Chương 2: Liên Quan Tới Vụ Giết Người

“Ai đó đã từng nói thứ khiến chúng ta sợ nhất không phải lời nói hay hành động, mà thứ khiến ta sợ nhất là ký ức đau thương. Ký ức vui vẻ có thể quên, nhưng đã là ký ức đau thương thì không thể, nó sẽ đeo bám ta đến suốt cuộc đời, khiến ta khổ sở vì nó.”

“Tại sao cô được đưa vào bệnh viện, cô không nhớ?” Người bác sĩ hỏi.

Mạc Phi Phi nhíu mày khó hiểu, đúng vậy, tại sao cô lại nằm viện, rõ ràng tối qua đi làm thêm về, sau đó chuyện gì đã xảy ra? Sao cô lại không nhớ được gì chứ?

“Cô không nhớ?” Bác sĩ hỏi tiếp.

Cô ngước mắt lên nhìn, lúc này anh ta cũng đang nhìn cô không rời. Cô thấy được hắn đang không vui, nhưng cô làm gì sai mà không vui chứ?

“Đúng vậy, tôi không nhớ chuyện gì đã xảy ra. Và tôi cũng không sao nên có thể xuất viện đúng không?” Mạc Phi Phi hỏi.

Bác sĩ nhìn cô nhíu mày tiến lên một bước, người đó đứng ngay trước mặt cô, ánh mắt hận như không thể bóp chết cô. Mạc Phi Phi một lần nữa nheo mắt, sao cô lại thấy được hắn nhíu mày chứ? Cô và hắn không quen nhau mà, chẳng lẽ cô bị ảo giác?

Người đàn ông tiến một bước, cô lại lùi một bước về sau, ánh mắt cả hai vẫn nhìn nhau không rời. Mùi hương trên người của hắn rất khác với những mùi hương cô từng ngửi thấy, đây là mùi hương đặc trưng của cơ thể hắn. Đến khi lưng chạm vào bức tường phía sau người đàn ông mới dừng lại nói: “Một câu không nhớ liền phủi sạch liên quan?”

Mạc Phi Phi cau mày nhìn người đó, rốt cuộc hắn muốn nhắc tới cái gì? Không đầu không đôi thì làm sao cô hiểu được. “Có thể nói rõ cho tôi được không? Tôi không hiểu chú nói gì.”

“Không hiểu hay cố tình không hiểu?” Người đàn ông hỏi xong định lấy chiếc cốc phía sau lưng cô nhưng cánh cửa phòng có người mở ra, sau đó một bác sĩ và hai y tá bước vào, phía sau còn có hai người mặc đồng phục cảnh sát. Nhìn thấy cảnh sát sự lo lắng trong lòng không còn nữa, vừa rồi cô rất sợ, tim đập rất nhanh nhưng vẫn tỏ ra không có chuyện gì.

Bác sĩ nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh cô hỏi: “Cậu là ai vậy? Người mới sao? Sao tôi không nhìn thấy cậu bao giờ?”

Người đàn ông đứng bên cạnh cô không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô. Hắn nhếch môi cười, cô có thể thấy được một bên mắt anh ta híp lại sau đó quay người về phía sau nói: “Tôi là người mới nên các người không biết là đúng, tôi đi nhầm phòng, xin lỗi nhé!”

Nói xong anh ta quay người rời đi. Nhưng vừa đi qua chỗ cảnh sát họ liền kéo lại. “Đứng lại, cậu là ai? Tại sao lại vào phòng bệnh của nghi can giết người? Hai người có quen nhau? Hai người có liên quan tới chuyện này?”

Người đàn ông mặc áo bác sĩ đẩy hai người cảnh sát sau đó chạy nhanh về trước. Cảnh sát vội đuổi theo, bác sĩ và y tá cũng chạy theo sau. Trong phòng chỉ còn lại Mạc Phi Phi đứng đó không hiểu gì. Vừa rồi cảnh sát nói cô là nghi can liên quan tới vụ án giết người là sao chứ? Chẳng lẽ cô giết người trong cơn mơ? Tối qua có chuyện gì vậy? Tại sao cô không nhớ được cái gì?

Mạc Phi Phi nhìn phía trước không rời, chuyện gì đã xảy ra chứ? Sao cô lại liên quan tới cái vụ án giết người, có phải cảnh sát nhầm người? Gương mặt của cô không phổ biến cho lắm, làm sao có thể nhầm?

Lúc này có người đẩy cửa phòng bước vào, trên người mặc đồng phục bác sĩ, gương mặt khác với hai người vừa bước vào phòng cô, anh ta nhìn cô hỏi: “Cô thấy trong người thế nào rồi? Có thấy khó chịu, chuyện hôm qua cô nhớ gì không?”

“Tôi bình thường, nhưng tối qua có chuyện gì vậy? Sao tôi lại ở trong bệnh viện? Còn người đàn ông vừa rồi là ai?” Mạc Phi Phi nhìn bác sĩ hỏi.

Bác sĩ lắc đầu nói: “Cô được đưa vào bệnh viện tối qua, ai đưa và thì tôi không biết.”

Mạc Phi Phi nhíu mày nhìn dưới chân bác sĩ, nói vậy tối qua sau khi cô ngất đã đưa cô vào bệnh viện, sau đó để cô ở lại và rời đi. Nhưng người đó là ai, tại sao cô lại là nghi can liên quan tới vụ giết người?

Đang suy nghĩ thì bên ngoài có người đẩy cửa bước vào là hai đồng chí cảnh sát vừa rồi. Trên gương mặt đầy những giọt mồ hôi có lẽ họ vừa chạy một quãng đường rất dài để đuổi theo tên kia. Cô nhìn họ, họ cũng nhìn lại cô. Một người bước lên nói:

“Cô là Mạc Phi Phi phải không? Chúng tôi đến từ Cục Cảnh Sát thành phố Nhạc Thành. Tôi tên Diệp Phong, tối qua cô ngất trên đường và được đưa vào bệnh viện, chuyện hôm qua cô có nhớ gì không?”

Mạc Phi Phi nhìn người đó, anh ta chắc tầm hai mươi lăm tuổi, gương mặt ưa nhìn nhưng có chút nghiêm khắc. Anh ta khó tính hơn Từ Hiểu Lam rất nhiều, cô nói: “Không biết, tôi cũng không biết tại sao mình lại vào bệnh viện.”

Diệp Phong nhìn cô sau đó nhìn bác sĩ nói: “Cô ấy không có chuyện gì đúng không?”

“Đúng vậy, chỉ vì sợ nên ngất đi thôi.”

“Vậy cô ấy có thể ra viện đúng không?” Diệp Phong hỏi.

“Hiện tại thì chưa được, chúng tôi còn chưa kiểm tra kỹ hơn.”

“Còn chưa kiểm tra kỹ hơn? Cả một đêm qua và sáng nay các người đã làm gì?” Diệp Phong hỏi.

“Chúng tôi có rất nhiều việc và bệnh nhân cần khám bệnh chứ không phải một mình cô ấy. Nếu có thể anh phải chờ một giờ nữa.” Bác sĩ nói.

Diệp Phong nhíu mày không vui, anh ta quay qua nói gì đó với đồng nghiệp của mình sau đó nhìn Mạc Phi Phi nói: “Cô nghỉ ngơi đi, lát nữa chúng tôi sẽ quay lại.”

Mạc Phi Phi gật đầu, cô quay lại giường và ngồi. Hai cảnh sát vừa đi, bác sĩ liền đi tới hỏi cô: “Chuyện hôm qua cô không nhớ gì sao? Sao cô lại ngất? Ai đã làm cô gì? Họ đánh sau lưng hay cô có nghe thấy gì không?”

Mạc Phi Phi ngước mắt lên nhìn người đàn ông, cô hỏi: “Chú không phải bác sĩ?”

Người bác sĩ nhìn cô cười nói: “Tôi là bác sĩ, còn là bác sĩ giỏi nhất ở đây.”

“Vậy tại sao chú lại nói dối cảnh sát rằng tôi chưa kiểm tra xong trong khi tôi kiểm tra rồi? Còn nữa, chú đã che giấu cho người bác sĩ giả vừa rồi, hai người cùng một bọn?” Mạc Phi Phi không sợ nói.

Người bác sĩ bật cười thành tiếng nói: “Cô đang tỏ ra bản thân biết tất cả, nhưng thật ra cô không biết gì hết. Còn nữa, nếu đã không biết tốt nhất đừng nói, sẽ hại thân đấy.”

Mạc Phi Phi trừng mắt với anh ta, sau đó nói: “Vậy thì tôi nói đúng rồi, vì đúng nên chú mới bày ra gương mặt này.”

Bác sĩ vô tay đôm đốp khen cô nói: “Đúng là một cô gái thông minh, nhưng đừng bao giờ nhìn người ta bằng ánh mắt chắc chắn mình đúng như vậy, bản thân sẽ thiệt thòi đấy.”

Mạc Phi Phi cười không quan tâm tới anh ta nữa, một tên bác sĩ không khác gì người bệnh tâm thần. Người bác sĩ nhìn cô, anh biết mình không thể moi từ miệng cô chút tin tức gì, nếu không moi được anh ta cũng không cần phí công đứng đây. Anh ta nói: “Dù sao thì cũng chúc cô may mắn, mong rằng buổi tối nay cô sẽ về nhà an toàn.”

Anh ta vừa đi khỏi Diệp Phong và đồng nghiệp của mình bước vào, họ nói cô có liên quan tới một vụ giết người và cần cô tới cục cảnh sát thành phố để hỏi rõ. Ban đầu Mạc Phi Phi không đồng ý bởi vì cô vốn không liên quan tới chuyện này, họ hỏi cô cũng không trả lời được gì. Nhưng đến đó rồi cô mới biết thật ra không đúng như cô nghĩ, họ ép cô phải nói ra tất cả những gì mình biết, hỏi cô có phải là đồng bọn với những người kia.

Mạc Phi Phi trước sau chỉ nói mình không liên quan tới họ, còn nói không biết tại vì sao mình ngất, càng không biết đã có chuyện gì xảy trước khi ngất. Ban đầu cảnh sát nhất quyết muốn cô nói, nhưng sau đó họ bỗng nhiên thả cô về.

Cô có hỏi lý do nhưng họ nói không biết, chỉ nói người chết là hai người đàn ông trong một băng nhóm mafia khét tiếng. Giờ người đó chết dưới đuôi mắt của cảnh sát nên họ nhất định phải tìm ra hung thủ. Họ còn nói cô mắc bệnh nên không muốn ép buộc cô, chuyện tối đó cô không liên quan.

Chapter
1 Chương 1: Tiếng Súng Trong Con Ngõ
2 Chương 2: Liên Quan Tới Vụ Giết Người
3 Chương 3: Người Đàn Ông Trong Đêm
4 Chương 4: Bắt Đi
5 Chương 5: Cô Ta Không Sợ?
6 Chương 6: Thứ Gì Mới Khiến Cô Sợ?
7 Chương 7: Chúc Cô May Mắn
8 Chương 8: Nụ Hôn Đầu? Tôi Cũng Vậy
9 Chương 9: Cùng Nhau Ra Ngoài
10 Chương 10: Hội Chứng Hemophobia
11 Chương 11: Đám Giỗ Mẹ
12 Chương 12: Bị Tát
13 Chương 13: Cảnh Tượng Trong Nhà Vệ Sinh
14 Chương 14: Cướp
15 Chương 15: Cô Nhóc, Chúng Ta Gặp Lại Rồi
16 Chương 16: Đau Lắm Không?
17 Chương 17: Yêu Và Thích Khác Nhau
18 Chương 18: Đừng Quên Nụ Hôn Đầu Của Cô
19 Chương 19: Người Yêu Sao?
20 Chương 20: Người Phụ Nữ Bạch Kiều Viễn Quan Tâm
21 Chương 21: Tống Hiểu Lăng
22 Chương 22: Chú Đưa Chúng Tôi Về Đây?
23 Chương 23: Nhìn Thấy Anh Đi Cùng Người Ta
24 Chương 24: Cô Ấy Là Công Việc Của Tôi
25 Chương 25: Động Lòng Sao?
26 Chương 26: Anh Chỉ Yêu Em
27 Chương 27: Vì Tôi Nên Cô Ấy Mới Bị Thương
28 Chương 28: Chính Thức Gặp Mặt
29 Chương 29: Mục Đích Khác
30 Chương 30: Bạch Kiều Viễn Xuất Hiện
31 Chương 31: Không Liên Quan
32 Chương 32: Giết Người
33 Chương 33: Cậu Thích Cô Gái Kia Rồi?
34 Chương 34: Sau Này Đừng Vì Tôi Mà Bị Thương
35 Chương 35: Cảnh Sát Tìm Tới
36 Chương 36: Lộ Diện Gương Mặt
37 Chương 37: Chúng Ta Thích Hợp Làm Anh Em
38 Chương 38: Chúc Anh Hạnh Phúc
39 Chương 39: Trở Lại Cuộc Sống Bình Thường
40 Chương 40: Tiểu Thư Tôi Mời Cô
41 Chương 41: Người Yêu Của Bạch Kiều Viễn
42 Chương 42: Gọi Tên Bạch Kiều Viễn Trong Mơ
43 Chương 43: Cô Gọi Tên Vị Hôn Phu Của Tôi
44 Chương 44: Vẫn Lo Lắng Cho Cô
45 Chương 45: Bị Chuốc Thuốc
46 Chương 46: Xin Lỗi Em, Tôi Đến Muộn
47 Chương 47: Mạc Phi Phi Bị Bắt
48 Chương 48: Cô Nhóc, Tôi Không Muốn Thấy Em Khóc
49 Chương 49: Vì Hắn Mà Cầm Súng Giết Người
50 Chương 50: Tôi Sai Rồi, Chú Phải Nhanh Khỏe Lại
51 Chương 51: Em Đút Cho Tôi Đi
52 Chương 52: Họ Không Bằng Em
53 Chương 53: Chủ Động Hôn Môi
54 Chương 54: Nấu Cơm Cho Hắn Ăn
55 Chương 55: Hành Động Thân Mật
56 Chương 56: Tôi Tự Mặc Được
57 Chương 57: Tôi Sẽ Không Đánh Mất Cô Ấy
58 Chương 58: Cô Ấy Biết Rồi Sao?
59 Chương 59: Tôi Muốn Về Nhà
60 Chương 60: Em Là Vợ Tương Lai Của Tôi
61 Chương 61: Ghen Sao?
62 Chương 62: Tôi Đang Ở Ngoài
63 Chương 63: Cùng Nhau Ra Ngoài
64 Chương 64: Là Chú Chuẩn Bị Sao?
65 Chương 65: Nhớ Hắn
66 Chương 66: Chúng Ta Là Quan Hệ Gì?
67 Chương 67: Lần Đầu Tiên Của Chúng Ta
68 Chương 68: Chúng Ta Hẹn Hò
69 Chương 69: Công Khai
70 Chương 70: Chúng Ta Sinh Con Nhé?
71 Chương 71: Lấy Anh Nhé?
72 Chương 72: Em Sẽ Hạnh Phúc
73 Chương 73: Lễ Cưới
74 Chương 74: Chưa Kịp Hạnh Phúc
75 Chương 75: Nước Mắt
76 Chương 76: Đau
77 Chương 77: Hành Hạ Lẫn Nhau
78 Chương 78: Là Anh Hại Chết Con Tôi
79 Chương 79: Rời Khỏi Bạch Kiều Viễn
80 Chương 80: Sáu Năm Sau
81 Chương 81: Trở Lại Nhạc Thành
82 Chương 82: Ăn Cơm
83 Chương 83: Nhìn Thấy Bạch Kiều Viễn Và Một Cô Gái
84 Chương 84: Tôi Có Kế Hoạch
85 Chương 85: Chủ Động Ngồi Lên Đùi
86 Chương 86: Không Để Cô Rời Đi
87 Chương 87: Chưa Từng Nói Chia Xa
88 Chương 88: Không Còn Cơ Hội
89 Chương 89: Anh Ấy Đã Trải Qua Rất Nhiều Đau Khổ
90 Chương 90: Vì Không Quên Được Anh
91 Chương 91: Gặp Mặt
92 Chương 92: Nợ Máu Trả Máu
93 Chương 93: Không Có Nếu Như
94 Chương 94: Chúc Cô Hạnh Phúc
95 Chương 95: Anh Phải Bước Ra Ngoài
96 Chương 96: Anh Phải Nhanh Tỉnh Lại (kết)
Chapter

Updated 96 Episodes

1
Chương 1: Tiếng Súng Trong Con Ngõ
2
Chương 2: Liên Quan Tới Vụ Giết Người
3
Chương 3: Người Đàn Ông Trong Đêm
4
Chương 4: Bắt Đi
5
Chương 5: Cô Ta Không Sợ?
6
Chương 6: Thứ Gì Mới Khiến Cô Sợ?
7
Chương 7: Chúc Cô May Mắn
8
Chương 8: Nụ Hôn Đầu? Tôi Cũng Vậy
9
Chương 9: Cùng Nhau Ra Ngoài
10
Chương 10: Hội Chứng Hemophobia
11
Chương 11: Đám Giỗ Mẹ
12
Chương 12: Bị Tát
13
Chương 13: Cảnh Tượng Trong Nhà Vệ Sinh
14
Chương 14: Cướp
15
Chương 15: Cô Nhóc, Chúng Ta Gặp Lại Rồi
16
Chương 16: Đau Lắm Không?
17
Chương 17: Yêu Và Thích Khác Nhau
18
Chương 18: Đừng Quên Nụ Hôn Đầu Của Cô
19
Chương 19: Người Yêu Sao?
20
Chương 20: Người Phụ Nữ Bạch Kiều Viễn Quan Tâm
21
Chương 21: Tống Hiểu Lăng
22
Chương 22: Chú Đưa Chúng Tôi Về Đây?
23
Chương 23: Nhìn Thấy Anh Đi Cùng Người Ta
24
Chương 24: Cô Ấy Là Công Việc Của Tôi
25
Chương 25: Động Lòng Sao?
26
Chương 26: Anh Chỉ Yêu Em
27
Chương 27: Vì Tôi Nên Cô Ấy Mới Bị Thương
28
Chương 28: Chính Thức Gặp Mặt
29
Chương 29: Mục Đích Khác
30
Chương 30: Bạch Kiều Viễn Xuất Hiện
31
Chương 31: Không Liên Quan
32
Chương 32: Giết Người
33
Chương 33: Cậu Thích Cô Gái Kia Rồi?
34
Chương 34: Sau Này Đừng Vì Tôi Mà Bị Thương
35
Chương 35: Cảnh Sát Tìm Tới
36
Chương 36: Lộ Diện Gương Mặt
37
Chương 37: Chúng Ta Thích Hợp Làm Anh Em
38
Chương 38: Chúc Anh Hạnh Phúc
39
Chương 39: Trở Lại Cuộc Sống Bình Thường
40
Chương 40: Tiểu Thư Tôi Mời Cô
41
Chương 41: Người Yêu Của Bạch Kiều Viễn
42
Chương 42: Gọi Tên Bạch Kiều Viễn Trong Mơ
43
Chương 43: Cô Gọi Tên Vị Hôn Phu Của Tôi
44
Chương 44: Vẫn Lo Lắng Cho Cô
45
Chương 45: Bị Chuốc Thuốc
46
Chương 46: Xin Lỗi Em, Tôi Đến Muộn
47
Chương 47: Mạc Phi Phi Bị Bắt
48
Chương 48: Cô Nhóc, Tôi Không Muốn Thấy Em Khóc
49
Chương 49: Vì Hắn Mà Cầm Súng Giết Người
50
Chương 50: Tôi Sai Rồi, Chú Phải Nhanh Khỏe Lại
51
Chương 51: Em Đút Cho Tôi Đi
52
Chương 52: Họ Không Bằng Em
53
Chương 53: Chủ Động Hôn Môi
54
Chương 54: Nấu Cơm Cho Hắn Ăn
55
Chương 55: Hành Động Thân Mật
56
Chương 56: Tôi Tự Mặc Được
57
Chương 57: Tôi Sẽ Không Đánh Mất Cô Ấy
58
Chương 58: Cô Ấy Biết Rồi Sao?
59
Chương 59: Tôi Muốn Về Nhà
60
Chương 60: Em Là Vợ Tương Lai Của Tôi
61
Chương 61: Ghen Sao?
62
Chương 62: Tôi Đang Ở Ngoài
63
Chương 63: Cùng Nhau Ra Ngoài
64
Chương 64: Là Chú Chuẩn Bị Sao?
65
Chương 65: Nhớ Hắn
66
Chương 66: Chúng Ta Là Quan Hệ Gì?
67
Chương 67: Lần Đầu Tiên Của Chúng Ta
68
Chương 68: Chúng Ta Hẹn Hò
69
Chương 69: Công Khai
70
Chương 70: Chúng Ta Sinh Con Nhé?
71
Chương 71: Lấy Anh Nhé?
72
Chương 72: Em Sẽ Hạnh Phúc
73
Chương 73: Lễ Cưới
74
Chương 74: Chưa Kịp Hạnh Phúc
75
Chương 75: Nước Mắt
76
Chương 76: Đau
77
Chương 77: Hành Hạ Lẫn Nhau
78
Chương 78: Là Anh Hại Chết Con Tôi
79
Chương 79: Rời Khỏi Bạch Kiều Viễn
80
Chương 80: Sáu Năm Sau
81
Chương 81: Trở Lại Nhạc Thành
82
Chương 82: Ăn Cơm
83
Chương 83: Nhìn Thấy Bạch Kiều Viễn Và Một Cô Gái
84
Chương 84: Tôi Có Kế Hoạch
85
Chương 85: Chủ Động Ngồi Lên Đùi
86
Chương 86: Không Để Cô Rời Đi
87
Chương 87: Chưa Từng Nói Chia Xa
88
Chương 88: Không Còn Cơ Hội
89
Chương 89: Anh Ấy Đã Trải Qua Rất Nhiều Đau Khổ
90
Chương 90: Vì Không Quên Được Anh
91
Chương 91: Gặp Mặt
92
Chương 92: Nợ Máu Trả Máu
93
Chương 93: Không Có Nếu Như
94
Chương 94: Chúc Cô Hạnh Phúc
95
Chương 95: Anh Phải Bước Ra Ngoài
96
Chương 96: Anh Phải Nhanh Tỉnh Lại (kết)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play