SAU KHI TRỌNG SINH, TÔI TRỞ THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA ANH ẤY.
(1)
Trong một câu lạc bộ giải trí sang trọng nhất nhì thành phố, nơi các công tử ăn chơi và những thương nhân giàu có nổi tiếng thường xuất hiện.
Trên quầy bar, đối diện với bartender người ngoại quốc, có một người đàn ông tướng mạo xuất chúng, khí chất lang bạc. Trên bàn trước mặt anh đầy những ly bia và rượu mạnh được pha chế đã trống rỗng, người đàn ông đã say không ít.
Dáng vẻ mệt mỏi chật vật cũng không át đi được khí chất lãnh đạm và kiêu ngạo thoát ra từ trong xương cốt.
Người đàn ông vẫn đang miệt mài uống rượu, vốn dĩ không hề có ý định để ý xung quanh. Thế nhưng, đột nhiên, lối đi bên cạnh lại suất hiện một nhóm bốn năm người đàn ông say sĩn liêu xiêu đi ngang qua, có một người không vững bước chân mà va phải anh.
- A , thật ngại quá, va phải...
Người đàn ông kia quay đầu nhìn, dáng vẻ khách sáo nhiệt tình cùng nụ cười trên môi lập tức thu lại khi nhìn thấy rõ người đàn ông ngồi bên quầy bar kia, anh ta lập tức thay đổi sắc mặt, dáng vẻ của một công tử lắm tiền ăn chơi xen lẫn côn đồ cười ngạo nghễ đắc ý với anh:
- Ồ, xem chúng ta nhìn thấy ai đây kìa! Đây còn không phải là Cảnh tổng của Cảnh thị sao? Sao lại ở đây chứ? Haha... Cảnh thị đã thật sự sụp đổ rồi, Cảnh tổng à không bây giờ.. thì làm gì còn tập đoàn Cảnh thị để gọi anh là Cảnh tổng nữa phải không? Haha... phải gọi là một tên nghèo đói, khố rách áo ôm mới đúng! Hahaha ... anh vẫn còn tâm trạng và năng lực chi trả tiền rượu để ngồi ở đây à?
Đám người bên cạnh anh ta vì một tràng châm biếm này mà cười phá lên, giễu cợt hùa theo mà chế nhạo không tiếc lời. Một người khác trong đám người kia, mỉm cười ác ý:
- Ngày mai là ngày Ái Mỹ và Hứa Thiệu kết hôn rồi! Haha, cậu phải thông cảm cho tâm trạng một con chó nhà có tang của anh ta mới đúng chứ? Hahaha...
- Đúng vậy, chính là như vậy! Hahaha...
Đám người nháy mắt nhìn nhau cười nói ầm ỷ. Trong ánh đèn đêm xa hoa rực rỡ, Cảnh Ngân say khướt bị mấy vị thiếu gia lắm tiền nhiều của từng chút từng chút tung ra những câu ác ý tàn nhẫn đùa giỡn.
Anh quay đầu nhìn họ, trong đôi tròng mắt đen vốn dĩ vô thần kia không biết bị cái gì kích thích mà hằn lên một tia ác độc, tàn nhẫn. Anh nhanh như chớp chụp lấy ly rượu thủy tinh trên quầy bar, muốn đập vào đầu người bên kia.
Thế nhưng khi tay anh vừa giơ lên, còn chưa kịp đập trúng người kia, ngoài ý muốn lại bị một bàn tay trắng nõn từ bên cạnh cản lại, bàn tay nhỏ kia nắm chặt lấy cổ tay anh, một giọng nói trong trẻo trộn lẫn lo lắng xen vào:
- Cảnh Ngân dừng tay!
Cảnh Ngân nghe tiếng mà nghi hoặc dừng lại, ác ý lan tràn trong mắt quay đầu nhìn "kẻ đáng ghét" đang cản trở mình.
Người vừa suýt chút nữa bị đập ly rượu cũng giật mình một chút, ngây người nhìn cô gái vừa đến, sắc mặt thay đổi 180 độ, lập tức lấy lòng:
- Tô... Tô tổng? Ngọn gió nào đưa cô qua đây vậy?
Tô Mộc ghét bỏ trừng mắt không trả lời anh ta, mà quay đầu nhìn Cảnh Ngân:
- Cậu sao rồi? Lại đang phát điên cái gì vậy?
Không khí xung quanh lập tức trở nên ngượng ngùng và kì lạ. Một người đàn ông trong đám người kia chỉ biết gượng gạo mà cười giải thích:
- Chúng tôi cũng là thấy anh ấy uống quá say, cho nên mới đi qua đây chào hỏi ôn lại chuyện cũ một chút! Ai biết... ai biết lại chọc anh ấy tức giận...
Tô Mộc một tay nhẹ nhàng giúp Cảnh Ngân vỗ lưng, cô nói với Bartender một câu:
- Lấy cho cậu ấy một cốc nước lọc!
Rồi quay đầu nhìn đám người kia, mỉm cười chế giễu:
- Đường Vệ, tôi không cần biết, cậu ghét anh ta bao nhiêu, cũng không cần biết khi Cảnh thị xảy ra chuyện các người có bao nhiêu ý muốn "bỏ đá xuống giếng" hay "thừa nước đục thả câu" . Nhưng ngay bây giờ, ngay lúc này tốt nhất nuốt những ý định đó vào cho tôi!
Đám người kia không ngờ rằng, Tô Mộc của Tô thị, tập đoàn thương mại nhất nhì toàn quốc lại đứng ra thay Cảnh Ngân nói chuyện.
Lúc này vội vàng nói liền một mạch, vừa nói vừa nâng lên một ly rượu, bộ dáng lấy lòng:
- Đây, đây thật sự là... cô hiểu lầm rồi! Chỉ thực sự là tôi chỉ tâm sự một hai câu cùng anh ấy, cũng là nói với anh ấy nói chuyện ngày mai, Ái Mỹ và Hứa Thiệu sẽ kết hôn rồi! Ai biết anh ấy lại....
Tô Mộc vừa nghe đến việc của Ái Mỹ và Hứa Thiệu sẽ kết hôn, lập tất cả hiểu rõ vấn đề, cũng biết được tại sao anh lại đột nhiên kích động như vậy. Cô nghiêng mắt nhìn thoáng qua Cảnh Ngân đang say khướt một chút, rồi lại quay đầu nhìn đám người kia, ánh mắt lạnh lùng, thái độ hết sức bình tĩnh mà nói với Bartender phía sau:
- Lấy hết tất cả rượu mạnh nhất trên quầy của anh xuống đây cho tôi!
Bartender không hiểu lắm, nhưng bởi vì những người ở đây ra vào đều là người có tiền và quyền cao chức trọng, cho nên ý của họ đều sẽ được tuyệt đối phục vụ. Bartender nhanh chóng đem hết rượu mạnh trên tủ phía sau lưng anh ta đến.
- Đây thưa tiểu thư!
Đám người Đường Vệ cũng mờ mịt, ngay lúc bọn họ vẫn còn đang ngốc mà nhìn mấy chai rượu trên bàn, Tô Mộc đã lấy hai chai rượu mạnh gần nhất, ngón tay trắng nõn thon dài mở nắp chai ra, rồi giơ tay chỉ Đường Vệ:
- Tất cả rượu này, một mình Đường tổng phải uống hết, nếu không... hạng mục Đông Phương Hải cùng hợp tác với Tô thị, không cần suy nghĩ đến nữa!!!
- Tô ... Tô tổng đây là có ý gì?
Đường Vệ bị những lời đó của cô dọa cho tỉnh cả rượu, anh ta lấp bấp không thành lời, nhìn cô rồi lại nhìn những chai rượu mạnh trên bàn.
Uống hết mấy chai rượu này, anh ta không chết thì cũng nhập viện vì ngộ độc rượu.
Người phụ nữ nào quả nhiên ác độc.
Tô Mộc không để ý đến sắc mặt xanh trắng của anh ta, cô chỉ nhún vai:
- Anh không uống? Được thôi, không uống thì không uống vậy!!!
Dứt lời, Tô Mộc quay lưng, đỡ lấy Cảnh Ngân đang say khướt dựa vào trên quầy bar, chuẩn bị rời khỏi.
Đường Vệ nhìn thấy cô dứt khoát rời đi, trong lòng gấp gấp khủng hoảng, vội vàng lớn tiếng:
- Uống, tôi uống, Tô tổng, tôi uống là được chứ gì!
Tô Mộc cười lạnh, trong ánh mắt hoảng sợ của anh ta, dìu theo Cảnh Ngân ra ngoài:
- Vậy thì uống cho hết!
Đám người bên kia không dám nói một lời, ánh mắt đầy tội nghiệp và cảm thông mà nhìn Đường Vệ bị ép uống hết cả một bàn rượu mạnh, thừa sống thiếu chết.
Đám người trong kia uống rượu đến không thiết sống, bên ngoài quán bar Cảnh Ngân được Tô Mộc dìu đi về phía hầm để xe.
Cảnh Ngân đột nhiên lại chuyển hướng, không đi vào hầm lái xe mà trầm lặng, u uất xiêu xiêu vẹo vẹo đi trên con đường lớn bên ngoài.
Người đàn ông mạnh mẽ quay đầu, Tô Mộc không giữ được anh, đành phải thở dài đi theo bên cạnh.
Cảnh Ngân cứ đi như vậy, không phương hướng, không mục đích giữa trời đêm mùa đông lạnh lẽo.
1 giờ, 2 giờ , 3 giờ...
Tô Mộc vẫn im lặng không nói một lời theo sau lưng anh.
Môi cô bị cái lạnh ban đêm thổi cho lạnh ngắt đến trắng bệch.
Cả người chốc lát lại khẽ run lên.
Người đàn ông đi bộ không mục đích thật lâu trước mặt cuối cùng cũng dừng lại, anh không quay đầu, chỉ đưa lưng về phía cô, khổ sở cười lên tiếng:
- Tô Mộc, cậu nói xem, tôi rất thất bại! Tôi là một tên thất bại, phải không?
Updated 100 Episodes
Comments