Chương 3: “Tiên sinh ngốc nghếch” tới.
Điều hạnh phúc nhất của buổi sáng mùa đông là gì? Hừm, hạnh phúc nhất chính là được cuộn tròn trong chăn đánh một giấc tới chiều. Và cái cảm giác hạnh phúc ấy đang được Đường Di Giai nằm chill không kiểm soát.
Vậy nhưng cảm giác ấy chẳng tồn tại được bao lâu vì đúng tám giờ, một lực đạo vừa phải sẽ tác động đến ổ chăn ấm áp của cô. Sau một tiếng “Soạt”, cả người Đường Di Giai hoàn toàn bại lộ trong không khí.
“A! Lạnh quá!” Đường Di Giai cuộn tròn thân thể, cô đưa tay kéo kéo chiếc chăn yêu quý của mình.
“Di Giai! Tám giờ sáng rồi mà con còn không chịu dậy đến nhà hàng hả?” Ba Đường cầm chăn đứng một bên bất lực quát.
“Ba! Không phải hôm trước ba còn ôm con say rượu đi về sao? Tự nhiên giờ ba lại đổi tính thành bà nội trợ thích cằn nhằn rồi.” Đường Di Giai mơ mơ hồ hồ nhớ lại cảnh mình uống rượu say và được ba Đường đến đưa về nhà.
“Ai thèm ôm con, đừng ngủ mơ nữa. Cả đời này ba chỉ muốn ôm mẹ con thôi. Con nhanh dậy đến nhà hàng xem chút đi. Đừng có đùn đẩy hết việc cho Tiểu Tịnh nữa.” Nói xong, ba Đường liền vứt chăn trở lại giường của Đường Di Giai rồi cầm muôi đi xuống dưới tầng tiếp tục chuẩn bị bữa sáng.
Ngồi trên giường xoa xoa cái đầu như tổ quạ. Đường Di Giai nhớ lại cảnh mình được ôm lúc say rượu. Cái cảm giác đó vừa ấm áp vừa chân thực, đâu có giống như giấc mơ. Nghĩ đi nghĩ lại, cô bất chợt nhớ về buổi tối cuối cùng của tuổi hai bảy... Ngày đó vì buồn bực "Con đường tình duyên" lật đận của bản thân nên cô quyết định uống rượu giải sầu. Tiếp đến là... cô mộng du, tự mình mò vào bệnh viện chiếm giường của soái ca? Hờ hờ, nếu diễn biến như vậy thì cảm giác được ba ôm đưa về nhà là mơ thật. Đường Di Giai tự gõ đầu mình hai cái.
“Sao mình có thể nghĩ ba ôm mình được nhỉ? Từ nhỏ tới giờ mình được ba ôm mấy lần chứ, ba toàn có ôm mẹ không à. Haizzz...” Đường Di Giai thở dài một tiếng rồi trở mình lăn xuống giường chạy vào phòng vệ sinh.
Dưới nhà, ba Đường đã chuẩn bị sẵn cho cô một hộp thức ăn sáng và hai thùng lớn đựng đầy bánh kem.
Đường Di Giai xuống dưới nhà nhìn hai thùng bánh kem và hộp cơm của mình được để ngay ngắn trên bàn thì cũng biết được phần nào công việc hôm nay mình cần làm.
“Ba à, ba không thể để con ăn sáng ở nhà được sao?” Đường Di Giai dù nói vậy nhưng tay vẫn nhanh chóng bê thùng bánh kem ra xe.
“Ai bảo con dậy muộn chứ. Đến nhà hàng thì nhớ ăn sáng đầy đủ.” Ba Đường dù nghe cô than thở nhưng vẫn không rủ lòng thương cho cô ăn sáng ở nhà mà vẫn bắt cô phải lập tức đến nhà hàng làm việc. Thực ra ông cũng thương con gái lắm nhưng vì muốn cùng mẹ Đường tận hưởng cuộc sống của hai người nên ông đành phải hi sinh con gái để hưởng thụ cuộc sống hai người một cách trọn vẹn nhất.
“Dạ, vâng vâng. Bây giờ con đến nhà hàng mà, con không ăn cơm hộp của ba thì cũng sẽ kiếm thứ khác cho vào bụng. Ba yên tâm vào nhà với mẹ đi.” Leo lên xe, Đường Di Giai vẫy vẫy tay chào ba mình rồi vặn chìa khóa lên đường.
Nhìn xe của Đường Di Giai an toàn quẹo ở ngã tư, ba Đường mới chịu quay lại vào nhà.
“Hừm, cũng đến lúc tìm cho Di Giai một người để nương tựa rồi. Nếu không chỉ sợ lời của bà đồng kia sẽ trở thành sự thật mất.” Lắc lắc đầu, ba Đường âm thầm tính toán.
...
Lúc này, ở nhà hàng Thành Di. Kiều Nhã Tịnh đang tiếp chuyện với Đình Khải Trạch.
“Xin chào. Vị tiên sinh này, xin hỏi anh có cần giúp đỡ gì không? Anh đang tìm ai ạ?” Kiều Nhã Tịnh thấy Đình Khải Trạch loay hoay ở quầy lễ tân thì tiến tới bắt chuyện.
“Ừm, chào cô. Tôi đến để tìm Đường Di Giai, không biết cô ấy có ở đây không?” Đình Khải Trạch nhã nhặn nở cười lịch sự. Vừa khéo hôm nay anh có một cuộc khảo sát gần khu này nên anh sẵn tiện ghé vào đây thăm quan một chút và tìm gặp vị "Tiểu thư mộng du” gọi anh là ba kia.
Kiều Nhã Tịnh tròn mắt nhìn người trước mặt. Anh chính là người tối qua Di Giai gọi điện kể cho cô. Ờm... ừm... Di Giai gọi anh ta là gì nhỉ? Phải rồi, phải rồi.
“Anh có phải là vị “Tiên sinh ngốc nghếch” không? Ha ha, hân hạnh, hân hạnh. Nào, nào. Khách quý mời vào, mời vào.” Kiều Nhã Tịnh ngay lập tức thay đổi nét mặt hiện giờ của mình thành nét mặt "đón tiếp thượng đế” để đón tiếp Đình Khải Trạch. Di Giai đã nói đây có thể chính là ý chung nhân đời này của cô ấy nên cô quyết định hi sinh bản thân chào đón anh thật nồng hậu, chu đáo.
“...” "Tiên sinh ngốc nghếch". Đình Khải Trạch gượng gạo mỉm cười rồi theo Kiều Nhã Tịnh vào bên trong.
“Tiên sinh, anh dùng bữa tự nhiên. Đây là nhà hàng buffet nên anh cứ tùy ý chọn lựa. Và đương nhiên bữa ăn này là do Thanh Di chúng tôi mời khách. Chúc anh ngon miệng.” Chuẩn phục vụ khách VIP, đến chiếc đĩa đưa cho Đình Khải Trạch, Kiều Nhã Tịnh cũng chọn chiếc đĩa đắt nhất để đưa.
“Cho tôi hỏi Đường tiểu thư...” Đình Khải Trạch bây giờ đang cực kì muốn gặp Đường Di Giai.
“À, Di Giai đang trên đường đến đây. Anh cứ dùng bữa trước, lúc nào cô ấy đến tôi sẽ nói cô ấy ra gặp anh.” Kiều Nhã Tịnh vờ bình tĩnh đáp lời Đình Khải Trạch. Thực ra cô cũng không biết bây giờ Đường Di Giai đang trên đường đến đây thật hay đang ngủ nướng ở nhà nữa.
“Cảm ơn cô. Vậy cô ấy đến thì nhờ cô nói giúp có vị “Tiên sinh ngốc nghếch” đang muốn tìm cô ấy.” Dứt lời, Đình Khải Trạch lại nở nụ cười tiêu chuẩn rồi tự nhiên đi chọn thức ăn.
Updated 35 Episodes
Comments
❄️𝓠𝓾𝓮𝓮𝓷 ❄
"Tiên sinh ngốc nghếch" và "Tiểu thư mộng du"
2023-04-24
0
#bơ
ghế đầu nè
2023-02-13
0