công trả thù riêng
25 Chương 25: Ngôi nhà mất đi một thành viên
26 Chương 26: Lời khai
27 Chương 27: Hạ mình
28 Chương 28: Nụ hôn bất ngờ
29 Chương 29: Người bạn mới quen
30 Chương 30: "Có điên mới tin anh!"
31 Chương 31: "Chào em! Giáo sư Lâm!"
32 Chương 32: Lời khai của Vương Gia Giai
33 Chương 33: Lời khai của Phương Hồng
34 Chương 34: Bị đánh
35 Chương 35: Còn chưa kịp nhận người nhà đã bị nghi ngờ là tên 'vũ phu'...
36 Chương 36: Ngọt ngào
37 Chương 37: Tỏ tình
38 Chương 38: "Được! Em đồng ý!"
39 Chương 39: "Anh bạn trai thân mến..."
40 Chương 40: Danh chính ngôn thuận
41 Chương 41: Một chiếc cà vạt, bán giá gấp năm lần!"
42 Chương 42: "Anh ghen hả?"
43 Lời chúc năm mới
44 Chương 43: Tôi sợ mất em
45 Chương 44: Nguyên tắc nghề nghiệp
46 Chương 45: Tình yêu... thật đẹp!
47 Chương 46: Anh bạn trai 'gương mẫu'
48 Chương 47: Ghét của nào trời trao của đấy!
49 Chương 48: Ngày càng thích anh
50 Chúc mừng valentine
51 Chương 49: Không đánh mà khai
52 Chương 50: Hổ phụ sinh hổ tử
53 Chương 51: 12 cái kim
54 Chương 52: "Đúng là trời sinh hắc ám."
55 Chương 53: Kinh hồn bạt vía
56 Chương 54: Về nhà
57 Chương 55: Lâm Diệp không phải Lâm Diệp
58 Chương 56: Cảm nhận trái tim
59 Chương 57: Thoát nạn
60 Chương 58: Lời cợt nhả của anh trai họ Lục
61 Chương 59: "Mẹ em sẽ không đánh người có đúng không?"
62 Chương 60: Xem mắt tại sở cảnh sát
63 Chương 61: Phúc lợi đặc biệt
64 Chương 62: Ý định chia tay
65 Chương 63: Một đôi 'cẩu nam nữ'
66 Chương 64: Cơn sốt
67 Chương 65: Thẳng nam họ Lục. Hạ sốt
68 Chương 66: "Rút chăn ra khỏi người em! Sau đó... Thay quần áo mới cho em!"
69 Chương 67: "Em không thể!"
70 Chương 68: Trong phạm vi công việc, cô sẽ không ghen.
71 Chương 69: Vừa hèn mọn vừa nhu nhược!
72 Chương 70: "Chính là, anh có muốn cùng em quan hệ?"
73 Chương 71: Lâm Diệp bất an
74 Chương 72: Lâm Diệp nghi ngờ
75 Chương 73: Diễn kịch
76 Chương 74: Giáo sư Lâm không phù hợp với đội trưởng Lục
77 Chương 75: "Cứu tinh đến rồi!"
78 Chương 76: Tắm uyên ương (I)
79 Chương 77: Tắm uyên ương (II)
80 Đôi lời tâm sự của Niên
81 Thông báo nhỏoooooo
82 Chương 78: "Ai lên tiếng thì là người đó!"
83 Chương 79: Một buổi tập thể dục
84 Chương 80: Theo dõi
85 Chương 81: Nếu như không có chúng
86 Chương 82: Anh là cảnh sát
87 Chương 83: 'Người bạn' có chút bất lương
88 Chương 84: Sự chán ghét của Lâm Diệp
89 Chương 85: 'Lòng quân không phục'
90 Chương 86: Trái tim giật nảy
91 Chương 87: Cô gái nhỏ trong cơn mê
92 Chương 88: Lục Hàn Thuyên ngay từ đầu không nên yêu cô...
93 chương 89: Không bao giờ!
94 Chương 90: Một phần không thể thiếu
95 Chương 91: Lục Hàn Thuyên, cuối cùng cũng phải chết dưới tay hắn.
96 Chương 92: Lực bất tòng tâm
97 Chương 93: Ý định
98 Chương 94: Thầm gọi tên cô
99 Chương 95: Chờ đợi em
100 Chương 96: Mặt trời phía trước
101 Chương 97: Nên làm sao?
102 Chương 98: Bảo vệ
103 Chương 99: Chia tay
104 Chương 100: "Em muốn anh!"
105 Chương 101: Lời xin lỗi muộn màng
106 Chương 102: Người yêu nhau rồi cũng sẽ quay về với nhau!
107 Chương 103: Cùng nhau chiến đấu
108 Chương 104: Nghe theo mệnh lệnh
109 Chương 105: Thật sự bỏ cuộc
110 Chương 106: Cách nhau bức tường
111 Chương 107: Động trời
112 Chương 108: Trộm. Sắp sinh
113 Chương 109: Em bé nổi giận
114 Chương 110: Cuộc điện thoại kì lạ
115 Ngoại truyện: Lục Hàn Thuyên trở về
116 Ngoại truyện: Truy thê
117 Ngoại truyện: Làm lành
118 Ngoại truyện: Từng khoảng ký ức
119 Ngoại truyện: Vài mẫu truyện nhỏ ngọt ngào
120 Ngoại truyện: Dụ cưới
121 Ngoại truyện: Mặc cảnh phục
122 Ngoại truyện: Bố bỏ đi
123 Ngoại truyện: Chuyện sính lễ
124 Ngoại truyện: Kết hôn
125 Lời kết
Chapter

Updated 125 Episodes

1
Chương 1: Có án!
2
Chương 2: Đội trưởng Lục, chào anh!
3
Chương 3: "Cứ gọi tôi là Tiểu Diệp!"
4
Chương 4: Màn giới thiệu của 'người mới'
5
Chương 5: Đáp án
6
Chương 6: "Socola là của cậu?"
7
Chương 7: Bắt được nghi phạm
8
Chương 8: Tin nhắn
9
Chương 9: Biểu cảm khác lạ
10
Chương 10: Án mạng liên quan đến Đàm Thanh
11
Chương 11: Một đoạn phim đen
12
Chương 12: "Lục Hàn Thuyên, cứu mạng!"
13
Chương 13: Chăm sóc
14
Chương 14: Khách quý
15
Chương 15: Một người vì mọi người, mọi người vì một người
16
Chương 16: "Tại sao lại là cô?"
17
Chương 17: Án mạng ở hồ bơi trường đại học
18
Chương 18: Một cái đầu máu
19
Chương 19: Lĩnh Niệm bị bắt cóc
20
Chương 20: Đàn ông, đúng là con dao hai lưỡi!
21
Chương 21: Cãi nhau
22
Chương 22: Truy hỏi
23
Chương 23: Khước từ
24
Chương 24: Mượn chuyện công trả thù riêng
25
Chương 25: Ngôi nhà mất đi một thành viên
26
Chương 26: Lời khai
27
Chương 27: Hạ mình
28
Chương 28: Nụ hôn bất ngờ
29
Chương 29: Người bạn mới quen
30
Chương 30: "Có điên mới tin anh!"
31
Chương 31: "Chào em! Giáo sư Lâm!"
32
Chương 32: Lời khai của Vương Gia Giai
33
Chương 33: Lời khai của Phương Hồng
34
Chương 34: Bị đánh
35
Chương 35: Còn chưa kịp nhận người nhà đã bị nghi ngờ là tên 'vũ phu'...
36
Chương 36: Ngọt ngào
37
Chương 37: Tỏ tình
38
Chương 38: "Được! Em đồng ý!"
39
Chương 39: "Anh bạn trai thân mến..."
40
Chương 40: Danh chính ngôn thuận
41
Chương 41: Một chiếc cà vạt, bán giá gấp năm lần!"
42
Chương 42: "Anh ghen hả?"
43
Lời chúc năm mới
44
Chương 43: Tôi sợ mất em
45
Chương 44: Nguyên tắc nghề nghiệp
46
Chương 45: Tình yêu... thật đẹp!
47
Chương 46: Anh bạn trai 'gương mẫu'
48
Chương 47: Ghét của nào trời trao của đấy!
49
Chương 48: Ngày càng thích anh
50
Chúc mừng valentine
51
Chương 49: Không đánh mà khai
52
Chương 50: Hổ phụ sinh hổ tử
53
Chương 51: 12 cái kim
54
Chương 52: "Đúng là trời sinh hắc ám."
55
Chương 53: Kinh hồn bạt vía
56
Chương 54: Về nhà
57
Chương 55: Lâm Diệp không phải Lâm Diệp
58
Chương 56: Cảm nhận trái tim
59
Chương 57: Thoát nạn
60
Chương 58: Lời cợt nhả của anh trai họ Lục
61
Chương 59: "Mẹ em sẽ không đánh người có đúng không?"
62
Chương 60: Xem mắt tại sở cảnh sát
63
Chương 61: Phúc lợi đặc biệt
64
Chương 62: Ý định chia tay
65
Chương 63: Một đôi 'cẩu nam nữ'
66
Chương 64: Cơn sốt
67
Chương 65: Thẳng nam họ Lục. Hạ sốt
68
Chương 66: "Rút chăn ra khỏi người em! Sau đó... Thay quần áo mới cho em!"
69
Chương 67: "Em không thể!"
70
Chương 68: Trong phạm vi công việc, cô sẽ không ghen.
71
Chương 69: Vừa hèn mọn vừa nhu nhược!
72
Chương 70: "Chính là, anh có muốn cùng em quan hệ?"
73
Chương 71: Lâm Diệp bất an
74
Chương 72: Lâm Diệp nghi ngờ
75
Chương 73: Diễn kịch
76
Chương 74: Giáo sư Lâm không phù hợp với đội trưởng Lục
77
Chương 75: "Cứu tinh đến rồi!"
78
Chương 76: Tắm uyên ương (I)
79
Chương 77: Tắm uyên ương (II)
80
Đôi lời tâm sự của Niên
81
Thông báo nhỏoooooo
82
Chương 78: "Ai lên tiếng thì là người đó!"
83
Chương 79: Một buổi tập thể dục
84
Chương 80: Theo dõi
85
Chương 81: Nếu như không có chúng
86
Chương 82: Anh là cảnh sát
87
Chương 83: 'Người bạn' có chút bất lương
88
Chương 84: Sự chán ghét của Lâm Diệp
89
Chương 85: 'Lòng quân không phục'
90
Chương 86: Trái tim giật nảy
91
Chương 87: Cô gái nhỏ trong cơn mê
92
Chương 88: Lục Hàn Thuyên ngay từ đầu không nên yêu cô...
93
chương 89: Không bao giờ!
94
Chương 90: Một phần không thể thiếu
95
Chương 91: Lục Hàn Thuyên, cuối cùng cũng phải chết dưới tay hắn.
96
Chương 92: Lực bất tòng tâm
97
Chương 93: Ý định
98
Chương 94: Thầm gọi tên cô
99
Chương 95: Chờ đợi em
100
Chương 96: Mặt trời phía trước
101
Chương 97: Nên làm sao?
102
Chương 98: Bảo vệ
103
Chương 99: Chia tay
104
Chương 100: "Em muốn anh!"
105
Chương 101: Lời xin lỗi muộn màng
106
Chương 102: Người yêu nhau rồi cũng sẽ quay về với nhau!
107
Chương 103: Cùng nhau chiến đấu
108
Chương 104: Nghe theo mệnh lệnh
109
Chương 105: Thật sự bỏ cuộc
110
Chương 106: Cách nhau bức tường
111
Chương 107: Động trời
112
Chương 108: Trộm. Sắp sinh
113
Chương 109: Em bé nổi giận
114
Chương 110: Cuộc điện thoại kì lạ
115
Ngoại truyện: Lục Hàn Thuyên trở về
116
Ngoại truyện: Truy thê
117
Ngoại truyện: Làm lành
118
Ngoại truyện: Từng khoảng ký ức
119
Ngoại truyện: Vài mẫu truyện nhỏ ngọt ngào
120
Ngoại truyện: Dụ cưới
121
Ngoại truyện: Mặc cảnh phục
122
Ngoại truyện: Bố bỏ đi
123
Ngoại truyện: Chuyện sính lễ
124
Ngoại truyện: Kết hôn
125
Lời kết

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play