Không tin tưởng.

Lại một tuần nữa trôi qua, Doãn Gia Hạo từ sau đêm đó liền không về nhà. Vẫn như thường lệ, cô uống vitamin sau đó lên giường đi ngủ. Đang trong cơn mê, cô cảm thấy dường như có ai đó đang xé quần áo mình. Khẽ vuốt ve toàn bộ cơ thể cô, bàn tay to nắm lấy một bên ngực tròn trịa lại cắn mút bên ngực còn lại không ngừng khiến cô khó chịu mà rên rỉ. Cô bừng tỉnh, nhìn thấy mái tóc màu đen đang ở trước ngực mình, cả cơ thể không ngừng vặn vẹo. Bàn tay to lớn của anh vòng qua ôm chặt lấy vòng eo cô, không ngừng cắn mút trên cơ thể Cao Hàn Ngọc.

"Không được..."

"Cô có quyền lựa chọn sao?"

"Hôm nay..em.. em không khoẻ.."

Ngón tay của anh đưa vào mật đạo của cô, cả người cô như co lại, anh lấy một tay giữ chân cô. Chọc vào sâu hơn, khoé miệng nhếch lên cười.

"Không khoẻ sao? Sao tôi thấy thân thể cô rất muốn nha."

"Không..A.." Cô không ngừng lắc đầu, anh lại đưa thêm một ngón tay chọc sâu vào, mật dịch của cô nóng bỏng chảy ra trên tay anh. Anh rút ta, lại đâm thật sâu vào. Cả thân người cô vặn vẹo, hai tay nắm chặt ga giường. Anh lại cắn mút bộ ngực tròn của cô.

"Thế nào? Muốn không?"

"Không.. tha cho em.."

Anh ngồi phắt dậy, giữ lấy hai chân cô, không chần chừ một khoảnh khắc mà đâm vào. Tiếng hét của cô lại như tiếng rên rỉ kiều diễm dưới thân anh. Doãn Gia Hạo khẽ nhếch môi cười khinh bỉ, rút ra rồi mãnh liệt đâm vào..

"Không.." Tiếng van xin của cô hoà vào tiếng rên rỉ không thành lời, nước mắt đau đớn tràn ra khỏi khoé mi.

"Cô phải nhớ tôi cưới cô về làm gì chứ? Ngày nào cô vẫn muốn hưởng thụ danh hiệu Đệ nhất phu nhân thì ngày đó vẫn phải nằm dưới thân tôi mà hầu hạ cho tốt."

"Nhà cô cũng thật biết thương con gái, một Cao Hàn Ly bỏ trốn. Lại tìm ngay một người chị gái thay thế. Tôi thật sự muốn nhìn xem họ thấy con gái họ chỉ là công cụ phát tiết cho tôi thì sẽ có vẻ mặt thế nào?"

"Không.. van xin anh..."

Anh càng nói càng mãnh liệt ra sức đâm vào. Doãn Gia Hạo nở nụ cười giễu cợt, nhìn người con gái dưới thân thập phần chán ghét.

"Van xin tôi? Van xin tôi tiếp tục sao? Hay cô lại muốn như em gái cô, bỏ trốn cùng người đàn ông khác? Cao Hàn Ngọc tôi nói cho cô biết, cô không có cửa đâu."

"Không.. em.. không như thế." Cô bám lấy tay anh muốn gạt ra, ngược lại anh lại khống chế hai cổ tay cô, nắm đến mức đau nhói.

"Chỉ cần cô một ngày còn mang họ Cao, mang dòng máu nhà họ Cao. Tôi sẽ không bao giờ tin tưởng."

——————————————————————

Cao Hàn Ngọc không biết mình đã ngất đi lúc nào, tỉnh dậy đã là buổi trưa hôm sau. Cô nhanh chóng xuống giường thay quần áo rồi đến nhà sách, mặc kệ cho cơn đau nửa người đang tàn phá cơ thể cô.

Cô muốn làm việc, cô sợ lời nói của bác sĩ, lời nói của Doãn Gia Hạo lúc nào cũng bủa vây lấy cô.

Cao Hàn Ngọc lại không ngờ lúc này ở văn phòng đang có một vị khách không mời mà tới.

"Tổng giám đốc, chị đến rồi." Tiểu Manh Manh chào cô. Đang định báo cáo công việc thì một cô gái khác cầm một tách cafe đến.

"Ừ."

"Đại tỷ, cafe của chị."

"Ừ."

"Đại tỷ, từ sáng sớm đã có một vị tiểu thư tìm đến chị. Cô ấy đã chờ được 2 tiếng rồi."

"Hôm nay rất mệt, không tiếp khách."

"Cô ấy nói nếu chị không muốn gặp liền đưa chị mẩu giấy này."

Cao Hàn Ngọc nhíu mày, cầm lấy mẩu giấy mở ra rồi lập tức vò nát. Tay di di mi tâm, cô đưa túi xách cho cô gái được gọi là Tiểu Manh Manh.

"Tiểu Yến Tử, mời cô ta vào văn phòng chị đi. Không cần pha trà."

"Vâng ạ."

Cô gái tự nhiên đi vào văn phòng của Cao Hàn Ngọc, lúc này Cao Hàn Ngọc đang ngồi ở ghế sofa chủ vị tại bàn trà. Hai tay cô đặt hai bên thành ghế, chân phải vắt chéo lên chân trái. Cô gái đó tự nhiên ngồi vào ghế sofa thượng hạng ngay cạnh.

"Chào chị, tôi là Lộ Ân Vân." Lộ Ân Vân nở nụ cười thập phần khiêu khích, tay phải đưa ra phía trước.

"Cô muốn gì nói thẳng đi." Cao Hàn Ngọc không khách khí nói thẳng, phớt lờ bàn tay của cô ta. Lộ Ân Vân cũng chẳng tỏ ra ngại ngùng mà thu tay về.

"Không phải tôi đã viết rõ trong giấy rồi sao ? Tôi muốn Doãn Gia Hạo."

"Cô muốn Doãn Gia Hạo thì đến tìm anh ta, tìm tôi để làm gì?" Cao Hàn Ngọc mặt không biểu lộ chút cảm xúc, không nhanh không chậm mà nói.

"Tôi không chỉ muốn thể xác của Doãn Gia Hạo, tôi còn muốn cả danh xưng Đệ Nhất Phu Nhân."

Cao Hàn Ngọc như cười như không: "Lộ tiểu thư, vị trí này tôi có thể cho cô, nhưng cô có ngồi được hay không lại phải đi hỏi Doãn Gia Hạo rồi."

Lộ Ân Vân liền nói: "Chỉ cần cô kí tên lên giấy ly hôn, lập tức anh ấy sẽ ly hôn."

"Vậy sao tôi phải ký?"

"Chồng cô không yêu cô, tối nào cũng muốn ngủ với tôi."

"Lộ tiểu thư này, người phụ nữ bên cạnh chồng tôi lại không chỉ có mình cô. Tam thê, tứ thiếp chồng tôi không thiếu, nhưng vị trí chính thê này lại mãi mãi thuộc về tôi."

"Cô.. không biết xấu hổ." Lộ Ân Vân cáu kỉnh nói.

Cao Hàn Ngọc đã lập tức nhìn ra, đây lại là một vị tiểu thư không có não. Một năm qua cô không biết đã gặp bao nhiêu người phụ nữa thế này, đôi khi chưa kịp lên giường với chồng cô,chỉ là cùng ăn vài bữa cơm, ngồi cùng một phòng trong pub. Đều muốn ngồi vào vị trí của cô.

"Loại thiếp như cô lại muốn đến đòi vị trí của chính thê, ai mới là người không biết xấu hổ đây?"

"Anh ấy đã không yêu cô, vì sao cô không chịu buông tha anh ấy?"

Lộ Ân Vân tức giận, bắt lấy cổ tay của Cao Hàn Ngọc. Cao Hàn Ngọc nhíu mày, muốn giằng tay cô ta ra nhưng không được, tối qua bị Doãn Gia Hạo hành hạ, bây giờ còn chưa hồi sức.

"Làm sao tôi có thể buông tha nhà họ Doãn a? Cô thử nghĩ xem?" Cao Hàn Ngọc nhếch nhếch môi cười xong lại nói: "Cho dù tôi không được anh ta yêu, tôi cũng ngồi trên đỉnh cao mà vạn người ngưỡng mộ. Dù tôi không được anh ta yêu, tôi cũng là Đệ Nhất Phu Nhân mà những người như cô luôn ghen tị, thèm khát. Dù tôi không được anh ta yêu, sau này con tôi cũng là người danh chính ngôn thuận thừa kế sản nghiệp của Doãn gia. Cô nói xem, tôi buông tha Doãn Gia Hạo như thế nào đây?"

Tay Cao Hàn Ngọc bị nắm đến đau nhói nhưng vẫn cố gằn giọng nói, cô gặp bao người phụ nữ cũng chưa thấy ai dám lỗ mãng như thế này.

"Cô.. không có liêm sỉ." Lộ Ân Vân dường như muốn phát tiết, bàn tay vung lên muốn tát Cao Hàn Ngọc. Cao Hàn Ngọc liền hất cốc cafe trên bàn vào người ả, trong khi ả đang hét lên đau đớn liền rút tay ra, chạy ra khỏi phòng.

"Tiểu Yến Tử."

"Đại tỷ." Tiểu Yến Tử lập tức có mặt.

"Cho người vác cô ta ra khỏi văn phòng, thay sofa."

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play