Cô đang đi men dọc hành lang thì Lan Nhi - bạn thân cô từ đâu xuất hiện, vỗ vào vai cô một cái:
-Mày đi đâu thế?
Trong bóng tối, cô cố đứng thẳng lưng, cười cười như không có gì nói dối:
-À, thợ trang điểm gọi điện bảo tao ra đón, chị ấy sắp đến đây rồi.
Đứa bạn mù mờ, giọng điệu còn ngái ngủ:
-Ờ, đến sớm thế nhỉ? Mới mấy giờ mà đã đến rồi cơ?
Cô đẩy bạn:
-Cô dâu mà, trang điểm kỹ rồi mặc váy nữa, tao xong sớm còn trang điểm cho mọi người nữa chứ. Thôi, mày vào ngủ tiếp đi, còn lâu mới xong.
Cô chờ đứa bạn quay vào phòng dành cho khách ngủ rồi mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Khi cô trót lọt đi ra đến cửa chính ngoài nhà thì lại phát hiện chị gái đã đứng chờ ngoài đấy từ lúc nào. Nghe thấy tiếng cửa mở, chị cô quay lại, cô cúi đầu:
-Chị...
Chị cô bước lại gần ôm chầm lấy cô. Cô buông túi hành lý, ôm lấy chị khóc nức nở, cuối cùng chị vẫn luôn là người che chở cho cô. Dù có chuyện gì đi chăng nữa, chị vẫn luôn ủng hộ cô.
Cô nhớ kiếp trước, cô đã từng đề cập đến vấn đề ly hôn với chồng cùng gia đình, nhưng bố cô một mực phản đối, chỉ có chị luôn động viên cô rằng, nếu chấp nhận chịu đựng được thì ở, còn không thể chấp nhận được nữa thì hãy để ngoài tai mọi lời phán xét mà buông bỏ cho thanh thản.
Vào đêm này của kiếp trước, chị đã nằm ôm cô khóc, hai chị em tâm sự với nhau suốt cả một đêm. Cô còn nhớ như in chị dặn dò cô rằng: "Hãy luôn nhớ rằng, em còn có gia đình phía sau. Nếu bước tiếp con đường ấy không được, đừng ngần ngại dừng lại và quay đầu."
Chị đưa cho cô một chiếc thẻ ngân hàng và một cái chìa khóa căn dặn:
-Thôi, không sao cả, nhanh lên không bị mọi người phát hiện. Đây là chìa khóa nhà và thẻ của chị, mật khẩu là sinh nhật chị, cầm lấy tiêu đi. Em ra đó ở tạm mấy ngày, chị sắp xếp công việc ở nhà ổn thỏa rồi chị ra, sau đó em hãy cho chị một lời giải thích hợp tình hợp lý nhé.
Cô nghẹn ngào:
-Em...em.. xin lỗi...Chị..động...viên...bố...giúp .. em.. huhu
Chị đưa cô ra cổng, ngoài cổng đã có một chiếc xe đứng chờ sẵn từ lúc nào. Chị gõ kính cửa xe, chờ kính hạ thấp xuống rồi nói với người lái xe:
-Mày đưa em nó ra chỗ của tao an toàn nhé. Cảm ơn mày trước.
Cô cũng không nghĩ nhiều mà chờ chị mở cửa ghế sau rồi vào trong ngồi, nhưng nhìn về phía trước thì cô rất ngạc nhiên khi phát hiện ra đó không phải ai khác mà chính là anh.
Cơn giận trong cô phát lên, chẳng thèm chào anh, cúi đầu xuống nghịch điện thoại, mặc kệ người ngồi phía trước lái xe.
Cô đang nhắn tin cho chị mình, cô xin lỗi và dặn dò chị ở nhà hãy thay cô xin lỗi và động viên bố vượt qua cú sốc này. Khi cô đang hí hoáy nhắn tin thì nghe một giọng nói bên tai:
-Em nên vứt sim, tắt mạng đi để tránh bị điều tra vị trí.
Cô ngẩng đầu lên nhìn vào gương chiếu hậu, thấy anh nhìn mình, cô nhìn xuống điện thoại, suy nghĩ giây lát rồi lại nhìn anh thắc mắc:
-Vậy là không dùng điện thoại hẳn luôn ư?
Anh gật đầu chắc chắn.
Cô nghĩ anh nói cũng hợp lý, nhắn mấy tin cuối cho chị rồi tắt nguồn điện thoại, bỏ điện thoại vào túi, cô nhìn cảnh vật đang trôi bên ngoài cửa kính.
Trời gần về sáng, mặt trời dần xuất hiện sau rặng mây. Hôm nay dự báo sẽ là một ngày đẹp trời đây, mà sao lòng cô nặng trĩu.
Chắc giờ này trong nhà đã phát hiện ra cô mất tích rồi, có lẽ bố cô đang tức giận và thất vọng về cô nhiều lắm. Bố cô rất nặng chuyện sĩ diện, mặt mũi của bản thân, lần này cô lại "to gan" như thế này chắc chắn nếu để ông tìm được, cô sẽ bị trách phạt nặng cho mà xem.
Chỉ mới mấy tiếng thôi, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cô chưa kịp suy nghĩ thêm điều gì ngoài việc bỏ trốn để không phải đám cưới với hắn ta cả.
Cô biết như vậy là trốn tránh, là hèn nhát, là vô trách nhiệm, nhưng cô thật sự rất sợ, sợ bản thân lấy hắn lại phải chết một lần nữa.
Cô đang còn trẻ, vì tin những lời hắn nói, cô đã chấp nhận từ bỏ ước mơ của mình, bỏ ngoài tai những lời khuyên nhủ, cảnh báo từ mọi người mà lấy hắn làm chồng. Kết quả là cô suy nghĩ sai, lựa chọn sai, và cái giá phải trả thật đắt, đánh đổi bằng cả mạng sống của mình.
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô đầy vẻ hận thù và tức giận. Bàn tay cô nắm chặt, móng tay ghim vào lòng bàn tay đến đau đớn, gân xanh hiện lên mu bàn tay gầy nhỏ.
Anh tập trung lái xe, thỉnh thoảng nhìn cô qua gương chiếu hậu trong xe, có nhiều điều muốn hỏi, nhưng cũng không hỏi mà chỉ im lặng, vì anh biết lúc này sự im lặng sẽ tốt nhất đối với cô.
Sau cuộc gọi điện thoại từ cô, anh đã phải gọi ngay luôn cho Quỳnh Trang, chị gái cô, cũng là bạn thân của anh để xác nhận xem cô đã xảy ra chuyện gì, và để kiểm chứng xem đó có phải chỉ là một trò đùa ác ý từ cô hay không.
Nhưng Quỳnh Trang lại khẳng định điều đó, sau đó qua bàn bạc trong thời gian ngắn ngủi, anh và chị quyết định sẽ giúp cô bỏ trốn. Anh sẽ đến đón và đưa cô đến chỗ của chị ở mấy ngày, mọi chuyện chờ chị ra rồi chị và cô mới bàn tính bước tiếp theo.
Chị hiện tại đang làm một công việc kinh doanh bên ngành du lịch ở một thành phố khác, cách nhà cô gần hai trăm cây số về phía Bắc nên chị thuê một căn hộ chung cư cũ và ở một mình tại đây.
Do chị đang về quê để lo liệu đám cưới của cô, nên mọi người sẽ không nghi ngờ cô ra chỗ chị ở, mà sẽ nghĩ cô tìm nhà bạn bè hay khách sạn, nhà nghỉ bên ngoài. Vì vậy, nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất đối với cô lúc này.
Anh suy nghĩ bâng quơ rồi bật cười một mình, tự nhiên anh thấy mình sao giống nam chính trong mấy bộ phim truyền hình Hàn Quốc trên ti vi đang trình chiếu, đưa cô dâu bỏ trốn trong ngày kết hôn.
Không tự nhủ được lòng mình, anh nhìn về cô tưởng tượng. Tuy biết mình thế này là không đàn ông, nhưng anh thực sự rất vui khi cô hủy hôn, và càng vui hơn nữa khi người cô tin tưởng để nhờ giúp đỡ trong lúc khó khăn này lại là anh - "người yêu cũ".
Trong cùng một không gian bé nhỏ của chiếc xe con bốn chỗ ngồi mà hai người đuổi theo hai ý nghĩ khác nhau, nhưng đều về một việc, đó là cô bỏ trốn khỏi nhà trong đêm cùng anh.
Updated 75 Episodes
Comments