Tổng Tài, Xin Hãy Ôm Em Thật Lâu
Chapter 2
Miễu Tuyết Phi
Hả ? Tôi sai ư ?
Du Huyền (giáo viên khoa nấu nướng)
Chậc ! Cung thiếu phu nhân, cô có chú ý nghe giảng không vậy ?
Miễu Tuyết Phi
Tôi...tôi có...
Du Huyền (giáo viên khoa nấu nướng)
Đủ rồi, ai có thể trả lời thay Cung thiếu phu nhân ?
Du Huyền (giáo viên khoa nấu nướng)
Châu thiếu phu nhân, xin mời
Tu Mật Nhi
Để có được bữa cơm hạnh phúc cho các thiếu gia ta cần phải hòa quyện một chút tình cảm, một chút tấm lòng, một chút hương ví tinh thần để giúp anh ấy thoải mái hơn, cho dù món ăn mình làm có tệ anh ấy cũng sẽ ăn
Du Huyền (giáo viên khoa nấu nướng)
Tốt lắm, Châu thiếu phu nhân ngồi đi
Tu Mật Nhi
Vâng [ngồi xuống]
Du Huyền (giáo viên khoa nấu nướng)
Cô nghe rõ chưa Cung thiếu phu nhân ?
Du Huyền (giáo viên khoa nấu nướng)
Ngồi đi, lần sau chú ý hơn
Du Huyền (giáo viên khoa nấu nướng)
Được rồi, tiếp tục bài học
Lâm Tịch Nhi
Ê, cô ta là ai vậy ?
Miễu Tuyết Phi
Cô không biết sao ? Cô ta là Tu Mật Nhi, là thiên kim nhị nữ nhi nhà họ Tu
Lâm Tịch Nhi
Thật sao ? Nhìn cô ta ăn mặt mộc mạc lại không có khí chất của một nàng dâu gì cả
Miễu Tuyết Phi
Cô không biết đấy thôi, từ nhỏ cô ta không có được hạnh phúc như bao cậu ấm, tiểu thư khác. Cô ta từ nhỏ phải chịu sự dày vò của mẹ kế, sau khi lớn lên cô ta phải bị ép gả cho Châu Gia, trong Châu Gia toàn là giới thượng lưu có danh có tiếng nên cô ta chịu khổ cũng không ít
Lâm Tịch Nhi
"hóa ra cô ấy cùng chung số phận với mình, không thương cũng không ai nhớ đến"
Du Huyền (giáo viên khoa nấu nướng)
Tiết học đến nay kết thúc, các vị có thể ra về
Lâm Tịch Nhi
Wou~mỏi quá đi
Miễu Tuyết Phi
À mà Lăng thiếu phu nhân này
Lâm Tịch Nhi
Tôi tên Lâm Tịch Nhi
Miễu Tuyết Phi
Tên cô thật đẹp, hóa ra cô là tiểu thư cao quý nổi tiếng được Lâm Gia hết mực cưng chiều
Miễu Tuyết Phi
Tôi là Miễu Tuyết Phi
Lâm Tịch Nhi
Rất vui được quen biết cô
Miễu Tuyết Phi
Chúng ta cùng một số phận, chị em phải hiểu nhau mới có thể giải quyết những áp lực làm dâu nhà quý tộc
Lâm Tịch Nhi
Haha, cô thật biết đùa
Tu Mật Nhi
Này, hai cô đang đi về nhà sao ?
Lâm Tịch Nhi
Đúng vậy, cô muốn đi nhờ sao ?
Tu Mật Nhi
Ừm, đúng vậy [giọng có chút buồn]
Miễu Tuyết Phi
Thôi, lên xe đi, tài xế của học viện sẽ đưa chúng ta về
Tu Mật Nhi
Vậy tốt quá, cảm ơn hai người [vui vẻ]
Tu Mật Nhi
Hai cô là Lâm Tịch Nhi và Miễu Tuyết Phi đúng không ?
Miễu Tuyết Phi
Ừm đúng rồi, cho hỏi thiếu phu nhân đây tên gì ấy nhỉ ?
Tu Mật Nhi
Cô nhại cổ trang cũng hay đấy, tôi là Tu Mật Nhi, là dâu của Châu Gia
Miễu Tuyết Phi
Châu Gia ư ? Là nơi hội tụ những người trong giới thượng lưu
Miễu Tuyết Phi
Có vẻ cô hơn chúng tôi rồi
Tu Mật Nhi
Đâu, Lâm tiểu thư cũng vượt hơn tôi rồi, sau này cô sẽ là người phụ nữ được những người trong giới thượng lưu tôn làm nữ hoàng, vì cô giờ là vợ và là chính thiếp của Lăng thiếu gia
Lâm Tịch Nhi
Haha, cô phóng đại quá rồi
"Lăng thiếu phu nhân, tới nơi rồi"
Lâm Tịch Nhi
Nhanh vậy sao ? Thôi tôi đi đây, hẹn gặp lại vào ngày tới
Liễu Đà
Wéo wèo weo, hôm nay cô học nấu ăn có vẻ cũng khá đấy [nhìn vào những vết thương bị dao cắt trúng trên tay cô]
Lâm Tịch Nhi
Con cảm ơn lời khen của mẹ [vò vò những vết thương]
Lăng Gia Ngôn
Hôm nay nhà mình ăn gì vậy ta ? [khựng lại nhìn vào phòng khách]
Lâm Tịch Nhi
Hôm...hôm nay con không có nấu đồ ăn được, đây là lỗi của con
Liễu Đà
Thật vô tích sự, không lẽ bị thương có một xíu cũng làm không xong, vô dụng !
Lâm Tịch Nhi
Con...con thật sự làm không được
Liễu Đà
Dâu với con, bị thương không có nghĩa là không làm được, cô đâu có bị liệt
Liễu Đà
[cầm cây] còn dám cãi lại
Lâm Tịch Nhi
Ah ! [ngã xuống]
Liễu Đà
Bây giờ mới gọi là liệt, tôi vừa mới đánh vào chân cô nên giờ mới gọi là liệt
Lâm Tịch Nhi
Hic...[cố gắng cầm cự]
Lâm Tịch Nhi
Mẹ, mẹ thật quá đáng, con không thể nào cầm nổi một đôi đũa nữa, nói chi đến việc nấu một món ăn
Liễu Đà
Cô...[giơ cây rơi rồi đánh]
Lăng Gia Ngôn
[đỡ lấy cây roi bằng tay không]
Lăng Gia Ngôn
Mẹ ! Bây giờ con mới biết được đằng sau con người tỏ vẻ nhân từ lại là một con rắn độc chết người
Lăng Gia Ngôn
Rốt cuộc mẹ đã giết bao nhiêu người rồi
Liễu Đà
Con...mẹ nuôi con khôn lớn để con hỏi mẹ đã giết bao nhiêu người ?
Liễu Đà
Gia Ngôn, con nên nhớ người được bước vào Lăng Gia chỉ có con gái của tập đoàn Hứa Thị...
Lăng Gia Ngôn
Đủ rồi, đừng nhắc đến cô ta nữa, nếu mẹ nhắc đến cô ta nữa thì mẹ đừng trách con nhẫn tâm
Liễu Đà
Con...[lùi về sau]
Lâm Tịch Nhi
[sợ hãi] "anh...anh ấy thật đáng sợ"
Lăng Gia Ngôn
Còn không mau cút lên phòng, cô muốn để mẹ tôi tức chết sao ?
Lâm Tịch Nhi
V-vâng, em...em đi liền [vội vàng đứng lên nhưng quên mất mình vừa bị đánh một cú thật mạnh vào chân]
Lăng Gia Ngôn
[bế lên] đúng là không làm nên tích sự gì
Lâm Tịch Nhi
"anh ấy đang bế mình, thật ấn áp, mình có thể nghe rõ tiếng nhịp tim của anh ấy" [áp vào]
Lâm Tịch Nhi
Gia Ngôn, sao tim anh đập nhanh vậy ? Không lẽ anh bị bệnh tim ?
Lăng Gia Ngôn
Bớt lảm nhảm đi, tới rồi, mau xuống đi
Lâm Tịch Nhi
Ờ...ừm [bước xuống]
Lâm Tịch Nhi
Cảm ơn anh, em vẫn hơi đau chân chút [cố gắng bước vô rồi ngồi xuống giường]
Lăng Gia Ngôn
Cô thật yếu đuối, mẹ tôi vốn dĩ đánh rất mạnh, nếu cô cứ yếu đuối thế này thì sao cô có thể sống sót khi làm dâu Lăng Gia ? [mở tủ lấy hộp y tế, để xuống]
Lâm Tịch Nhi
À ! [đưa tay]
Lâm Tịch Nhi
[đỏ mặt] "đây là lần đầu tiên anh ấy chịu nắm tay mình"
Lăng Gia Ngôn
Tay cô thật nhạy cảm với tôi nhỉ ? Tay cô khá lạnh đấy
Lâm Tịch Nhi
[rút lại] tại...tại trời lạnh
Bên ngoài trời nắng chang chang, tự nhiên thấy lạnh sao kì vậy ta ?
Lăng Gia Ngôn
Trời nóng hơn mùa hè rồi đấy
Lâm Tịch Nhi
À quên [đưa tay]
Lăng Gia Ngôn
[chấm thuốc vào vết thương]
Lăng Gia Ngôn
Tay cô tuy chỉ bị trầy xước nhưng nếu không chịu thoa thuốc thường xuyên sẽ để lại vết xẹo trên ngón tay
Lăng Gia Ngôn
Vì cô là thiếu phu nhân của Lăng Gia nên không thể bị thương, dù chỉ một con kiến cắn cũng không được
Lăng Gia Ngôn
Đau không ? [chạm]
Lâm Tịch Nhi
"không ngờ anh ấy nhìn thì không thích mình nhưng mình không tin mình không thể chinh phục được anh ấy"
Lăng Gia Ngôn
Nè nè, tỉnh lại tỉnh lại, bôi xong rồi, đứng dậy đi
Lâm Tịch Nhi
Vậy phiền anh rồi Gia Ngôn [đứng lên]
Comments