Khi nghe thấy tài xế xe nói vậy thì cô mới hoàn hồn lại và trả lời lại:
-'" À chuyện đó thì không cần đâu, dù sao thì tôi cũng không bị thương ở đâu. "
-" Như vậy sao được, dù sao cũng do tôi đã lái xe nhanh suýt tông phải cô mà. " Lưu Việt áy náy nói.
-" Cô ta nói không cần thì thôi, không cần phải dài dòng. " Người đàn ông trong xe _ Lãnh Lục Khiên nói vọng ra ngoài với chất giọng băng lãnh.
-" Nhưng mà chủ tịch...." Lưu Việt không biết phải làm sao, nhìn qua nhìn lại từ cô lại nhìn người đàn ông kia.
" Hừ, người gì đâu mà lạnh lùng, ít ra cũng phải xuống xe xin lỗi người ta một câu đi chứ. " Từ Nhiên Ngọc thầm nghĩ.
-" Thôi tôi có việc phải đi trước đây, tạm biệt anh. " Cô quay qua nói với Lưu Việt.
Lưu Việt thấy vậy thì cũng gật đầu tạm biệt cô, trước khi đi cô còn quay lại tặng cho Lãnh Lục Khiên đang ngồi trong xe một câu: " Đồ mặt lạnh khó ưa. " rồi mới rời đi.
Người tài xế nghe thấy vậy thì không khỏi run rẩy sợ hãi. Nhưng ngược lại với phản ứng của người ngoài xe, người đàn ông bên trong lại cong môi nở một nụ cười hiếm khi thấy được rồi cất lên tiếng nói: " Nhóc con đó vậy mà dám nói vậy? Đúng là có chút mới mẻ. "
" Thôi rồi, cô gái kia nói một câu rồi chạy đi như vậy liệu mình có bị chủ tịch lôi ra để trút giận hay không?!" Lưu Việt không rét mà run nhìn vào phía Lãnh Lục Khiên đang ngồi trên xe kia.
-" Còn không mau tới công ty? Hay là muốn trừ hết lương tháng này?" Lãnh Lục Khiên tặng cho tài xế một ánh mắt thân thiện.
Tại trường học.
Khi cô vừa bước vào thì đã nhận được rất nhiều ánh mắt tò mò từ phía của mọi người trong trường.
Họ tò mò không biết cô là ai, bởi lẽ lúc trước khi cô đi học thì trang điểm vừa đậm lại vừa lòe loẹt, chính vì vậy đã che đi hết gương mặt bầu bĩnh khả ái của cô.
Nay cô đi vào trường học với vẻ đẹp vốn có của mình, không hề trang điểm phấn son chút nào nên mọi người nhìn lạ, cứ tưởng là học sinh mới nhập học.
Khi cô bước vào lớp thì có vô số ánh mắt tò mò của mọi người, khi họ thấy cô ngồi vào bàn thì mới bất ngờ lên tiếng.
-'' Này bạn học ơi, có phải bạn nhầm lớp rồi không?" một nam sinh bước lại gần cô và lên tiếng.
Từ Nhiên Ngọc nhìn người kia rồi lên tiếng: " Không đâu, đây là lớp của mình mà. "
-" Vậy có phải là bạn nhầm bàn không? Bởi vì bàn này là của con nhỏ Nhiên Ngọc vừa nghèo vừa xấu mà. " nam sinh kia tiếp tục lên tiếng.
Khi cô nghe thấy vậy thì liền bật cười thành tiếng và trả lời người kia:
-" Haha! Không nhầm đâu bạn, bởi vì tôi chính là Nhiên Ngọc vừa nghèo vừa xấu xí đó. " cô vừa nói vừa híp mắt cười nhìn người kia.
Cuộc nói chuyện của hai người cũng không phải là nhỏ, chính vì vậy mà gần như là tất cả mọi người trong lớp học đều đã nghe được cuộc trò chuyện đó.
-" CÁI GÌ?! CẬU LÀ NHIÊN NGỌC?!" tất cả mọi người đều không khỏi bất ngờ mà đồng thanh thốt lên.
Thấy mọi người bất ngờ như vậy Từ Nhiên Ngọc cũng chỉ cười nhẹ một cái rồi bắt đầu lấy sách ra đọc lại bài.
...------------------------------...
Một giờ học cũng đã nhanh chóng qua đi, và giờ cũng đã tới giờ ra chơi.
Từ Nhiên Ngọc vừa đi tới căng tin vừa thầm suy nghĩ: " Nếu nhớ không lầm thì lần đầu tiên mình gặp tên tra nam cặn bã kia là vào năm 18 tuổi nhỉ? Từ giờ tới khi đó còn khoảng 3 năm, vừa hay mình cần chuẩn bị một số thứ. "
Do suy nghĩ quá nhập tâm nên cô đã va phải một người nào đó khiến cả hai đều ngã ra sàn.
Cô đứng dậy vội xoa xoa mông của bản thân bị đập không mạnh xuống sàn: " A ui đau quá. " lúc này cô mới phát hiện ra cũng có một người nữa đang ngã trên sàn, vậy là cô đưa tay ra kéo người kia dậy.
-" Mình xin lỗi, do mình suy nghĩ quá nhập tâm nên va phải cậu rồi, cậu không sao chứ?" Từ Nhiên Ngọc gãi đầu ngượng ngùng nhìn người kia.
-" K....Không sao.....c...cũng một lỗi do....mình nên...." Trầm Minh An cất một chất giọng run rẩy sợ hãi lên trả lời cô.
Cô nghe thấy âm thanh quen thuộc liền bất giác nhìn lên người kia: " Đ....Đây không phải là.....M...Minh An sao?!" cô thật sự bất ngờ, thật không ngờ là có thể gặp cô ấy sớm như vậy.
Updated 10 Episodes
Comments
Lệ Tuyết Nguyệt
Lâu rồi mới thấy Tuyết ra chap bộ này a
2022-08-12
5