chap1
Cậu, Tống Á Hiên không biết vì sao mình lại xuyên không vào cuốn tiểu thuyết cẩu huyết này nữa
Chuyện là một ngày đẹp trời đang nằm phè phỡn trên chiếc giường thân yêu lướt điện thoại thì điện thoại thông báo đến một bộ truyện mới của tác giả mà cậu thích, tò mò vào đọc thử và ....
Tống Á Hiên
TRỜI ! tình tiết cẩu huyết gì vậy, nam phụ ngu thế!! Biết là không thích mình mà cứ đăm đầu vào làm gì!! Còn hại cả chị của mình nữa chứ
Và sau đó....Sáng sớm có một cậu con trai đang nằm yên giấc trên giường thì....
Tống Á Hiên
Uiida! đau chết được *xoa xoa mông*
Tống Á Hiên
Hửm!! Đâu đây?? *gương mặt ngơ ngác nhìn xung quanh*
Tống Á Hiên
*quay lại nhìn*
Tống Á Di
Dậy rồi à, VSCN xong rồi xuống ăn sáng nhá, chị xuống trước đây mọi người đang đợi đấy * đóng cửa rồi đi xuống *
Tống Á Hiên
??? Chị ?? mình làm gì có chị?
Cậu vẫn giữ gương mặt ngơ ngác đó rồi đi VSCN
Tống Á Hiên
Áaaa! MA!!!!!!! *hốt hoảng khi nhìn mình trong gương*
Tống Á Hiên
Ủa! là mình mà
Tống Á Hiên
Mà khoang cấn cấn cái j nha, không....không lẽ...khoan khoan *trầm ngâm suy nghĩ*
Tống Á Hiên
Aaaaa không lẽ lại là xuyên không thật!
Tống Á Hiên
Sao có thể xui như vậy chứ!! Xuyên không vào cái truyện có mấy tên nam chính đáng ghét là sao!!
Tống Á Hiên
Hừ! Đáng ghét đáng ghét!! Ta hận!!
Tống Á Hiên
Chị ấy nói mọi người? Nhưng mình nhớ nhà này chỉ có mình và chị, bama đi công tác hết rồi mà!?
Tống Á Hiên
Haizzz kệ! Kệ đi! Xử lí cái mặt xấu xí này cái đã *thở dài*
Cậu bước đến tủ quần áo tìm một bộ ưng ý nhất sau khi thay xong thì định đi xuống cầu lầu...
Nhưng với cái tính mù đường bẩm sinh của mình mà thêm ngôi nhà to bự này nữa...
Và thế là cậu bị lạc....Haha
Tống Á Hiên
Woa!! To dữ !! To hơn nhà của mình luôn *trầm trồ*
Tống Á Hiên
Mà đi đường nào đây? *ngơ ngác nhìn xung quanh*
Đi qua đi lại mệt mỏi một hồi thì vẫn chưa tới nơi cần tới, do bận suy nghĩ quá nên lỡ va trúng vào một người
Tống Á Hiên
Uiida! Xin lỗi xin lỗi, tôi đang tìm đường nên không chú ý *liên tục cuối đầu xin lỗi*
Lưu Diệu Văn
Hửm! Tống Á Hiên *ngạc nhiên nhìn cậu*
Tống Á Hiên
Hả?? 'ui anh đẹp trai nào đây'
Lưu Diệu Văn
Cậu đang làm gì đấy *nhíu mày*
Tống Á Hiên
Tôi...tôi bị lạc rồi, chỉ đường dùm tôi xuống bếp được không *ngại*
Lưu Diệu Văn
'Cậu ta...có chút khác'
Lưu Diệu Văn
Đi theo tôi! *quay người đi*
Những biểu hiện ấy của cậu không khỏi khiến anh có cảm giác cậu hôm nay rất lạ, không chỉ không còn bám dính lấy anh, mà trên người cũng không còn cái mùi nước hoa khó ngửi ấy nữa
Tống Á Di
Xuống rồi đấy à, vào ăn sáng đi em
Các anh cũng đang cùng ngồi ăn sáng với chị cậu, thấy cậu xuống cũng ko thèm liếc nhìn tới một cái, mặt lộ rõ vẻ chán ghét
Cũng đúng, quả thật khi xưa cậu ấy đã làm không ít chuyện khiến người ta rất có ác cảm với mình, đã vậy còn đăm ra ghét bỏ, nhưng tại sao người phải chịu tất cả là cậu đây chứ! Thật không công bằng!!
Tống Á Hiên
Dạ chị ơi, chị có màn thầu không ạ
Tống Á Di
Hửm! sao nay em lại muốn ăn màn thầu
Tống Á Hiên
Tại...tại em muốn ăn
Tống Á Di
Có trong bếp đấy để chị lấy cho
Tống Á Hiên
Không cần đâu ạ để em tự lấy *chạy nhanh vào bếp*
Không nhìn nhưng có thể nghe được những lời lẽ hôm nay của cậu rất khác
C.anh
'Sao hôm nay cậu ta lại đột nhiên ngoan ngoãn như vậy'
Không nhịn được lại ngước lên nhìn một cái! Nhìn thấy một cậu bé nhỏ nhắn đang cặm cụi lấy đồ ăn trong bếp liền cảm thấy cậu hôm nay thật không đáng ghét như mọi ngày
Tống Á Hiên
'Mấy người đó là ai vậy không biết, không lẽ là nam chính, bạn trai của chị ấy sao??' *thất thần suy nghĩ*
Tống Á Hiên
'Phải tránh xa ra chút mới được, không thể để họ ghét mình thêm'
Tay cậu cầm đĩa màn thầu tung tăng ngồi vào bàn ăn
Nhưng luôn cảm thấy có những ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía mình, nó làm cậu cảm thấy không tự nhiên chút nào
Tống Á Hiên
*vội nhét màn thầu vào miệng, má căng ra, mỗi tay cầm một cái màn thầu*
Tống Á Hiên
Chị, em ăn xong rồi, em lên phòng trước
Tống Á Di
Uii, em trai tui sao có thể dễ thương vậy nè *chọt chọt vào má cậu*
Tống Á Hiên
Em à on ai à, ai ại ói on ai ễ ưn ứ (em là đẹp trai mà, ai lại đi nói con trai dễ thương chứ) *má phồng ra miệng đầy màn thầu giọng hờn dỗi*
Tống Á Di
Chị vẫn thấy em dễ thương!!
Tống Á Di
Lát đi chơi với tụi chị không??
Nãy tới giờ cậu vẫn luôn cảm thấy có người nhìn chằm chằm mình nên vội trả lời rồi chạy lên phòng
Tống Á Hiên
À..em không đi đâu!! Chị đi đi *chạy một mạch lên phòng*
Tống Á Di
Thằng bé này nay sao thế
Tống Á Di
Ây chết thằng bé quên uống sữa rồi!
Lưu Diệu Văn
Để anh đem lên cho cậu ta
Tống Á Di
À , dạ cảm mơn anh
Lưu Diệu Văn
*đứng trước phòng cậu định gõ cửa thì nghe thấy*
Tống Á Hiên
Phù~ nguy hiểm quá!! Sau này phải cố tránh xa mấy người đó ra mới được
Lưu Diệu Văn
Sao lại muốn tránh xa tụi này *mở cửa đi vào*
Tống Á Hiên
Sao anh lên đây, anh nghe lầm rồi, Hơ hơ *giật mình*
Lưu Diệu Văn
Chị cậu kêu tôi đem sữa lên cho cậu *đặt cốc sữa xuống bàn*
Tống Á Hiên
À cảm mơn! Giờ anh xuống được rồi đó
Lưu Diệu Văn
Hửm! Đây là muốn đuổi tôi*nhíu mày*
Tống Á Hiên
Không! Không có! Không phải muốn dẫn chị tôi đi chơi sao!! Mau đi đi
Lưu Diệu Văn
...Ừm!! Mau uống sữa đi! *quay lưng bỏ đi*
Cậu, Tống Á Hiên ko biết vì sao mình lại xuyên không vào cuốn tiểu thuyết cẩu huyết này nữa
Chuyện là một ngày đẹp trời đang nằm phè phỡn trên chiếc giường thân yêu lướt điện thoại thì điện thoại thông báo đến một bộ truyện mới của tác giả mà cậu thích, tò mò vào đọc thử và ....
Tống Á Hiên
TRỜI ! tình tiết cẩu huyết gì vậy, nam phụ ngu thế!! Biết là không thích mình mà cứ đăm đầu vào làm gì!! Còn hại cả chị của mình nữa chứ
Và sau đó....Sáng sớm có một cậu con trai đang nằm yên giấc trên giường thì....
Tống Á Hiên
Uiida! đau chết được *xoa xoa mông*
Tống Á Hiên
Hửm!! Đâu đây?? *gương mặt ngơ ngác nhìn xung quanh*
Tống Á Hiên
*quay lại nhìn*
Tống Á Di
Dậy rồi à, VSCN xong rồi xuống ăn sáng nhá, chị xuống trước đây mọi người đang đợi đấy * đóng cửa rồi đi xuống *
Tống Á Hiên
??? Chị ?? mình làm gì có chị?
Cậu vẫn giữ gương mặt ngơ ngác đó rồi đi VSCN
Tống Á Hiên
Áaaa! MA!!!!!!! *hốt hoảng khi nhìn mình trong gương*
Tống Á Hiên
Ủa! là mình mà
Tống Á Hiên
Mà khoang cấn cấn cái j nha, không....không lẽ...khoan khoan *trầm ngâm suy nghĩ*
Tống Á Hiên
Aaaaa không lẽ lại là xuyên không thật!
Tống Á Hiên
Sao có thể xui như vậy chứ!! Xuyên không vào cái truyện có mấy tên nam chính đáng ghét là sao!!
Tống Á Hiên
Hừ! Đáng ghét đáng ghét!! Ta hận!!
Tống Á Hiên
Chị ấy nói mọi người? Nhưng mình nhớ nhà này chỉ có mình và chị, bama đi công tác hết rồi mà!?
Tống Á Hiên
Haizzz kệ! Kệ đi! Xử lí cái mặt xấu xí này cái đã *thở dài*
Cậu bước đến tủ quần áo tìm một bộ ưng ý nhất sau khi thay xong thì định đi xuống cầu lầu...
Nhưng với cái tính mù đường bẩm sinh của mình mà thêm ngôi nhà to bự này nữa...
Và thế là cậu bị lạc....Haha
Tống Á Hiên
Woa!! To dữ !! To hơn nhà của mình luôn *trầm trồ*
Tống Á Hiên
Mà đi đường nào đây? *ngơ ngác nhìn xung quanh*
Đi qua đi lại mệt mỏi một hồi thì vẫn chưa tới nơi cần tới, do bận suy nghĩ quá nên lỡ va trúng vào một người
Tống Á Hiên
Uiida! Xin lỗi xin lỗi, tôi đang tìm đường nên không chú ý *liên tục cuối đầu xin lỗi*
Lưu Diệu Văn
Hửm! Tống Á Hiên *ngạc nhiên nhìn cậu*
Tống Á Hiên
Hả?? 'ui anh đẹp trai nào đây'
Lưu Diệu Văn
Cậu đang làm gì đấy *nhíu mày*
Tống Á Hiên
Tôi...tôi bị lạc rồi, chỉ đường dùm tôi xuống bếp được không *ngại*
Lưu Diệu Văn
'Cậu ta...có chút khác'
Lưu Diệu Văn
Đi theo tôi! *quay người đi*
Những biểu hiện ấy của cậu không khỏi khiến anh có cảm giác cậu hôm nay rất lạ, không chỉ không còn bám dính lấy anh, mà trên người cũng không còn cái mùi nước hoa khó ngửi ấy nữa
Tống Á Di
Xuống rồi đấy à, vào ăn sáng đi em
Các anh cũng đang cùng ngồi ăn sáng với chị cậu, thấy cậu xuống cũng ko thèm liếc nhìn tới một cái, mặt lộ rõ vẻ chán ghét
Cũng đúng, quả thật khi xưa cậu ấy đã làm không ít chuyện khiến người ta rất có ác cảm với mình, đã vậy còn đăm ra ghét bỏ, nhưng tại sao người phải chịu tất cả là cậu đây chứ! Thật không công bằng!!
Tống Á Hiên
Dạ chị ơi, chị có màn thầu không ạ
Tống Á Di
Hửm! sao nay em lại muốn ăn màn thầu
Tống Á Hiên
Tại...tại em muốn ăn
Tống Á Di
Có trong bếp đấy để chị lấy cho
Tống Á Hiên
Không cần đâu ạ để em tự lấy *chạy nhanh vào bếp*
Không nhìn nhưng có thể nghe được những lời lẽ hôm nay của cậu rất khác
C.anh
'Sao hôm nay cậu ta lại đột nhiên ngoan ngoãn như vậy'
Không nhịn được lại ngước lên nhìn một cái! Nhìn thấy một cậu bé nhỏ nhắn đang cặm cụi lấy đồ ăn trong bếp liền cảm thấy cậu hôm nay thật không đáng ghét như mọi ngày
Tống Á Hiên
'Mấy người đó là ai vậy không biết, không lẽ là nam chính, bạn trai của chị ấy sao??' *thất thần suy nghĩ*
Tống Á Hiên
'Phải tránh xa ra chút mới được, không thể để họ ghét mình thêm'
Tay cậu cầm đĩa màn thầu tung tăng ngồi vào bàn ăn
Nhưng luôn cảm thấy có những ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía mình, nó làm cậu cảm thấy không tự nhiên chút nào
Tống Á Hiên
*vội nhét màn thầu vào miệng, má căng ra, mỗi tay cầm một cái màn thầu*
Tống Á Hiên
Chị, em ăn xong rồi, em lên phòng trước
Tống Á Di
Uii, em trai tui sao có thể dễ thương vậy nè *chọt chọt vào má cậu*
Tống Á Hiên
Em à on ai à, ai ại ói on ai ễ ưn ứ (em là đẹp trai mà, ai lại đi nói con trai dễ thương chứ) *má phồng ra miệng đầy màn thầu giọng hờn dỗi*
Tống Á Di
Chị vẫn thấy em dễ thương!!
Tống Á Di
Lát đi chơi với tụi chị không??
Nãy tới giờ cậu vẫn luôn cảm thấy có người nhìn chằm chằm mình nên vội trả lời rồi chạy lên phòng
Tống Á Hiên
À..em không đi đâu!! Chị đi đi *chạy một mạch lên phòng*
Tống Á Di
Thằng bé này nay sao thế
Tống Á Di
Ây chết thằng bé quên uống sữa rồi!
Lưu Diệu Văn
Để anh đem lên cho cậu ta
Tống Á Di
À , dạ cảm mơn anh
Lưu Diệu Văn
*đứng trước phòng cậu định gõ cửa thì nghe thấy*
Tống Á Hiên
Phù~ nguy hiểm quá!! Sau này phải cố tránh xa mấy người đó ra mới được
Lưu Diệu Văn
Sao lại muốn tránh xa tụi này *mở cửa đi vào*
Tống Á Hiên
Sao anh lên đây, anh nghe lầm rồi, Hơ hơ *giật mình*
Lưu Diệu Văn
Chị cậu kêu tôi đem sữa lên cho cậu *đặt cốc sữa xuống bàn*
Tống Á Hiên
À cảm mơn! Giờ anh xuống được rồi đó
Lưu Diệu Văn
Hửm! Đây là muốn đuổi tôi*nhíu mày*
Tống Á Hiên
Không! Không có! Không phải muốn dẫn chị tôi đi chơi sao!! Mau đi đi
Lưu Diệu Văn
...Ừm!! Mau uống sữa đi! *quay lưng bỏ đi*
Comments
𝓂𝓮𝒾
chet vì sự đáng yew nìiiiii
2024-09-16
2
Tưởng Văn
mê
2024-07-18
3
con l nào hốc bảnh của t😃🖕
可唉
2024-07-08
2