Chú Nhỏ, Đừng Trêu Chọc Em Nữa!
Chapter 2
Sau một cuộc gọi thì cấp dưới của hắn đã mang đứa trẻ đến, hắn đến nhìn cũng không nhìn, trực tiếp giao cho Kha Thành.
Duật Tôn
*Đưa cho Kha Thành* Nói với chị ấy đây là con của chị.
Kha Thành
*Nhận lấy đứa trẻ, cúi xuống nhìn* Nhưng cậu tìm đâu ra một đứa trẻ...
Duật Tôn
*Ngắt lời* Anh không cần biết. Chỉ cần phối hợp với tôi diễn một màn này là được rồi.
Thà rằng nói dối để chị ấy có động lực sống tiếp, hiện thực quá là tàn nhẫn.
Hắn không thể nào mất đi người thân cuối cùng trên đời này được.
All nv ngoài lề
Y tá: *Đi tới* Bệnh nhân đã tỉnh, hai anh có muốn vào thăm không?
Duật Tôn
*Đi thẳng vào trong*
Kha Thành
*Gật đầu với y tá* Cảm ơn cô.
Trong phòng, một người phụ nữ yếu ớt đang dựa vào giường bệnh, gương mặt trắng bệch đang cố vươn tay với lấy ly nước.
Duật Tôn
*Lo lắng đi tới, đỡ Ninh Duyệt* Chị, để em lấy.
Duật Tôn
*Đưa ly nước tới rồi từ từ cho Ninh Duyệt uống*
Ninh Duyệt
*Uống xong, giọng khàn khàn lên tiếng* Nhóc...Bé con của chị...
Ninh Duyệt
*Sờ bụng phẳng lì của mình, nghĩ đến điều gì đó nên mắt đỏ hoen lên* Chị ngã mạnh như thế, có khi nào...
Duật Tôn
*Định lên tiếng thì Kha Thành đi vào nên im lặng lui ra sau*
Kha Thành
*Đi tới giường bệnh, chìa cái bọc nhỏ đang ôm ra* Vợ, em nhìn xem, con của chúng ta!
Ninh Duyệt
*Nhìn xuống, sững sờ nhưng cũng rất vui mừng, đôi mắt long lanh nước* Bé con của mẹ...
Duật Tôn
*Nhìn một cảnh gia đình hạnh phúc thì trong lòng hỗn tạp nhiều suy nghĩ*
Ninh Duyệt
*Vẫy tay với hắn* Nhóc, lại đây xem cháu gái của em
Duật Tôn
*Cười cười, đi lại nhìn thoáng chốc rồi thôi* Chị định đặt tên cho nó là gì?
Ninh Duyệt
*Nghĩ một chút rồi mỉm cười, xoa má đứa nhỏ* Lam Tịch, nhóc, đứa trẻ tên là Lam Tịch!
Hắn tự ghi nhớ cái tên này trong đầu.
Có lẽ hắn sẽ không ngờ, cái tên này về sau sẽ khắc cả vào tâm khảm hắn, khiến hắn hoàn toàn biến thành người khác.
Comments