Trong căn phòng tối tăm chàng trai thần sắc tiều tụy, đôi môi khô khốc nhợt nhạt như người chết. Cậu ngồi bất động trên sofa, cằm đặt lên đầu gối. Hai mắt nhìn chăm chăm vào điện thoại đặt trên bàn phía đối diện, nếu không phải mí mắt cậu lâu lâu lại chớp 1 cái thì chắc người khác sẽ nghĩ cậu là tượng gỗ.
Màn hình điện thoại chợt sáng lên kèm theo tiếng tinh tinh báo hiệu có tin nhắn đến , cậu đứng hình mất 2 giây sau đó vội với tay chộp lấy điện thoại. Trên mặt hiện rõ háo hức cùng mong chờ, nhưng rồi cậu lại thất vọng quẳng nó sang một bên. Là tin nhắn từ tổng đài.
Cậu úp mặt vào đầu gối, nước mắt lại bắt đầu rơi.
Bỗng đèn trong phòng sáng lên.
Thượng Quan Vân
A Ẩn, em ở nhà sao lại không bật đèn?
Thượng Quan Vân vừa bật đèn lên, liền nhìn thấy Diêu Tư Ẩn ngồi lù lù trên sofa làm anh suýt thì đứng tim.
Diêu Tư Ẩn nghe thấy giọng nói quen thuộc liền ngẩng đầu lên, hai mắt nhoè đi vì nước làm cậu không nhìn rõ người trước mặt. Vội lau đi nước mắt, khi nhìn rõ người kia môi cậu khẽ run rẩy.
Diêu Tư Ẩn
Vân, anh về rồi.
Diêu Tư Ẩn mừng rỡ reo lên, chạy tới ôm chầm lấy Thượng Quan Vân.
Thượng Quan Vân
A Ẩn. /ngập ngừng/
Mới có vài ngày không gặp thôi mà cậu đã tiều tụy hốc hác đến như vậy, Thượng Quan Vân nhìn mà không khỏi đau lòng. Bàn tay đưa lên muốn ôm lấy cậu nhưng lại do dự, cuối cùng vẫn là đẩy cậu ra.
Diêu Tư Ẩn
Vân, anh đừng đi có được không? Đừng bỏ mặc em, em không thể nào sống thiếu anh.
Diêu Tư Ẩn hai mắt long lanh nhìn anh.
Thượng Quan Vân
2 tuần sau anh và cô ấy sẽ kết hôn.
Diêu Tư Ẩn cứng người, môi cậu mím chặt nước mắt lại có xu hướng muốn trào ra.
Thượng Quan Vân
A Ẩn, hãy quên anh đi. Em đừng tự hành hạ bản thân mình nữa. Rồi sau này em sẽ gặp được người thực sự thích hợp với em thôi.
Diêu Tư Ẩn
Không, em không muốn.
Diêu Tư Ẩn lắc đầu nguầy nguậy.
Diêu Tư Ẩn
Người thích hợp với em chỉ có mình anh thôi.
Diêu Tư Ẩn
Chẳng phải người nhà bắt anh kết hôn với cô ấy vì nghĩa vụ phải sinh con nối dõi thôi sao?
Nhà Thượng Quan bao thế hệ đều nữ nhiều nam ít, đời nào cũng chỉ sinh duy nhất 1 độc đinh cứ như lời nguyền vậy. Bất hạnh thay đến lượt Thượng Quan Vân anh lại thích đàn ông, nếu không kết hôn sinh con trai duy trì nòi giống thì nhà Thượng Quan coi như tuyệt hậu.
Bây giờ là thời đại mới, tư tưởng của mọi người tuy đã hiện đại hơn. Nhưng đồng tính luyến ái vẫn là vấn đề khó công khai. Hai người có tình cảm, nhưng lại chỉ có thể lén lút không dám để người khác biết. Cuộc sống như thế thời gian ngắn còn có thể chịu được, sau 3 năm, cuối cùng Thượng Quan Vân cảm thấy mệt mỏi lại thêm gia đình hối thúc. Anh quyết định chia tay.
Nhìn các cặp đôi yêu đương công khai nắm tay đi dạo trên đường, anh cũng muốn được như vậy. Chia tay với Diêu Tư Ẩn chẳng khác nào chút đi 1 gánh nặng, cùng với mặc cảm tự ti.
Cho dù tình cảm hiện tại vẫn còn, nhưng thời gian hẳn sẽ làm nó phai nhạt đi nhanh thôi.
Thượng Quan Vân có thể dễ dàng từ bỏ như vậy, nhưng Diêu Tư Ẩn thì lại khác. Cậu đã đắm mình quá sâu rồi, chẳng thể nào dứt ra.
Diêu Tư Ẩn
Sau khi sinh được con trai, anh ly hôn với cô ấy rồi trở về với em có được không? Em sẽ luôn ở đây chờ anh.
Thượng Quan Vân
Đừng chờ, anh sẽ không trở lại đâu. Anh cũng sẽ không ly hôn.
Anh nói xong liền quay gót rời đi.
Diêu Tư Ẩn đứng thất thần nhìn theo bóng lưng của anh.
Comments