Thiếu nữ kể rất nhiều, Cảnh Linh nghe cặn kẽ. Cuối cùng chốt lại được rằng:
Cô xuyên tới Lương Vân Hy.
Lương Vân Hy không phải khuê nữ danh gia vọng tộc gì nhưng gia sản cũng gọi là khấm khá. Cha mẹ đều là người có học thức, con người cũng ưu tú.
Còn cái Đường gia kia chín là danh gia vọng tộc trong truyền thuyết. Họ chính là vì sao trên cao mà không ai với tới.
Đường Thiên Tuấn càng khỏi phải nói, giỏi có giỏi, đẹp có đẹp. Văn thể mĩ đều đủ cả. Nếu không phải kiếp trước cứu cả dải ngân hà thì cũng không có phúc phận lấy hắn.
Nhưng Lương Vân Hy lại có được cái đãi ngộ này.
Trời cho ta của ngon vật lạ ắt bắt ta trả thịt xẻ máu.
Lương Vân Hy cũng không tránh thoát quy luật tự nhiên ấy. Cô cùng Đường Thiên Tuấn lấy nhau được 2 năm nhưng hắn chưa từng động đến cô, cũng ngăn chặn truyền thông không để lộ chuyện của hai người.
Nói thế nào cũng là do Lương Vân Hy bắt đầu trước.
Đường Thiên Tuấn có một đứa em trai là Đường Nguyên Lãng. Đường Nguyên Lãng bị mắc bệnh lạ, hắn thường xuyên mất máu không rõ lý do. Nhưng máu của hắn lại rơi vào loại hiếm, rất khó để bù đủ. Hay sao, Lương Vân Hy có cùng nhóm máu. Lương Vân Hy đem chuyện cô cho máu Đường Nguyên Lãng thành cái hợp đồng, bắt Đường Thiên Tuấn kết hôn với cô.
Vì yêu thương em trai, cũng vì sức ép của gia tộc, Đường Thiên Tuấn đành hạ mình lấy cô gái khốn kiếp này.
Đường gia thì lắm quy củ, giới bình dân như Lương Vân Hy đâu biết hết được. Vậy mới phạm vào đủ luật cấm Đường gia, làm trên dưới Đường gia đều ghét bỏ cô vô cùng.
Đấy cũng là lý do tại sao vừa rồi ông lão kia đối với cô như vậy.
Cảnh Linh tránh Đặng Huyền Thư, trong mắt đều là thương cảm.
Sao số ta lại khổ vậy?
Hết khổ vì bệnh đến khổ vì tình.
Cảnh Linh nằm trong chăn, chùm kín lại. Cuối cùng không nhịn được mà rơi nước mắt.
Ta rõ ràng đang sống rất tốt, chỉ là thi thoảng đi chào Diêm Vương một cái. Tự dưng lại biến thành người đàn bà mệnh khổ này, ta không chịu được.
Cảnh Linh nhớ mẹ, lại càng muốn thoát khỏi nơi qủy quái này.
Tất cả đều là do thằng nhóc khốn kiếp kia.
Sáng hôm sau sức khỏe của Cảnh Linh đã hồi phục rất nhiều. Cô được cho xuất viên.
Cảnh Linh năn nỉ Đặng Huyền Thư cho ở nhờ. Cô không muốn về Đường gia, không muốn đối mặt với người chồng lạnh tanh, không muốn đối phó với gia đình ghét bỏ.
Đặng Huyền Thư lấy hết dũng khí chứa chấp cô. Đặng Huyền Thư phải nói chuyện điện thoại rất lâu mới xin được Đặng phụ Đặng mẫu xin phép Đường gia cho Cảnh Linh ở nhờ.
Đặng Huyền Thư gia cảnh cũng rất tốt. Không quá đồ sộ như Đường gia nhưng cũng được xếp vào loại phú hào.
Cảnh Linh nằm trên giường, quay mặt sang bên là thấy mặt trời đang lặn.
Cả cuộc đời của cô, lần đầu tiên được ngắm mặt trời lặn mà không phải qua khung cửa phòng bệnh.
Nắng chiếu lên khuôn mặt, trên môi Cảnh Linh chợt nở nụ cười.
Nếu đã cho ta thân thể khỏe mạnh này, thì ta đâu cần ỉ ôi bỏ phí, ta phải tàn phá nó.
Sáng sớm Đặng Huyền Thư đã sang gõ cửa phòng cô.
- Có chuyện gì?
Cảnh Linh còn không thèm mở mắt, cứ vậy mà mở cửa.
Đặng Huyền Thư dúi vào trong người cô một bộ đồ:
- Dậy đi cô nương, chúng ta còn phải đi học.
- Học cái gì, bà đây còn là thủ khoa...
Đặng Huyền Thư nhấn vào trán cô đau nhói:
- Thủ khoa từ dưới lên à? Mau thay đồ, tôi sắp bị cô làm trễ rồi. Cô còn đi muộn một lần nữa sẽ bị mời phụ huynh đấy nên là nhanh lên.
Cảnh Linh ôm lấy trán, khó chịu thay quần áo.
Ta còn chưa kịp thích nghi với cơ thể mới đã bắt ta dậy để đi học.
Lương Vân Hy đã là sinh viên đại học năm 3. Và tất nhiên cô được học trường quý tộc.
Và trường quý tộc nào cũng có những quy củ riêng của nó. Cái trường dát vàng này cũng vậy. Có đồng phục. Còn là váy ngắn.
Cảnh Linh thở dài trước gương. Đúng là đẹp thật. Nhưng mặc thế này ta ngồi xổm cắn hạt dưa kiểu gì? Ta gác chân buôn chuyện kiểu gì?
Cảnh Linh với lấy áo khoác trên ghế, coi như che đi phần nào cái váy ngắn cũn cỡn này.
Đặng Huyền Thư dẫn cô vào lớp, còn không quên dặn dò cô đừng để lộ chuyện bị mất trí nhớ, không thì lão gia sẽ phát điên với bố mẹ cô.
Cảnh Linh ậm ừ coi như đã nhớ.
Cái lớp khá rộng, tầm 30 người. Mặt mày ai cũng sáng sủa, vừa nhìn là biết con ông cháu cha.
Cảnh Linh nghiêng đầu ghé vào tai Đặng Huyền Thư hỏi:
- Tôi ngồi ở đâu?
Hơi thở nóng ấm phả vào mặt, vành tai Đặng Huyền Thư chợt đỏ:
- Dãy 2 bàn 2 bên trái.
Gần như trung tâm cái lớp luôn.
Cảnh Linh mặc niệm ba giây trong lòng:
- Còn cô?
- Dãy 4 bàn 4 bên trái.
Cảnh Linh nhếch mép, vỗ vai bạn hiền:
- Vậy chúng ta đổi chỗ nhé!
Chưa đợi Đặng Huyền Thư kịp mở lời, Cảnh Linh đã yên tọa tại chỗ.
Đặng Huyền Thư bĩu môi ngồi vào vị trí gần như trung tâm kia.
Người ngồi bên cạnh quay sang nhìn Cảnh Linh.
Cô ghép bỏ nhìn lại:
- Nhìn gì mà nhìn! Chưa từng thấy mĩ nữ đi học à?
- Có mà ôn thần đi học thì có.
Người kia cười thầm quay đi.
Cảnh Linh xì một tiếng không thèm chấp.
Mọi người dĩ nhiên là thấy lạ. Bình thường Lương Vân Hy không phải vị trí trung tâm thì không ngồi, nay lại tự động ra góc ngồi. Dĩ nhiên phải nhìn thêm mấy cái.
Cảnh Linh không hiểu trước đó Lương Vân Hy sống kiểu gì mà bị kì thị như này. Chắc cũng là trời không muốn chiều lòng người đây mà.
- Thần.
Tiếng gọi làm Cảnh Linh bất giác ngẩng đầu, người trước mắt gần như phát sáng, cả người hắn được nắng sớm bao phủ. Nam nhân khá cao, lại có chút gầy, da dẻ trắng hồng, đôi mắt sâu không thấy đáy, môi nhỏ khẽ cong, đúng mà mĩ nam động lòng người.
Thần.
Ha, vậy mà ta tìm được thần thật.
Cảnh Linh bất giác mỉm cười.
Nam nhân trước mặt bị nụ cười như hoa của thiếu nữ làm cho có chút ngẩn người.
Thần có chút ngượng xoa đầu đi về chỗ.
Cảnh Linh giữ nụ cười trên môi. Hóa ra thằng nhóc kia không có lừa mình.
- Học dốt như vậy mà vẫn còn ngồi cười được à!
Updated 142 Episodes
Comments
Ta chính là một cô nươg béo🐷
thiếu 1 thứ thui chứ k thì là đờn ôg lun cho rồi
2022-08-10
0
Linh Lý
Rất thích tính cách n9
2022-06-09
0
Nguyễn Duy Khang
khoái khoái chảy nước miếng🤣🤣
mà tác giả dò lại nha, chương này thiếu chữ hơi nhiều á
2022-04-30
0