"Cao Hàn Ngọc, cô muốn tạo phản sao?" Doãn Gia Hạo rống lên với người phụ nữ đang ôm bát salad thuỷ tinh ngồi ở phòng khách, vừa xem TV vừa ăn ngon lành.
"Không phải nói anh đi công tác sao?" Cô nuốt nước bọt, tay vẫn cầm cái dĩa chỉ chỉ vào anh.
"Nếu không nói thế, làm thế nào bắt được cô?" Người phụ nữ này thật không ngoan ngoãn, từ sau hôm đó liền trốn biệt tích, nào là về thăm ông bà nội rồi đưa ông bà nội đi tắm suối nước nóng mấy ngày, nào là trở về thăm bố mẹ đẻ, nào là đi công tác thành phố lân cận, nhưng mà lạ lùng thay anh cứ đến nơi cô đến là cô đã trở về. Anh cũng thật sự không hiểu sao lại phải đi tìm cô.
"Anh bắt em làm gì a?" Cao Hàn Ngọc tỏ vẻ ngây thơ vô tội.
"Tại sao cô dám trốn tôi?" Anh trống một tay lên thành ghế sofa, đầu dựa vào đó.
Cao Hàn Ngọc vẫn cho một miếng salad vào mồm, miệng cười hì hì: "Em làm sao dám chứ."
Anh giật mất bát salad trong tay cô đặt lên bàn, nửa quỳ nửa người áp lên khiến cô lập tức cảnh giác lùi lại.
"Anh lại muốn làm gì chứ?" Cao Hàn Ngọc theo phản xạ đặt hai tay lên phía trước chắn giữa cô và anh.
"Tất nhiên tìm cô để phát tiết."
"Doãn Gia Hạo, anh thiếu đàn bà sao?" Một câu nói khiến anh ngẩn người, đúng vậy, anh không thiếu đàn bà, tại sao cứ phải nhất nhất tìm cô mới được?
Sức chịu đựng của cô đã hết nổi rồi, cô nghĩ kĩ rồi, sợ gì anh chứ có ông bà nội anh sẽ không dám ly hôn với cô, chỉ cần anh không ly hôn với cô thì Cao gia chẳng sợ gì hết.
"Anh mau cút ra cho tôi, hôm nay tôi đến ngày, rất khó chịu."
"Cô thật sự làm phản?" Doãn Gia Hạo gằn giọng, chụp lấy cổ tay cô, cô không khách khí đạp vào bộ hạ của anh, sau đó thật nhanh lẻn ra khỏi vòng vây anh chạy lên phòng.
Tào quản gia đang bê ly trà vào phòng khách thì thấy thiếu phu nhân bực dọc đi lên gác. Bà đi vào phòng khách thì lấy Doãn Gia Hạo đang nằm ở ghế sofa mặt đầy nhăn nhó.
"Tiên sinh uống trà." Tào quan gia như không nhìn thấy gì, đặt tách trà xuống bàn rồi lủi ra sau.
"Từ đã." Thấy Tào quản gia đứng lại, Doãn Gia Hạo hỏi: "Bình thường tính cách cô ta cũng như thế?"
Tào quản gia mỉm cười đáp: "Phu nhân đối xử với mọi người trong nhà vô cùng tốt. Chỉ có hai ngày nay phu nhân đang đến kì kinh nguyệt của phụ nữ. Cơ thể có hơi khó chịu nhưng cũng không đến nỗi cáu kỉnh như vừa rồi."
"Cái kì gì gì đó.. khó chịu lắm sao?" Doãn Gia Hạo tò mò hỏi.
"Đúng vậy, nó làm cho phu nhân tức ngực, đau bụng, đau lưng, thi thoảng còn khó thở. Tính nết cũng thay đổi." Bà ngập ngừng một lát rồi lại hỏi: "Tiên sinh quan tâm phu nhân sao?"
"Vớ vẩn!" Anh lập tức phủ nhận khiến Tào quản gia muốn phì cười. Đúng nha? Tại sao anh lại hỏi mấy thứ vớ vẩn này làm gì chứ? Phiền phức.
< Mọi người đọc truyện làm ơn cho em xin ý kiến nha!! >
Doãn Gia Hạo sau hôm đó lại đi thành phố C cắt băng khánh thành cho một khu vui chơi giải trí nào đó, đi mất 4 ngày. Hôm nay lại gửi đến công ty cô một đống đồ ăn chỉ có ở thành phố C khiến cho Tiểu Manh Manh và Tiểu Yến Tử mắt chữ A, mồm chữ O. Cao Hàn Ngọc lại vạn lần cảnh giác chính mình, người đàn ông điên kia lại nghĩ ra trò gì mới đày đoạ cô đây? Cô ôm lấy túi xách bất lực trở về nhà.
"Tào bà bà, Doãn Gia Hạo đã về chưa?" Cao Hàn Ngọc vừa nhìn thấy Tào quản gia thì hỏi ngay.
"Tiên sinh nói hôm nay có buổi tiệc xã giao, sẽ về muộn ạ"
"May quá, may quá. Vậy tôi lên phòng đây."
"Phu nhân, người có muốn ăn một chút suop không ạ?"
"Không cần đâu, tôi lên phòng đây."
Tào quản gia nhìn thấy phu nhân trẻ tuổi chạy biến lên lầu, mỗi lúc bà lại thấy cô gái này có phần đáng yêu, nếu gần một năm nay chỉ có chịu đựng thì bây giờ lại thay đổi, dường như ngấm ngầm chống lại thánh chỉ của Doãn Gia Hạo.
Nửa đêm, một mùi rượu sộc thẳng vào mũi Cao Hàn Ngọc, cô giật mình ngồi dậy lại bị một cánh tay to lớn ép nằm xuống. Kì lạ nha, hôm nay anh ta lại chỉ ôm cô chứ không làm gì nhưng mà rõ ràng phòng bật máy lạnh, vì sao nóng như vậy chứ? Cô bất giác chạm vào cánh tay người đang ôm mình, lại thấy nóng ran.
"Doãn Gia Hạo?"
Đổi lại cô nhận lấy chỉ là tiếng ậm ừ, xoay người chạm vào mặt anh xong rồi kết luận một câu: Doãn Gia Hạo phát sốt. À hoá ra anh cũng là con người.
Cao Hàn Ngọc lật đật bò dậy lau người cho anh, lại lấy một chiếc khăn khác đắp lên trán anh nhưng làm thế nào cũng không thể cho anh uống thuốc được. Cô bực mình định quay đi thì anh lại hất chiếc khăn trên trán ra, Cao Hàn Ngọc lại vắt lại chiếc khăn rồi đắp lên. Cao Hàn Ngọc miệng thì mắng chửi nhưng tay thì lại đắp lại.
____________________________________________________
Khi Doãn Gia Hạo tỉnh lại thì thấy anh đang nắm tay Cao Hàn Ngọc, cô thì ngồi tựa vào thành giường ngủ gật, bộ đồ hôm qua của anh cũng được thay ra bằng một bộ đồ ngủ. Trên mặt còn chiếc khăn đã xô xệch. Anh khó khăn nuốt nước bọt, lại thấy bên cạnh cô để một cốc nước cùng vài vỉ thuốc. Doãn Gia Hạo liền với qua cầm lấy uống, vừa đặt cốc nước xuống thì Cao Hàn Ngọc đột nhiên mở mắt. Tư thế của ai người thực mờ ám, như thể anh đang ngồi lên người cô vậy, hai người cứ như vậy nhìn chằm chằm nhau.
Yết hầu của Doãn Gia Hạo lên xuống vài lần, bàn tay lại chu du khắp người cô khiến cô khó chịu.
"Mới sáng sớm, anh muốn làm gì chứ?"
"Tất nhiên làm làm tình, tôi nhịn sắp hai tuần rồi." Doãn Gia Hạo gằn giọng, từ hôm cô bỏ trốn đó không phải đã nửa tháng rồi sao?
"Nửa tháng?" Cô giật mình, nếu vậy là lần cuối cùng với cô sao? Chẳng lẽ anh không động vào người phụ nữ khác? Không thể nào? Còn đang mải suy nghĩ thì quần áo của cô đã bay ra khỏi người lúc nào không hay. Doãn Gia Hạo thấy Cao Hàn Ngọc không nhập tâm, tức giận cắn xuống bộ ngực mềm một phát.
"A.. anh là chó sao?"
Anh bóp lấy một bên ngực, lại cắn mút một bên, càng lúc càng càn rỡ cắn khắp nơi, Cao Hàn Ngọc khó chịu văn vẹo cơ thể lùi về sau. Doãn Gia Hạo đươc thể nhấc hai chân lên, chôn mặt vào nơi bí mật của cô.
"Không, a.. aa.."
Cao Hàn Ngọc giật lấy tóc Doãn Gia Hạo, cả căn phòng đầy mùi dục vọng.
"Muốn hay không muốn?" Doãn Gia Hạo lại trêu đùa cô. Thấy cô quay đi, ngón tay đưa vào mật đạo ra vào càng lúc càng nhanh khiến cô không kìm được kêu rên theo tiết tấu ngón tay anh.
Doãn Gia Hạo thấy cô không ngừng lắc đầu thì lại cười cười, túm cô ngồi lên người anh, lần này từ từ mà đâm vào.
"Thích không? Hả" Anh liên tục dựa sát vành tai cô vừa cắn vừa mút hỏi. Người đàn bà ương ngạnh này càng ngày càng lộ rõ sự đanh đá, vừa bấu chặt vào hai vai anh vừa cào loạn xạ.
Cô cảm nhận được động tác của anh không còn thô bạo như những lần trước, nhưng cũng không hề chậm đi. Một lần rồi lại một lần, Cao Hàn Ngọc bực dọc muốn đạp Doãn Gia Hạo nhưng không có sức, vì vậy cứ như con mèo, cào rách cả da thịt anh. Khi cô ngất đi trên người anh thì anh mới dừng lại, nhìn vẻ mặt mệt mỏi tựa vào người anh ngủ ngon khiến anh bật cười.
Doãn Gia Hạo cảm thấy người phụ nữ này gần đây rất to gan, cái gì cũng dám làm đi? Thật sự muốn biết ai thay cho cô lá gan mới?
Anh lắc đầu vào nhà tắm pha nước tắm ấm, lại ném cô xuống, không nhanh không chậm mà lau người cho cô. Làm xong anh mới khó chịu, mình đang làm cái trò gì thế này?
Anh bực bội thay quần áo, không thèm ăn sáng mà đá cửa đi tới công ty.
Updated 44 Episodes
Comments
Bhaann
tg là trai hãy gái vậy
2020-08-22
14