Không biết từ lúc nào mà cô đã về đến nhà, Diệp Ân chậm rãi đi theo lối mòn được lấp đầy sỏi đá. Bây giờ cô đã không còn khóc thảm thiết như ngày hôm qua nữa, chắc nước mắt cũng đã cạn rồi.
Cạn nước mắt và cạn tình.
Diệp Ân lấy hết dũng khí, yên tĩnh mở cửa.
Ngôi nhà nhỏ đã chứng kiến đầy đủ những kỉ niệm hạnh phúc của cô với Lục Dương trong bao năm nay, như chỉ vừa mới đây.
Lục Dương đã từng nói...
"Sau này anh sẽ tự thiết kế ngôi nhà cho riêng chúng ta. Anh muốn xây hai căn phòng nhỏ cho những đứa con của chúng mình."
Những lời nói mật ngọt như rót vào tai khi ấy đang thay nhau tấn công trái tim Diệp Ân lúc này. Cô chậm rãi bước vào. Cuối cùng cô cũng hiểu được những thứ mà đáng lí cô phải nhận ra từ sớm...
Sai lầm thứ nhất của cô là quá luỵ vào tình yêu.
Sai lầm thứ hai là nhắm mắt cố tình giả vờ như không biết để anh ta có thêm cơ hội phản bội cô thêm nhiều lần tiếp theo.
"Ân Ân em về rồi sao?"
Lục Dương đang bày biện những món ăn vô cùng bắt mắt đặt trên chiếc bàn, ngước mắt nhìn cô yêu chiều.
"Đây là?"
"Anh biết em phải quay phim ngày đêm rất mệt mỏi..."
Lục Dương tiếp tục công việc của mình, anh bước vào bếp và bưng thêm một cái dĩa thật to ra, nói tiếp.
"Em nhìn xem đã ốm như thế này rồi. Anh phải có nhiệm vụ bồi bổ cho em chứ!"
Nụ cười chua xót hiện lên môi cô. Đôi mắt lúc này đã ngấn đầy lệ. Diệp Ân khàn giọng, nói.
"Lục Dương, em biết hết mọi chuyện rồi."
Bây giờ tới nụ cười trên môi Lục Dương tắt ngấm, anh ngước lên nhìn cô nhưng chẳng nói lời nào.
"Tối qua em đã trở về nhà"
Chỉ vỏn vẹn bảy từ nhưng đã đủ làm Lục Dương đang đứng đối diện mặt biến sắc lúc đỏ lúc xanh. Diệp Ân cứ thế quay người tiến vào phòng ngủ của cả hai.
Những bộ quần áo đầy đủ kiểu mã, màu sắc được cô xếp gọn gàng đặt trong chiếc vali cỡ to. Diệp Ân đã quyết định sẽ rời khỏi nơi này, cũng là cho mình một cơ hội để yêu bản thân nhiều hơn.
Tầm nửa tiếng thì xe cô gọi cũng đã đến trước của nhà. Chú tài xế đang phụ cô đem những thùng đồ đặt ở phía sau xe.
Diệp Ân chậm rãi kéo vali ra khỏi nhà, chiếc chìa khoá cũng được cô đặt trên bàn ăn, thức ăn vẫn còn nóng hổi nhưng lòng Diệp Ân đã nguội lạnh từ lâu.
"Ân Ân!"
Lục Dương sải bước nhanh đi đến trước mặt Diệp Ân. Anh nhìn cô bằng ánh mắt như có rất nhiều điều muốn nói. Rồi lại đưa mắt nhìn xuống chiếc vali mà cô đang cầm. Môi anh mấp máy, mãi mới lên thành tiếng.
"Em sẽ rời đi sao?"
Diệp Ân cong môi, mỉm cười với anh thay vì trả lời. Năm ấy, anh đã từng nói rằng anh rất thích cô cười. Vì khi cười, anh mới cảm nhận được sự bình yên khi bên cạnh Diệp Ân...nhưng nụ cười cô lúc này chỉ càng làm lòng Lục Dương thêm chua xót.
"Ân Ân, chẳng phải anh đã nói sao. Sau khi nhận giải thưởng đầu tiên trong sự nghiệp, anh sẽ cưới em."
Lục Dương cầm lấy chiếc cúp vàng được giấu sau lưng đưa đến trước mặt Diệp Ân, anh vội vàng nói tiếp.
"Bây giờ anh đã nhận được rồi, chúng ta hãy kết hôn nhé?"
"Anh còn xứng đáng với tình yêu của tôi sao?"
Diệp Ân nhướng mày hỏi lại, đôi môi vẫn còn nở nụ cười nhưng nó chỉ chứa đựng đầy sự khinh bỉ với người đàn ông trước mặt chứ không còn tình yêu nữa.
"Anh đã công khai đem cô ta về ngủ ngay chính chiếc giường của tôi!"
Lục Dương đờ người, mấy năm trời yêu nhau. Đây là lần đầu anh thấy rỏ vẻ mặt xa cách của cô. Lời Diệp Ân nói ra như những con dao sắt nhọn đâm thẳng tim anh. Lục Dương cảm thấy rất sợ hãi. Anh nắm chặt bàn tay Diệp Ân đang đặt trên tay cầm vali, đôi mắt thành khẩn nhìn cô.
"Em muốn anh làm gì cũng được! Ân Ân, cả đời này anh chỉ yêu có mình em thôi."
Lục Dương gần như mất đi lí trí. Nhưng đối với Diệp Ân mà nói, từ khi cô thấy được những hình ảnh khi nãy tại khách sạn...
Tình yêu cô dành cho Lục Dương đã chết rồi.
"Có phải tôi muốn anh làm gì thì anh sẽ làm?"
"Phải!"
Lục Dương nhìn cô, gật đầu lia lịa. Khoé mi anh bây giờ cũng ngấn đầy nước mắt. Chưa bao giờ anh cảm thấy bản thân sợ hãi đến như thế.
Diệp Ân bước chân đến gần Lục Dương thêm chút nữa. Cô quan sát chăm chú người đàn ông trước mặt, thầm thì vào tai anh.
"Vậy anh giải nghệ đi."
Lục Dương sững sờ, nhìn Diệp Ân bằng ánh mắt khó tin.
"Anh nói tôi muốn anh làm gì cũng được. Vậy giải nghệ đi." Cô lặp lại lời nói của mình thêm lần nữa.
"Ân Ân..."
Diệp Ân lạnh lùng đẩy anh ra xa mình. Với con người vì danh tiếng mà bán rẻ cả bản thân như Lục Dương thì việc giải nghệ không khác gì giết chết anh ta. Nhìn anh ta trân trối trước mắt mình, cô rất hả dạ.
"Anh luôn miệng bảo yêu tôi, vậy mà chỉ có việc giải nghệ cũng không làm được sao?"
"Anh yêu em nhưng..."
Lục Dương ngừng một lúc, đôi mắt chất chứa đầy nỗi mất mát. Chỉ mới đây thôi mà người trước mặt anh đã không còn là Diệp Ân nữa.
"Anh yêu em nhưng anh cũng rất yêu sự nghiệp của mình."
Diệp Ân bật cười thành tiếng. Cuối cùng anh ta cũng lên tiếng xác nhận tình yêu của cô còn không bằng cả sự nghiệp anh ta. Anh ta 'chỉ yêu' cô thôi nhưng lại 'rất yêu' sự nghiệp. Khoảng cách giữ hai từ này rất lớn. Đến bây giờ Diệp Ân cũng đã không cần bận lòng nữa. Cô dứt khoát kéo vali lướt qua người Lục Dương.
Kể từ khoảng khắc này, Lục Dương và cô chính thức trở thành người xa lạ.
Updated 35 Episodes
Comments
Nhu Ngoc 22
giữa tình yêu và sự nghiệp n8 lại sự nghiệp nên chị chọn cách rời đi là ý kiến tốt nhất
2022-07-18
0
Linh Đan
đau lòng ghê
2022-05-08
1
Densetsu
bưng ra một dĩa thật to nghe hay hơn nha
2022-04-26
1