Chương 4: Bắt Đi

Mạc Phi Phi tỉnh lại là buổi trưa ngày hôm sau, phía sau gáy đau vô cùng, giống như có ai đó đã cầm búa đập vậy. Nhìn xung quanh lại phát hiện đây không phải nhà mình, tối qua có một người đàn ông đột nhập vào nhà cô, hắn nói mấy lời cô không hiểu sau đó đánh ngất cô và bắt tới đây. Chẳng lẽ hắn là bắt cóc? Bắt cóc đâu có đẹp tới vậy. Nghĩ xong cô tự đánh đầu mình, sao từ sau khi gặp người đàn ông đó cô nghĩ những thứ không đâu vậy chứ?

Đang suy nghĩ thì bên ngoài có người mở cửa bước vào, là một cô gái, trên tay cô ấy cầm quần áo và đồ tắm. “Đây là đồ của cô, Tam Gia nói tắm xong cô có thể ra ngoài ăn cơm.”

“Tam Gia là ai vậy?” Mạc Phi Phi hiếu kỳ hỏi.

“Xin lỗi, ở đây chúng tôi có bổn phận riêng của mình không thể nói những chuyện không nên nói.” Nói xong liền quay người rời đi.

“Người kiểu gì thế không biết.” Mạc Phi Phi lẩm bẩm nói. Cô đi xung quanh phòng một lượt, nhìn tất cả mọi nơi ngay cả chiếc cốc trên mặt bàn cô cũng nhìn. Dù sao cô là con gái, một mình bị người ta bắt đến đây đã là chuyện không tốt, nếu bị người ta quay lén thì sau này cô phải làm sao?

Tìm tất cả mọi ngóc ngách trong phòng cuối cùng cô dừng mắt ở chiếc cốc đặt trên bàn. Đặt nó ở đây hơi khác thường, giống như đang che giấu thứ gì đó phía sau. Cô cầm chiếc cốc lên và nhìn vào trong, đúng như cô dựa đoán phía sau là một chiếc camera giấu kín. Mặc dù cô mới mười tám tuổi, mới bước chân và cổng trường đại học, nhưng những thứ này đối với cô vô cùng bình thường, mỗi ngày cô đều được Từ Hiểu Lam dạy.

Gỡ chiếc camera sau đó đặt lên bàn, lúc này mới lấy quần áo bước vào nhà vệ sinh. Lúc đi ra trên người là một bộ quần áo mới, cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy. Quần áo khá thoải mái, rất hợp với cách ăn mặc thường ngày của cô.

Bên ngoài có một người đàn ông đang đưa lưng về phía cô, bóng lưng người đó kéo dài xuống sàn nhà. Cô nhìn người đó hỏi: “Chú là ai?”

“Cô là ai?” Anh ta quay lại hỏi.

Mạc Phi Phi nhíu mày không hiểu, hai hôm nay cô đều gặp những người đầu óc không bình thường. Nhưng là cô không bình thường hay họ không bình thường đây?

“Cô là người đã giết chết A Trương? Cô và những người kia có liên quan gì đến nhau? Rốt cuộc ai là người sai khiến cô?” Người đàn ông xông tới túm cổ áo cô hỏi.

Mạc Phi Phi vẫn không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Người đàn ông đã chết đó tên A Trương, người đàn ông đóng giả làm bác sĩ và đột nhập vào nhà cô và bắt cô tới đây là một, còn người này nữa, họ đều liên quan tới người đàn ông đã chết kia? Rốt cuộc tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì?

“Sao không nói hả?” Người kia hét lớn với cô. Mạc Phi Phi đưa mắt lên nhìn anh ta, ánh mắt kiên định vô cùng, trong ánh mắt đó có thể thấy được cô không liên quan tới chuyện anh ta vừa nói. Cô nói:

“Tôi thật sự không nhớ ra đêm đó xảy ra chuyện gì, tôi chỉ biết mình đi làm thêm, sau đó ra về, rồi sau đó ra sao tôi không nhớ. Thật sự không nhớ.”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng êm ã giống như một bông hồng đang rơi. Bên ngoài cửa, một bóng dáng cao lớn đứng nhìn vào trong, hắn cố tình đứng ngoài để xem phản ứng của cô ra sao, nhưng gương mặt đó giống như mình hoàn toàn không liên quan. Bước vào trong phòng hắn nói: “Viễn Tam, buông tay. Ai cho cậu mất lịch sự với khách của tôi như vậy?”

Viễn Tam không vui nhưng vẫn buông bàn tay đang nắm cổ áo cô ra, anh ta nhìn cô lùi người về sau nói: “Tam Gia, cô ta và những tên kia là cùng một bọn? Anh lại không tin tôi?”

“Tôi tin chứng cứ, cậu ra ngoài trước đi.” Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng nhưng Mạc Phi Phi lại nghe được sự tức giận trong đó.

Viễn Tam không muốn nhưng mệnh lệnh của Tam Gia anh không thể không nghe. Người đàn ông đưa mắt nhìn cô, hắn đi tới kéo lại chiếc cổ áo bị lệch sang một bên của cô lại, bàn tay còn cố ý chạm vào cổ cô. Nhưng Mạc Phi Phi không sợ hãi, ngay cả một cái nháy mắt cũng không, cứ như vậy nhìn hắn không rời. Người đàn ông nhìn thấy gương mặt quật cường đó làm bật cười, hắn lùi người nhìn cô nói:

“Có cần nhìn tôi như vậy không? Hay trên mặt tôi có thứ gì khiến cô nhìn mãi không muốn rời mắt?”

Mạc Phi Phi nhếch nhẹ môi nói: “Trên mặt chú lúc này đang viết hai từ đểu cáng, chú đóng giả làm bác sĩ thì thôi đi, lại dám đột nhập vào nhà tôi và bắt cóc tôi tới đây, tôi rất muốn biết tiếp theo chú sẽ làm gì tôi đấy. Trong một ngày làm nhiều việc chắc là mệt lắm nhỉ? Có cần tôi cho chú ít tiền không?”

Người đàn ông nở nụ cười nhẹ, trước giờ chưa có ai dám cười khinh thường hắn như vậy, chỉ có hắn mới dám cười nhếch môi như vậy, nhưng con nhỏ này lại dám như vậy với hắn.

“Bé con, cho tôi tiền là muốn bao nuôi tôi à? Tôi không dễ nuôi đâu, tôi cũng đâu có già, cô gọi tôi là chú khiến tuổi thọ của tôi giảm đi rất nhiều đấy.”

Mạc Phi Phi nhìn hắn, cái gì mà bé con chứ? Tên này thật chẳng tử tế gì. Cô dù sao cũng mười tám tuổi rồi, là người lớn rồi.

“Tôi thấy chú rất già, già hơn tôi rất nhiều đấy. Lấy tiền bao nuôi chú thà tôi đem tiền đi làm từ thiện sẽ lời hơn.” Mạc Phi Phi nói.

Người đàn ông không tức giận mà cười, rất ít khi hắn cười như vậy. Trước giờ nếu cười cũng chỉ là nụ cười giả tạo diễn cho người khác xem, hôm nay hắn lại cười với một cô nhóc, đúng là không tin được. “Hôm nay nghỉ ngơi đi, cô cứ ở đây, chúng tôi sẽ không làm gì cô. Chỉ cần cô nói rõ ràng chuyện tối hôm đó tôi sẽ để cô đi.”

“Chú có ý gì chứ? Muốn nhốt tôi ở đây? Chú nghĩ mình là ai mà dám nhốt tôi ở đây?” Mạc Phi Phi hét lên hỏi.

“Là người có thể khiến cô chết lúc nào cũng được. Tôi chờ đợi cô nói sự thật đã là nể mặt lắm rồi, đừng để tôi mất kiên nhẫn.” Người đàn ông bóp chặt cằm cô nói.

Mạc Phi Phi ngước mắt nhìn, người kiểu gì vậy chứ? Vừa rồi còn nói nhẹ nhàng từ tốn, một giây sau đã tức giận khiến cô có chút sợ hãi. Cô chớp chớp hai mắt to tròn của mình, khó khăn nuốt nước miếng nói: “Tôi thật sự không biết tôi đó xảy ra chuyện gì, chú tin hay không là chuyện của chú.”

“Tôi không tin, nhất là những người như cô. Bên ngoài là một cô bé có gương hiền lành, nhưng bên trong lại đầy những suy nghĩ và toan tính. Nên nhớ, nếu không chịu nói ai là người đứng sau thì đừng hòng rời đi.” Nói xong người đàn ông hất mạnh cằm cô ra sau đó quay người rời đi, tiếng đóng cửa vô cùng mạnh, khiến cô tim ngần như nhảy ra ngoài. Tại sao khi đứng trước hắn cô lại sợ như vậy, trước giờ không ai khiến cô sợ hãi mà.

Mạc Phi Phi đứng trong phòng nắm chặt tay lại, hắn là cái thá gì mà nhốt cô ở đây? Cô đi tới muốn mở cửa nhưng lại không thể mở, cửa ngoài đã bị khoá, cô đập tay lên cửa, đập rất nhiều lần nhưng bên ngoài không có ai phản ứng. Đến khi tay đau không đập được nữa mới dừng lại, nhìn bàn tay tụ máu của mình mà sợ hãi. Nếu anh Hiểu Lam nhìn thấy chắc chắn sẽ lo lắng, anh lại mắng cô không biết quý trọng bản thân.

Cô đứng dậy đập tất cả đồ đạc trong phòng, nếu hắn nhốt cô thì cô sẽ đập đồ nhà hắn, để hắn phá sản thì thôi.

Chapter
1 Chương 1: Tiếng Súng Trong Con Ngõ
2 Chương 2: Liên Quan Tới Vụ Giết Người
3 Chương 3: Người Đàn Ông Trong Đêm
4 Chương 4: Bắt Đi
5 Chương 5: Cô Ta Không Sợ?
6 Chương 6: Thứ Gì Mới Khiến Cô Sợ?
7 Chương 7: Chúc Cô May Mắn
8 Chương 8: Nụ Hôn Đầu? Tôi Cũng Vậy
9 Chương 9: Cùng Nhau Ra Ngoài
10 Chương 10: Hội Chứng Hemophobia
11 Chương 11: Đám Giỗ Mẹ
12 Chương 12: Bị Tát
13 Chương 13: Cảnh Tượng Trong Nhà Vệ Sinh
14 Chương 14: Cướp
15 Chương 15: Cô Nhóc, Chúng Ta Gặp Lại Rồi
16 Chương 16: Đau Lắm Không?
17 Chương 17: Yêu Và Thích Khác Nhau
18 Chương 18: Đừng Quên Nụ Hôn Đầu Của Cô
19 Chương 19: Người Yêu Sao?
20 Chương 20: Người Phụ Nữ Bạch Kiều Viễn Quan Tâm
21 Chương 21: Tống Hiểu Lăng
22 Chương 22: Chú Đưa Chúng Tôi Về Đây?
23 Chương 23: Nhìn Thấy Anh Đi Cùng Người Ta
24 Chương 24: Cô Ấy Là Công Việc Của Tôi
25 Chương 25: Động Lòng Sao?
26 Chương 26: Anh Chỉ Yêu Em
27 Chương 27: Vì Tôi Nên Cô Ấy Mới Bị Thương
28 Chương 28: Chính Thức Gặp Mặt
29 Chương 29: Mục Đích Khác
30 Chương 30: Bạch Kiều Viễn Xuất Hiện
31 Chương 31: Không Liên Quan
32 Chương 32: Giết Người
33 Chương 33: Cậu Thích Cô Gái Kia Rồi?
34 Chương 34: Sau Này Đừng Vì Tôi Mà Bị Thương
35 Chương 35: Cảnh Sát Tìm Tới
36 Chương 36: Lộ Diện Gương Mặt
37 Chương 37: Chúng Ta Thích Hợp Làm Anh Em
38 Chương 38: Chúc Anh Hạnh Phúc
39 Chương 39: Trở Lại Cuộc Sống Bình Thường
40 Chương 40: Tiểu Thư Tôi Mời Cô
41 Chương 41: Người Yêu Của Bạch Kiều Viễn
42 Chương 42: Gọi Tên Bạch Kiều Viễn Trong Mơ
43 Chương 43: Cô Gọi Tên Vị Hôn Phu Của Tôi
44 Chương 44: Vẫn Lo Lắng Cho Cô
45 Chương 45: Bị Chuốc Thuốc
46 Chương 46: Xin Lỗi Em, Tôi Đến Muộn
47 Chương 47: Mạc Phi Phi Bị Bắt
48 Chương 48: Cô Nhóc, Tôi Không Muốn Thấy Em Khóc
49 Chương 49: Vì Hắn Mà Cầm Súng Giết Người
50 Chương 50: Tôi Sai Rồi, Chú Phải Nhanh Khỏe Lại
51 Chương 51: Em Đút Cho Tôi Đi
52 Chương 52: Họ Không Bằng Em
53 Chương 53: Chủ Động Hôn Môi
54 Chương 54: Nấu Cơm Cho Hắn Ăn
55 Chương 55: Hành Động Thân Mật
56 Chương 56: Tôi Tự Mặc Được
57 Chương 57: Tôi Sẽ Không Đánh Mất Cô Ấy
58 Chương 58: Cô Ấy Biết Rồi Sao?
59 Chương 59: Tôi Muốn Về Nhà
60 Chương 60: Em Là Vợ Tương Lai Của Tôi
61 Chương 61: Ghen Sao?
62 Chương 62: Tôi Đang Ở Ngoài
63 Chương 63: Cùng Nhau Ra Ngoài
64 Chương 64: Là Chú Chuẩn Bị Sao?
65 Chương 65: Nhớ Hắn
66 Chương 66: Chúng Ta Là Quan Hệ Gì?
67 Chương 67: Lần Đầu Tiên Của Chúng Ta
68 Chương 68: Chúng Ta Hẹn Hò
69 Chương 69: Công Khai
70 Chương 70: Chúng Ta Sinh Con Nhé?
71 Chương 71: Lấy Anh Nhé?
72 Chương 72: Em Sẽ Hạnh Phúc
73 Chương 73: Lễ Cưới
74 Chương 74: Chưa Kịp Hạnh Phúc
75 Chương 75: Nước Mắt
76 Chương 76: Đau
77 Chương 77: Hành Hạ Lẫn Nhau
78 Chương 78: Là Anh Hại Chết Con Tôi
79 Chương 79: Rời Khỏi Bạch Kiều Viễn
80 Chương 80: Sáu Năm Sau
81 Chương 81: Trở Lại Nhạc Thành
82 Chương 82: Ăn Cơm
83 Chương 83: Nhìn Thấy Bạch Kiều Viễn Và Một Cô Gái
84 Chương 84: Tôi Có Kế Hoạch
85 Chương 85: Chủ Động Ngồi Lên Đùi
86 Chương 86: Không Để Cô Rời Đi
87 Chương 87: Chưa Từng Nói Chia Xa
88 Chương 88: Không Còn Cơ Hội
89 Chương 89: Anh Ấy Đã Trải Qua Rất Nhiều Đau Khổ
90 Chương 90: Vì Không Quên Được Anh
91 Chương 91: Gặp Mặt
92 Chương 92: Nợ Máu Trả Máu
93 Chương 93: Không Có Nếu Như
94 Chương 94: Chúc Cô Hạnh Phúc
95 Chương 95: Anh Phải Bước Ra Ngoài
96 Chương 96: Anh Phải Nhanh Tỉnh Lại (kết)
Chapter

Updated 96 Episodes

1
Chương 1: Tiếng Súng Trong Con Ngõ
2
Chương 2: Liên Quan Tới Vụ Giết Người
3
Chương 3: Người Đàn Ông Trong Đêm
4
Chương 4: Bắt Đi
5
Chương 5: Cô Ta Không Sợ?
6
Chương 6: Thứ Gì Mới Khiến Cô Sợ?
7
Chương 7: Chúc Cô May Mắn
8
Chương 8: Nụ Hôn Đầu? Tôi Cũng Vậy
9
Chương 9: Cùng Nhau Ra Ngoài
10
Chương 10: Hội Chứng Hemophobia
11
Chương 11: Đám Giỗ Mẹ
12
Chương 12: Bị Tát
13
Chương 13: Cảnh Tượng Trong Nhà Vệ Sinh
14
Chương 14: Cướp
15
Chương 15: Cô Nhóc, Chúng Ta Gặp Lại Rồi
16
Chương 16: Đau Lắm Không?
17
Chương 17: Yêu Và Thích Khác Nhau
18
Chương 18: Đừng Quên Nụ Hôn Đầu Của Cô
19
Chương 19: Người Yêu Sao?
20
Chương 20: Người Phụ Nữ Bạch Kiều Viễn Quan Tâm
21
Chương 21: Tống Hiểu Lăng
22
Chương 22: Chú Đưa Chúng Tôi Về Đây?
23
Chương 23: Nhìn Thấy Anh Đi Cùng Người Ta
24
Chương 24: Cô Ấy Là Công Việc Của Tôi
25
Chương 25: Động Lòng Sao?
26
Chương 26: Anh Chỉ Yêu Em
27
Chương 27: Vì Tôi Nên Cô Ấy Mới Bị Thương
28
Chương 28: Chính Thức Gặp Mặt
29
Chương 29: Mục Đích Khác
30
Chương 30: Bạch Kiều Viễn Xuất Hiện
31
Chương 31: Không Liên Quan
32
Chương 32: Giết Người
33
Chương 33: Cậu Thích Cô Gái Kia Rồi?
34
Chương 34: Sau Này Đừng Vì Tôi Mà Bị Thương
35
Chương 35: Cảnh Sát Tìm Tới
36
Chương 36: Lộ Diện Gương Mặt
37
Chương 37: Chúng Ta Thích Hợp Làm Anh Em
38
Chương 38: Chúc Anh Hạnh Phúc
39
Chương 39: Trở Lại Cuộc Sống Bình Thường
40
Chương 40: Tiểu Thư Tôi Mời Cô
41
Chương 41: Người Yêu Của Bạch Kiều Viễn
42
Chương 42: Gọi Tên Bạch Kiều Viễn Trong Mơ
43
Chương 43: Cô Gọi Tên Vị Hôn Phu Của Tôi
44
Chương 44: Vẫn Lo Lắng Cho Cô
45
Chương 45: Bị Chuốc Thuốc
46
Chương 46: Xin Lỗi Em, Tôi Đến Muộn
47
Chương 47: Mạc Phi Phi Bị Bắt
48
Chương 48: Cô Nhóc, Tôi Không Muốn Thấy Em Khóc
49
Chương 49: Vì Hắn Mà Cầm Súng Giết Người
50
Chương 50: Tôi Sai Rồi, Chú Phải Nhanh Khỏe Lại
51
Chương 51: Em Đút Cho Tôi Đi
52
Chương 52: Họ Không Bằng Em
53
Chương 53: Chủ Động Hôn Môi
54
Chương 54: Nấu Cơm Cho Hắn Ăn
55
Chương 55: Hành Động Thân Mật
56
Chương 56: Tôi Tự Mặc Được
57
Chương 57: Tôi Sẽ Không Đánh Mất Cô Ấy
58
Chương 58: Cô Ấy Biết Rồi Sao?
59
Chương 59: Tôi Muốn Về Nhà
60
Chương 60: Em Là Vợ Tương Lai Của Tôi
61
Chương 61: Ghen Sao?
62
Chương 62: Tôi Đang Ở Ngoài
63
Chương 63: Cùng Nhau Ra Ngoài
64
Chương 64: Là Chú Chuẩn Bị Sao?
65
Chương 65: Nhớ Hắn
66
Chương 66: Chúng Ta Là Quan Hệ Gì?
67
Chương 67: Lần Đầu Tiên Của Chúng Ta
68
Chương 68: Chúng Ta Hẹn Hò
69
Chương 69: Công Khai
70
Chương 70: Chúng Ta Sinh Con Nhé?
71
Chương 71: Lấy Anh Nhé?
72
Chương 72: Em Sẽ Hạnh Phúc
73
Chương 73: Lễ Cưới
74
Chương 74: Chưa Kịp Hạnh Phúc
75
Chương 75: Nước Mắt
76
Chương 76: Đau
77
Chương 77: Hành Hạ Lẫn Nhau
78
Chương 78: Là Anh Hại Chết Con Tôi
79
Chương 79: Rời Khỏi Bạch Kiều Viễn
80
Chương 80: Sáu Năm Sau
81
Chương 81: Trở Lại Nhạc Thành
82
Chương 82: Ăn Cơm
83
Chương 83: Nhìn Thấy Bạch Kiều Viễn Và Một Cô Gái
84
Chương 84: Tôi Có Kế Hoạch
85
Chương 85: Chủ Động Ngồi Lên Đùi
86
Chương 86: Không Để Cô Rời Đi
87
Chương 87: Chưa Từng Nói Chia Xa
88
Chương 88: Không Còn Cơ Hội
89
Chương 89: Anh Ấy Đã Trải Qua Rất Nhiều Đau Khổ
90
Chương 90: Vì Không Quên Được Anh
91
Chương 91: Gặp Mặt
92
Chương 92: Nợ Máu Trả Máu
93
Chương 93: Không Có Nếu Như
94
Chương 94: Chúc Cô Hạnh Phúc
95
Chương 95: Anh Phải Bước Ra Ngoài
96
Chương 96: Anh Phải Nhanh Tỉnh Lại (kết)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play