Hạ Trúc Hoa đương nhiên không hề biết đến ý đồ của Hoàng Thanh Thanh và Kiều Trân muốn mình mất mặt trước tên thiếu gia kia. Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Trúc Hoa đến đây, cũng vô tình mà biết được tên thiếu gia kia tên là Kiều Vũ Hạo, một cái tên rất đẹp.. Nhưng ngay cả Kiều phu nhân và người em họ kia cũng đã chẳng xem cô ra gì thì người này ít nhiều gì cũng giống như bọn họ, có đúng không? Rõ ràng mối hôn sự này vô lý như vậy, chẳng hiểu sao ông nội lại có thể đồng ý cơ chứ? Hạ Trúc Hoa hạ quyết tâm, cố gắng nhẫn nhịn trong vòng ba tháng thôi, ông nội cũng đã nói rồi, nếu như trong ba tháng mà bản thân cô vẫn không có chút tình cảm nào với tên thiếu gia họ Kiều này thì tất cả mọi chuyện mà cô xem như cơn ác mộng này sẽ kết thúc.
Tầng hai của căn biệt thự này cũng không có gì nổi bật hơn tầng dưới, thậm chí còn đơn sơ hơn rất nhiều, chỉ đơn giản là có hai phòng ngủ đối diện nhau, tất cả không gian còn lại chủ yếu đều là đồ trang trí. Xuyên suốt một dãy hành lang như vậy ngoài trưng bày những món đồ đắt tiền thì tóm lại cũng chẳng có gì. Theo như lời của Kiều Trân nói, bên trái chính là phòng được lão gia bố trí cho cô. Hạ Trúc Hoa không nghĩ gì nhiều mà đi vào bên trong, một mùi hương bạc hà bao trùm căn phòng cũng khiến cho cô dễ chịu hơn. Nhưng Kiều Gia sao lại bố trí cho phòng của khách ở như vậy nhỉ? Chẳng phải ông nội đã nói, lão gia Kiều Gia nhất định sẽ rất chiếu cố cô hay sao, còn đặc biệt dành riêng cho Trúc Hoa một căn phòng tùy ý cô muốn. Nhưng ở đây cô không phải là con gái hay sao, nhưng căn phòng này chỉ toàn là đồ dành cho nam?
Bầu trời bên ngoài cũng đã bắt đầu sập tối, hôm nay cả ngày ngồi xe lửa như vậy khiến Hạ Trúc Hoa cả người không còn chút sức lực nào, ngủ cũng không đủ giấc. Nhân lúc không có việc gì đặc biệt thì đánh một giấc cũng không tồi.. Không nghĩ nhiều, Trúc Hoa liền để vali sang một bên, sau đó liền đi vệ sinh cá nhân một chút, thay đồ ngủ sau đó lên giường. Nhưng cô ngàn vạn lần cũng không biết đây là phòng của Kiều Vũ Hạo, tên thiếu gia đáng ghét đã được định sẵn là chồng tương lai của cô. Chỉ là từ sáng đến giờ anh ta vẫn đang ở trên thư phòng đọc sách, sau đó giải quyết công việc cần làm vì thế mới không xuống phòng.
Sau khi Hạ Trúc Hoa ngủ đến tầm chín giờ hơn, thì cánh cửa ở căn phòng này đột nhiên được mở ra, Kiều Vũ Hạo đã làm việc xong rồi. Từ đêm hôm qua đến bây giờ anh ta chưa được nghỉ ngơi, cả cơ thể có hơi mất sức mới chịu quay về phòng để ngủ. Đèn trong phòng không bật, Kiều Vũ Hạo cũng chẳng để ý, chỉ nhanh chóng lên giường, không ngờ quay qua quay lại một hồi lại đụng trúng Hạ Trúc Hoa nằm bên cạnh. Kiều Vũ Hạo có chút ngẩn người ra, vóc dáng này chỉ có thể là con gái mà thôi. Nhưng mùi hương trên người cô ấy, mười phần thì hết mười phần giống mùi hương trên cơ thể của cô bé anh tìm bao năm qua, cực kỳ dễ chịu.
Kiều Vũ Hạo nằm suy ngẫm một chút, sau đó cũng liền ngủ quên, vòng tay vẫn còn ôm cô gái kia. Chẳng qua là lúc nhỏ, anh vô tình cứu được một cô bé, nhóc con ấy cũng có mùi hương dễ chịu như thế này, luôn khiến anh buông bỏ hết mọi khó chịu trong lòng. Vì vậy sau bao nhiêu năm lại một lần nữa khi gặp lại mùi hương này, Kiều Vũ Hạo đương nhiên rất vui vẻ, mọi mệt mỏi buồn bã trong lòng cũng chìm vào giấc ngủ.
Kiều phu nhân ở dưới nhà cùng cô cháu gái cưng rất nóng lòng chờ xem một màn kịch hay, nhưng mãi cho đến sáng hôm sau cũng chưa thấy một chút động tĩnh nào. Từ nhỏ đến lớn, Kiều Trân luôn có một mối quan hệ rất tốt với Kiều Vũ Hạo, cô ấy luôn dành một tình cảm rất đặc biệt cho người anh họ của mình. Dĩ nhiên, khi thấy Hạ Trúc Hoa cả một đêm không xuống như vậy, yên ổn ở bên trong thì rất lấy làm lạ, liền bắt đầu làm nũng với Kiều phu nhân: “Bác, con không hiểu.. Anh Hạo chẳng phải rất ghét ai xa lạ đụng vào đồ của mình sao? Chắc chắn là con nhà quê đó đã bỏ bùa mê gì cho anh của con rồi, tức chết đi được mà.”
“Tiểu Trân, con lên xem mọi chuyện như thế nào. Nên gõ cửa trước chứ đừng xông vào, bình tĩnh đi một chút nhé."
Hoàng Thanh Thanh không những không ngăn cản, mà còn rất chiều theo ý muốn của Kiều Trân, vui vẻ bảo cô ấy làm theo những gì mà mình muốn. Kiều Trân cảm thấy có hậu thuẫn, liền nhanh chân bước đi lên tầng hai, không kiêng nể gì mà gõ cửa liên hồi. Bên trong, Hạ Trúc Hoa và Kiều Vũ Hạo khi nghe thấy cũng liền tỉnh dậy. Kiều Hoa khi thấy bên cạnh mình là một người đàn ông liền có chút hốt hoảng nhìn xuống quần áo của bản thân, may là chẳng có gì xảy ra. Sau đó không vui vẻ gì mà cho Vũ Hạo một cái tát!
“Lưu manh, anh vào phòng của tôi từ bao giờ đấy?” Kiều Vũ Hạo vừa bị tát vừa bị mắng là biến thái, mới sáng sớm như vậy đương nhiên truốt không trôi cục tức này. Còn về phần Kiều Trân, cô ấy nghe bên trong có tiếng cãi nhau liền xông thẳng vào phòng, giả vờ làm nét mặt hoảng hốt: “Chị Hoa, chị vào phòng anh Hạo sao?"
Phòng anh? Có nghĩa đây là phòng của tên biến thái này? Mà tên này, ngàn vạn lần đừng nói với cô rằng đây chính là Kiều Vũ Hạo, vị hôn phu của cô sao? Kiều Vũ Hạo đưa tay lên sờ vào mặt mình, cái tát này cũng đau thật.
“Tiểu Trân, mới sáng thôi em đừng làm ồn. Mau xuống nhà đi, cô ấy không biết nên là đừng để tâm.”
Kiều Trân vốn định nói thêm mấy câu nữa, nhưng Kiều Vũ Hạo đã nói như vậy rồi thì cô ấy cũng không dám cãi, đành lẳng lặng đi ra ngoài nhưng vẫn lén lút đứng ở phía kế bên. Kiều Vũ Hạo không vui quay sang nói với Hạ Trúc Hoa: “Cái tát vừa nãy và việc cô đi lầm vào phòng tôi, tôi sẽ không tính. Còn bây giờ, cô có thể cút ra ngoài rồi chứ?"
“Anh là Kiều Vũ Hạo?” Hạ Trúc Hoa có chút không tin lắm, không tin rằng vị hôn phu của mình lại khó ưa như thế này, mặc dù đây chỉ là lần gặp đầu tiên nhưng đã để lại ấn tượng không mấy tốt rồi. Anh ta không nói năng gì, chỉ nhìn cô chăm chú. Nhưng từ hôm qua kể từ khi đến đây, cô cũng đã hạ quyết tâm rồi, không đôi co với ai cả.
“Việc đi lầm phòng, tôi xin lỗi. Nhưng anh cũng đã nằm ngủ chung với tôi mà không xin phép, việc này xem như chúng ta huề nhau. Nhưng điều làm tôi không ngờ nhất chính là, chẳng lẽ Kiều Gia danh tiếng lẫy lừng như vậy nhưng mọi người đều khó ưa như vậy à?”
Xin phép, ngủ chung cũng phải xin chép? Kiều Vũ Hạo sáng sớm đã bị chỉnh đốn liền khó chịu ra mặt, anh ta đương nhiên biết cô nhóc nhà quê trước mặt mình là vị hôn thê đã được định sẵn, lại cọc tính như vậy. Hạ Trúc Hoa vừa nói xong cũng thấy bản thân có chút nặng lời, nhưng tính tính vốn dĩ đã thẳng thắn nên cũng không che giấu được.
“Chị Hạ, tính tình của anh họ em không tốt, chị cũng đừng quá để ý nhé. Nếu chị để ý, e là tháng ngày sau này không dễ sống rồi.” Hạ Trúc Hoa vừa bước ra ngoài lại gặp phải cô em họ thân yêu của tên kia, đương nhiên cô biết rõ hôm qua đã bị em gái này chơi cho một vụ rồi, nhưng cũng may mắn là không sao.
“Vậy sao, ý cô Kiều ở đây có nghĩa là gì nhỉ? Xin lỗi nhé, tôi không quá rành về Kiều Gia, mong cô bỏ qua.”
“Chị, chị.. Mối quan hệ của tôi và anh Hạo rất tốt, muốn sống tốt thì đừng động vào tôi, an phận một chút thì may ra được làm thiếu phu nhân đấy.” Nghe câu nói này của Kiều Trân làm cho Hạ Trúc Hoa muốn nhịn cười cũng không được, liền nói lại: “Vậy cô cũng sống tốt một chút. Lão gia mười phần đã nhường ông tôi đến chín phần.. Vậy thì cô động não một chút, ai mới là người nên để ý và cẩn thận lời ăn tiếng nói một chút nhỉ?”
[ Tác giả: @seunghyunttop ]
Updated 18 Episodes
Comments
Nguyễn Thảo
em xin ghế đầu ạ
2022-05-17
1