"À mà..." - Tô Lam cười ngượng ngịu: "Quần áo của tôi anh để đâu rồi?"
Cứ thế này mà đi ra ngoài không ổn chút nào, thật sự không hề ổn.
“Tôi hong khô rồi để ở ghế sofa ngoài kia.” – Dạ Thiên đứng dậy bước tới cửa bỗng khựng người xoay lại nhìn cô: “Cô là người đầu tiên bắt tôi hầu hạ, xem ra mệnh cô rất lớn.”
Tô Lam cười lấy lòng: “Cảm ơn anh, ai cũng nói vậy, tôi sẽ cố gắng dọn dẹp và chăm sóc anh chu toàn.”, nói xong đứng dậy lấy chăn quấn quanh người nép sát vào tường lần mò ra ngoài.
“Cô không tìm tới tôi quậy phá nữa là tôi đã cảm kích lắm rồi.” – anh đi phía sau nói vọng theo.
“Sao có thể, tôi đâu phải loại con gái buông thả mà suốt ngày rượu chè say sỉn rồi tìm người này người nọ làm phiền chứ.” – cô ôm chăn xua tay, lắc đầu.
Cầm lấy đồ đạc của mình cô xông thẳng vào nhà tắm đóng cửa lại.
“Thời tới cản không kịp, xông ngay anh đẹp trai còn tốt tính nữa, đừng nói đây là ý trời nha… Hihihi” - đứng trong phòng tắm cô nhìn vào gương cười thẹn thùng, vỗ vỗ mặt mình một chút cho tỉnh táo: “Không được, mày đang gây rắc rối cho người ta, giờ đang chuộc lỗi, nghĩ bậy bạ gì hả? Tỉnh tỉnh tỉnh.”
Trong nhà tắm bước ra, Tô Lam cười tươi hớn hở: “Tắm xong thoải mái thật.”
Dạ Thiên đang ngồi trên sofa phòng khách chăm chú bấm laptop, nghe vậy ngước mắt lên nhìn: “Đêm qua còn chưa tính là tắm?”
“Không, đó chỉ là nghịch nước thôi.”
“À… Con gái các cô mỗi lần tắm đều dao động từ một giờ đồng hồ à?” – anh nâng tay lên chỉ chỉ vào đồng hồ của mình.
Tô Lam không trả lời anh mà chỉ cười tươi: “Anh muốn ăn gì? Để tôi nấu.”
Dạ Thiên khoanh tay trước ngực: “Cô biết nhà tôi có gì?”
Cô hỏi cứ như anh là khách còn cô là chủ.
“Không, nhưng vào xem thì biết thôi.” – cô chỉ tay về phía nhà bếp.
Sao biết được chứ, mới tới lần đầu cửa nẻo còn chưa quen nói gì đến việc biết trong nhà anh có gì, hỏi thật dư thừa.
“Bị cô phá hỏng hết rồi.” – Dạ Thiên bình tĩnh đáp lại lời cô, từ món ăn được đến không ăn được đều nằm đầy sàn rồi thì xem gì nữa.
Cô im lặng đi thẳng vào bếp mở tủ lạnh xem xét.
“Còn được vài quả trứng với một mớ rau củ, tôi nấu cơm chiên thập cẩm cho anh ăn.” – Tô Lam đứng trong phòng bếp nói vọng ra.
Thật may đêm qua cô không làm gà mái, nếu không mấy quả trứng này chắc cũng đi tìm thổ địa rồi.
Dạ Thiên đặt máy vi tính lên bàn, sải chân bước về phía nhà bếp.
“Cô biết nấu ăn?” – anh nhìn cô vẻ không tin tưởng.
Tô Lam gật đầu, tên này là đang nghi ngờ trình độ của cô sao?
Ít nhiều gì cô cũng từng học nấu ăn một năm, không ngon nhưng cũng đâu tới nổi tệ.
“Biết chứ, ở một mình không nấu thì ăn cơm tiệm suốt à? Tôi nấu không ngon một chút thôi, vẫn ăn được.”
Nói nhiều anh lại nói tôi khoe mẻ, chị đây sẽ cho cưng biết thế nào là nấu ăn bằng thực lực.
Anh bước tới giành cái chảo trong tay cô: “Vậy để tôi nấu, tôi không muốn trang bìa mặt báo ngày mai có tên mình.”
Cô giật mạnh cái chảo lại, lườm anh: “Anh xem thường tôi quá đó, hôm nay tôi sẽ cho anh mở mang tầm mắt.”
Không thể bị khinh thường vậy được, danh dự của bản thân, danh dự của sư phụ, phải làm cho tên này câm nín.
“Thật sự an toàn chứ?” – Dạ Thiên đứng bên cạnh nhìn cô chuẩn bị nguyên liệu, mày chau lại.
Tô Lam đang cầm con dao trên tay thái củ cải đỏ, nghe anh nói vậy thì thở dài: “Aizz.. Anh nhiều điều quá, ra ngoài ngồi chờ đi.”, buông con dao xuống đẩy anh ra khỏi khu vực phòng bếp của mình.
Hồi lâu sau, cô ló đầu ra khỏi phòng bếp hỏi: “Anh ở đây một mình à?”
Dạ Thiên đang chau mày nhìn laptop, nghe cô hỏi vậy thì thuận miệng đáp: “Ừ.”
“Nhà lớn vậy mà anh chỉ ở một mình thôi sao, không thấy buồn tẻ à?” – cô trở lại bếp, nói vọng ra.
“Không, rất thoải mái, rất yên tĩnh.”
“Anh làm việc gì? Lương cao lắm sao?” – cô tiếp tục nói lớn,.
Dường như nấu ăn một mình rất buồn chán thì phải.
“Không cao, sao hỏi vậy?” – anh vẫn chăm chú gõ bàn phím, mắt không dời màn hình dù một chút, xem ra rất chuyên tâm nhưng vẫn trả lời mọi câu hỏi của cô.
“Nhà anh to vậy, lương không cao thì sao mua nổi, với mức lương của tôi, có để dành thêm 20 năm nữa cũng chưa mua được căn thế này.” – cô nói xong lại ngó nghiêng xung quanh.
Căn nhà này là một căn hộ hạng A, là loại VVIP nằm ở tầng cao nhất, bày trí sa hoa lại rất rộng rãi, bốn bề đều lắp kính để thuận tiện nhìn ngắm thành phố.
Ngoài kia còn có hồ bơi, căn biệt thự thu nhỏ này không có giá vài tỷ thì cũng vài chục tỷ, người bình thường như cô nào có cơ hội đặt chân vào đây ở chứ, nói không giàu, lương không cao, là điêu thật sự.
“419 ngàn.” – Dạ Thiên trả lời ngắn gọn.
“419 ngàn gì?” – Tô Lam khó hiểu chạy ra, trên tay vẫn đang cầm thìa.
“Đô la Mỹ.”
“Hả?” – nghe anh nói xong, tay chân cô bủn rủn, miệng nhẩm nhẩm tính toán, sau đó hỏi: “Một ngàn đô đổi ra bao nhiêu?”
“Cứ tính chẵn 23 ngàn Việt cho dễ.” – anh không dời mắt sang nhìn cô, tay gõ phím liên tục.
“Gần mười tỷ.” – cô hét lớn, đứng như trời trồng nhìn anh.
Thật sự... Căn nhà này… 10 tỷ.
Dạ Thiên có chút giật mình, ngừng tay nhìn lên cô: “Có gì mà hét dữ vậy? Khét cơm hết rồi kìa.”
Tô Lam vội chạy vào bếp, đảo cơm chiên trong chảo, miệng lẩm bẩm: “Mười tỷ… Mười tỷ… Anh ta làm gì mà giàu vậy? Tối qua mình phá nhà anh ta, còn muốn đền bù nữa… Trời ơi… Cái thân gây hoạ mà.”
Cố giữ bình tĩnh, cô tỏ ra không có gì, vui vẻ nói vọng ra: “Anh mua nhà mà cũng biết lựa số quá ha.”
“Lựa gì?” – anh thắc mắc nhìn vào phòng bếp.
“Giống với anh lắm.” – cô cười tươi đáp.
Dạ Thiên khó hiểu nay lại khó hiểu hơn.
Cô gái này toàn nói những chuyện không liên quan.
“Giống gì?”
“419 anh biết nó là gì không?” – Tô Lam để cơm ra dĩa, trang trí một chút rồi bê ra bàn.
Anh lắc đầu.
“Tình một đêm.” – cô nháy mắt với anh, ngồi xuống ghế chóng cằm.
Nhìn anh đúng chuẩn tra nam, không thay người tình như thay áo thì cũng là loại thích ra đường tìm vui một đêm.
Mặt anh tối sầm, ngừng việc đang dang dở, lạnh giọng: “Cô nghĩ tôi là loại người đó.”
Cô gái này, cứu cô một lần mà giờ lại dùng bụng ta suy ra bụng người, nghĩ anh là loại đàn ông không đứng đắn.
Tô Lam mỉm cười lắc đầu: “Không có, chỉ là nghe số đó tôi lại liên tưởng tới nó thôi, không cố ý nói anh đâu.”
“Đến ăn đi, nếm thử món tôi nấu.”, cô vẫy vẫy tay gọi anh lại, sau đó lại nói: “Hôm trước tôi lại đọc được thêm vài số nữa, anh muốn nghe thử không?”
“Vô vị.” – anh kéo ghế ngồi xuống.
“Sao là vô vị, cũng phải dùng đầu óc để suy nghĩ mới tìm ra được những số có ý nghĩa vậy, anh mới vô vị.” – cô bĩu môi cúi đầu ăn cơm.
“1314, một đời một kiếp.. 9420, chính là yêu em.. 930, anh nhớ em.” – anh nhẹ nhàng buông ra một câu làm cô ngừng động tác, kinh ngạc nhìn anh.
Vài trò trẻ con mà muốn làm khó anh sao?
“Anh biết sao? Vậy anh thích số nào?” – Tô Lam chớp chớp mắt chờ đợi.
“Không thích.” – Dạ Thiên cầm muỗng nĩa, lắc đầu.
Cô bĩu môi, sao không thích, có ý nghĩa vậy mà, ngọt ngào chết đi được.
Anh múc muỗng cơm đầu tiên bỏ vào miệng, chậm chậm nhai.
Tô Lam chăm chú nhìn anh: “Thế nào? Ngon không?”
Anh gật đầu: “Cũng tạm.”
Có thể nói cô gái này là người phụ nữ đầu tiên anh không cảm thấy bài xích, từ những việc cô làm, từ những câu cô hỏi, đến cả sự tồn tại của cô ở bên cạnh anh, không gây cho anh chút khó chịu nào, mặc dù cô rất phiền phức.
“Ngon thỉ cứ nói là ngon, tạm là tạm thế nào?” – cô cúi đầu ăn cơm của mình, miệng lầm bẩm.
Khen mà cũng kiệm lời, nói một câu là đột tử liền hay sao mà không dám nói, cất công nấu mà không khích lệ tinh thần cho cô được một xíu nữa.
“Cô bao nhiêu tuổi?” – anh ngừng tay, ngồi nhìn cô gái đang lầm bầm trong miệng phía đối diện.
Tô Lam nhìn anh vẻ khó chịu: “Hỏi làm gì? Anh không biết hỏi tuổi phụ nữ chính là điều tối kỵ sao?”
“Cô là phụ nữ à?”
Dạ Thiên bật ra một câu hỏi khiến cô muốn ngã ngửa, tròn xoe mắt nhìn anh.
“Nhìn tôi có chỗ nào không giống phụ nữ.” – cô cố gắng giữ bình tĩnh, hít sâu vào thở mạnh ra để kiềm nén cảm xúc của mình.
Anh nhìn trái nhìn phải, sau đó nói: “Nhìn chỗ nào cũng thấy không giống.”
Trêu cô rất vui, điều này anh vừa mới nhận ra vào sáng nay.
Cô buông mạnh muỗng xuống dĩa, lớn giọng: “Nè.. Tôi mới nấu bữa sáng cho anh mà anh đối xử với tôi vậy hả?”
Anh nén cười, lắc đầu: “Ờ.. Tôi xin lỗi.”
Cô cầm chiếc muỗng lên, múc cơm bỏ vào miệng, tối qua đã ói ra hết rồi, sáng giờ còn vận động tới lui, thật sự muốn cắm đầu vào ăn thật nhanh để lắp đầy bao tử: “Nghe vậy còn được.”
“Sao cô lại để tóc ngắn?”
Cơm đầy trong miệng, cô cố gắng nhai nuốt hết số cơm còn lại mới trả lời anh: “Dễ thương, cá tính, trẻ trung, năng động.”, vừa nói vừa lấy tay hất nhẹ mái tóc ngắn ngang vai bồng bềnh của mình.
“Giống trẻ em học mẫu giáo hơn.” – anh không lạnh không nóng nói ra suy nghĩ từ lúc ban đầu gặp cô đến giờ.
Thật sự cô có chút ngô nghê, giống trẻ em chưa đủ tuổi vị thành niên hơn cô gái đã đi làm để kiếm sống.
Tô Lam sâu sắc ban tặng cho anh một cái lườm đầy uy hiếp: “Anh đang cố tình đúng không? Tôi chỉ lỡ đập phá một chút, bây giờ đang rất ăn năn hối hận mà âm thầm sửa sai rồi.. Ok.. Anh đừng kiếm chuyện với tôi nữa... Ok”
Dạ Thiên cười mỉm: “Ok”
Anh chỉ đang nêu lên hiện thực, sao cô lại không thích nhìn nhận?
Chỉ có đôi chút phũ phàng thôi mà.
“Khi nào cô rời đi?” – anh ngừng ăn, cầm ly nước ép lên uống một ngụm.
Mới đó đã muốn đuổi cô đi rồi hả? Người này thật là vong ân: “Ăn no xong là anh đã muốn đuổi tôi đi rồi à? Không có chút tình người nào.”
“Cô ở lại đây làm gì mà không chịu đi?” – anh vẫn ngồi chỗ cũ, tay gõ nhẹ lên bàn nhìn cô.
Cô nhìn một vòng: “Không phải anh muốn tôi dọn dẹp sao? Dọn rồi thì tôi đi ngay, tôi là người rất có trách nhiệm với công việc của mình.”
“Hay cô thấy tôi đẹp trai nên muốn nán lại đây?” – anh thuận tiện dùng tay vuốt nhẹ mái tóc màu hạt dẻ bồng bềnh của mình, để lộ ra một khuôn mặt đẹp trai đến ma mị.
Tô Lam sặc cơm ho khù khụ, tay với lấy ly nước uống để dằn lại cơn ho: “Anh muốn tôi nghẹn chết hay phun cơm ra đầy mặt anh?”
Chưa thấy ai lại tự tin tới mức này, mặc dù là anh có đẹp trai thật, nhưng không tới nổi cô phải quỵ luỵ, mất giá đến thế.
“Tôi nói sai sao?” – Dạ Thiên nhếch mày nhìn cô.
Cô lắc đầu, giọng thành khẩn: “Không sai… Nhưng không chỗ nào đúng hết.”
Nói đến đây anh đứng bật dậy lấy áo khoác: “Cảm ơn vì bữa sáng, tôi có chút việc phải đi rồi, nếu cô muốn ở lại thì cứ tự nhiên.”
Bước ra tới cửa anh bỗng đảo lại: “Khi nào rời đi nhớ đóng cửa, tôi không muốn xuất hiện một Tô Lam thứ hai đâu.”
Rất thân thiện cười tươi, vẫy tay chào cô rồi mới rời đi.
Tô Lam đứng dậy với tay theo định gọi lại nhưng người đã đi mất, nhìn dĩa cơm rồi nhìn ra cửa: “Người gì mà nói đi là đi, không sợ mình trộm đồ hết sao?”
Ngồi xuống ăn nốt phần cơm còn lại của mình, cảm giác hụt hẫng có thể không chú ý tới, nhưng bụng đói thì không thể bỏ qua.
Dọn dẹp mọi thứ xong, cô nhìn ngắm một vòng căn nhà sa hoa này, cảm thán: “Tuổi trẻ tài cao!!!”
Bước ra khỏi cửa, cô đi thẳng xuống lầu.
Thảo nào căn hộ anh mua lại mắc vậy, thì ra là khu nhà ở thương mại của Dạ Thị, đây là khu vực nằm ở trung tâm thành phố HN, sầm uất cùng sa hoa bậc nhất nước V.
Chưa nói đến sự phồn thịnh nơi đây, chỉ việc những khu thương mại hay những công ty con của Dạ Thị cứ như nấm mọc sau mưa đã nói lên sự đắt giá cùng độ phát triển của tập đoàn này.
Trong tay cầm từ 100 triệu đi mua sắm ở đây, chỉ e không đủ để dạo quanh một vòng.
Updated 131 Episodes
Comments
Ngô Thanh Vy
ũa 419 là tình 1 đêm mà=)
2023-02-27
1
Quynh Tran
a giàu a có quyền
2022-02-13
4