Trong cái rủi cũng có cái may. Sau khi xương sườn của Cảnh Linh được tháo băng, tuy vẫn còn đau nhưng không ảnh hưởng gì tới sức khỏe thì con bệnh nan y lại truyền tới.
Lần này sau khi lên cơn bệnh Cảnh Linh được đưa tới một nơi. Xung quanh tối đen, có nhìn cũng chỉ là mông lung mờ ảo.
Cảnh Linh nhéo mạnh vào đùi mình.
Các bác sĩ làm ơn hãy cứu cháu về thực tại. Cái viên cứt chuột kia không biết đưa cháu đến đâu rồi đây!
Sao bảo đi tìm thần cơ mà. Thần phải là thiên đường kim quang vô hạn chứ. Sao lại là đống tối đen thế này.
Đùng.
Cảnh Linh nghe trên đầu mình vang lên một tiếng động lớn, cô giật nảy người mở mắt ra mọi thứ đã thay đổi.
Nước tràn vào trong họng. Cảnh Linh muốn mở miệng kêu cứu nhưng trong cổ nghẹn ứ. Cô cố gắng vùng vẫy nhưng càng chìm xuống sâu hơn.
Mẹ nó, thần cái con khỉ.
Ta chưa chết vì bệnh mà đã chết vì đuối nước thế này sao!
Có bàn tay vươn tới, kéo đầu Cảnh Linh nhô lên khỏi mặt nước. Ý thức của cô đã cạn, không còn biết trời trăng gì nữa.
Lần nữa tỉnh lại, xung quanh là màu trắng xóa, có các y tá, bác sĩ đứng bên cạnh.
Cảnh Linh thở phào một cái.
Thật may, ta trở về rồi!
Có người chạy hùng hục vào, ôm lấy Cảnh Linh gào khóc:
- Vân Hy à, tôi lo chết đi được. Tôi còn sợ cô nghĩ quẩn bỏ lại một mình tôi thì tôi biết làm sao. Cô mà chết rồi thì ai chơi với tôi!
Phủi phui cái mồm quạ. Ai chết! Biết ta ám ảnh cái từ chết này lắm không?
Cảnh Linh gỡ người kia ra. Là một thiếu nữ như hoa, vì chút nước mắt mà biến thành mèo nhỏ.
Cảnh Linh nhíu mày hỏi:
- Cô là ai? Mẹ tôi đâu?
Người kia có chút ngỡ ngàng, sau cùng là òa khóc:
- Hu hu Vân Hy, cô đuối nước đến mất trí nhớ rồi sao? Đến tôi mà cô cũng không nhận ra à? Giờ phải làm sao đây? Hay là mổ não ra sửa...
Cảnh Linh cố gắng gỡ thiếu nữ đang ôm mình ra nhưng không được.
Lại có người mở cửa đi vào, ông cụ chống gậy đi tới trước mặt Cảnh Linh.
Thiếu nữ bên cạnh vừa thấy ông cụ thì nhanh chóng đứng dậy, lấy tay lau nước mắt, làm ra điệu bộ vô cùng khẩn trương.
Ông cụ chau mày nhìn Cảnh Linh:
- Không sao là tốt. Lần sau đừng có hành động hồ đồ như vậy!
Ả. Sao toàn người đâu đâu thế này?
Cảnh Linh khẽ giật mi tâm:
- Cho hỏi, mẹ cháu đâu.
Ông cụ hơi bất ngờ nhìn Cảnh Linh, ông nhìn vệ sĩ bên cạnh như phân phó điều gì đó, sau mới trả lời:
- Mẹ cháu thì phải ở nhà của cháu chứ!
- Vậy, ông là ai?
Ông cụ chau mày nhìn Cảnh Linh, đáy mắt có chút lạnh.
Thiếu nữ bên cạnh nhanh chóng lấy tay bịt miêng cô lại:
- Lão gia, Vân Hy mới tỉnh dậy, tình trạng vẫn chưa tốt, chắc cô ấy hơi mệt nên hỏi lung tung. Hay là để cháu chăm sóc cho cô ấy, lão gia còn bận nhiều chuyện, ông cứ đi trước cũng được ạ!
Ông cụ nhìn Cảnh Linh thêm mấy lần rồi cũng đồng ý rời đi.
Thiếu nữ chờ ông cụ đi, đến khi không còn nghe thấy bước chân nữa mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Thiếu nữ cầm lấy vai Cảnh Linh:
- Cô thật sự là mất trí nhớ rồi sao?
Cảnh Linh hơi suy nghĩ. Giờ ta nói ta không phải cái gì đấy Vân Hy các người có đem ta quẳng lại xuống biển không?
Cảnh Linh nghĩ một hồi, đành dấu nhẹm chuyện mình không phải Vân Hy đi.
- Ừm.
Thiếu nữ lo lắng:
- Không ổn rồi. Chuyện này mà để lão gia biết được, ông ấy sẽ rất tức giận đó.
Cảnh Linh nhìn ra cửa:
- Là người vừa đi sao?
- Ừm, ông ấy là ông chồng của cô.
- Hả? Tôi có chồng!
Thiếu nữ bị làm cho giật mình:
- Ừ. Hơn nữa chồng của cô còn là một người đàn ông cao, phú, soái, người phụ nữ nào cũng mơ ước. Thiếu gia Đường thị, Đường Thiên Tuấn.
Cảnh Linh nghe mà lòng quặn thắt. Giờ ta nói thật ta không phải Vân Hy thì cô có tin không? Chứ tự dưng cô bắt ta có một người chồng. Dù có cao phú soái đến mấy ta cũng sợ.
Cảnh Linh lững thững đi vào nhà vệ sinh, cô vỗ làn nước lạnh lên mặt.
Khoan, sao eo không đau? Cảnh Linh sờ vào sườn, vạch áo ra xem. Không có vết tích gãy xương.
Cô hoảng hốt ngẩng mặt lên, người trong gương lạ hoắc.
Mẹ, ta đuối nước một cái liền có thể thay gân đổi cốt, lột da tráo mặt rồi sao?
Cảnh Linh nuốt nước bọt, tự sợ hãi bản thân.
Cô dựa vào tường, cố lấy chút bình tĩnh cuối cùng mở điện thoại, gọi về cho mẹ.
- Alo, cho hỏi là ai gọi tới vậy?
Tiếng đàn ông truyền tới, Cảnh Linh sợ hãi hỏi:
- Mẹ tôi đâu?
- Mẹ cái gì mà mẹ. Đây là số của tôi. Đồ điên này.
Người đàn ông dập máy. Cảnh Linh hoang mang vô cùng. Cô nắm chặt vạt áo, cố gắng tự thôi miên bản thân đây chỉ là mơ.
Nhưng mở mắt tỉnh dậy, vẫn là gương mặt lạ hoắc đó.
Cảnh Linh sờ sờ khuôn mặt trắng bóc, mịn màng. Người trong gương rất đẹp, có thể ví như công chúa. Nhưng đột nhiên xinh đẹp như vậy, ta cũng không thể thích ứng.
Cảnh Linh lại lật dở điện thoại, lên mạng tìm một hồi, lại không có bất kì thông tin gì của cô. Tài khoản mạng xã hội hay số điện thoại cũ đều không tồn tại. Ngay cả chức thủ khoa đại học của cô giờ cũng thành một người khác lạ hoắc.
Như vậy chỉ có khả năng, cô xuyên không rồi! Còn xuyên vào cô gái tên là Vân Hy đã có chồng.
Vậy thần ở đâu?
Nhắc đến đây mới nhớ. Ta phải giết tên nhóc kia.
Cảnh Linh ngồi trong nhà vệ sinh hơn một tiếng, thiếu nữ bên ngoài đi qua đi lại rất lo lắng. Cuối cùng Cảnh Linh cũng chịu đi ra.
Thiếu nữ gặng hỏi:
- Cô không sao chứ?
Cảnh Linh lắc đầu.
Giờ ta rất có sao. Tự dưng khỏi hết bệnh ta rất sợ hãi.
Thiếu nữ như chợt nhớ ra điều gì:
- À quên nói nữa, tôi là Đặng Huyền Thư, là bạn thân của cô.
- Thế tôi là ai?
Updated 142 Episodes
Comments
Linh Lý
Hấp dãn quá
2022-06-09
0
Nguyễn Duy Khang
woa xuyên không luôn, hấp dẫn à nha
2022-04-30
0
Nguyễn Duy Khang
cơn nha
2022-04-30
0