Có khả năng mất thiên chức làm mẹ

Khi đã có chút ý thức Uyển Nhi loáng thoáng nghe được vài lời từ cuộc trò chuyện của anh ta và bác sĩ.

"Cô ta sao rồi?"

Vị nữ bác sĩ có chút ái ngại nhìn anh. Không hiểu rõ tình hình như thế nào, nhưng bà biết chắc cô gái nhỏ mình đầy thương tích đang nằm trên giường kia chính xác là bị hành hạ đánh đập mà ra. Nhưng bà thì làm được gì chứ, việc của bà là cứu sống cô, còn việc khác bà không đủ tư cách để bận tâm.

"Vết thương trên người đều đã được xử lí qua, vài ngày nữa sẽ nhanh chóng lành. Nhưng... Vùng kín lại bị xuất huyết... Có khả năng mất thiên chức làm mẹ."

Làm mẹ sao? Cô nào có tư cách ấy. Mất đi rồi cũng tốt, con của cô sẽ không phải chứng kiến cảnh mẹ mình từng bị hành hạ, lăng mạ, sỉ nhục ra sao. Chắc nó cũng không muốn có một người mẹ như cô.

"Bà về đi."

Âm thanh vang lên không nóng, không lạnh cũng chẳng có chút hối hận hay xót thương.

Hối hận sao? Xót thương sao?

Dẫu sao đó cũng không phải là con người của anh ta. Anh ta kiêu ngạo như thế nào ai cũng đều thấy, vì một người như cô mà hối hận sao? Đúng là nực cười.

Điều anh ta hối hận duy nhất chắc có lẽ chính là việc chưa thể bức chết cô để trả thù cho em gái anh ta.

Nhưng hai năm rồi, vẫn thật sự chưa đủ sao? Không lẽ cả đời cô đều chịu sự hành hạ của anh đến chết sao?

Cô cũng chỉ là một cô gái, có ước mơ, có lí tưởng, có hoài bão của riêng mình.

Nhớ...

Vào mùa hè hai năm trước, dưới tán cây ở công viên gần cô nhi viện. Hình bóng một cô gái nhỏ, ngồi ngân nga đọc từng câu thơ.

Đêm đã năm canh sao còn thao thức.

Ánh trăng vàng rọi xuống mái tóc em.

Đôi mắt tinh tú tựa ánh sao trời.

.....

Nét giọng mảnh mai, êm dịu lòng người.

Tình cờ, lại xuất hiện một cô gái khoanh tay mỉm cười tựa vai ở gốc cây sau lưng cô.

Đúng vậy, chính là Lâm Quản Đình, cô bé cũng trạc tuổi Uyển Nhi. Hôm nay, đến thăm các em nhỏ ở cô nhi viện, không hiểu sao bước chân cô lại rong rủi đến đây, vô tình gặp phải Uyển Nhi.

"Giọng cô thật ngọt"

Quản Đình nhẹ nhàng bước đến ngồi bên cạnh Uyển Nhi, không tiếc lời khen ngợi. Uyển Nhi vui lắm, lần đầu tiên có người chịu mở lời khen cô.

Đôi mắt có chút ngạc nhiên mà nhìn cô gái bên cạnh. Nhìn cô chắc hẳn là tiểu thư nhà quyền quý, trên người khắp nơi đều là đồ đáng giá, chiếc vòng cổ kim cương chắc hẳn không hề rẻ.

"Cô là..."

"Tôi là Quản Đình. Sau này cứ gọi tôi Đình Đình là được. Còn cô tên gì?"

"Tôi tên Uyển Nhi."

"Cô ở trong này sao?"

Uyển Nhi gật gật đầu nhìn Quản Đình.

Quản Đình nhìn cô một hồi, đôi mắt vương chút buồn.

"Trước kia nơi này cũng từng là nhà của tôi."

Uyển Nhi nghe thấy, liền nhìn cô. Nhà cô sao? Nhìn cô cao sang như thế? Nơi này thật sự từng là nhà của cô? Chắc là cô tốt số được một nhà giàu có nào đó nhận nuôi rồi.

Nhìn lại mình, Uyển Nhi không may mắn như thế.

Quản Đình thấy ánh mắt của Uyển Nhi như sắp rớt ra trên người mình, mỉm cười ôn nhu mà nhìn cô.

"Cô đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi... Lúc nhỏ, mẹ tôi vì sinh khó mà qua đời, đứa con ngoài gia thú như tôi lại không được cha thừa nhận, nên bác sĩ mới đành đem tôi vào đây. Chỉ là không ngờ, tôi còn có một người anh trai, sau khi cha mất, anh ấy cùng mẹ mình đến đây đón tôi về nhà. Nói rằng cha tôi trước khi chết muốn bà ta thay ông bù đắp cho tôi. Trẻ con mà, nghe sẽ được yêu thương ai mà không thích, tôi liền không mảy may suy nghĩ mà đồng ý. Nhưng sau này tôi mới biết, bà ta đón tôi về là vì cha đã để lại cho tôi một số tài sản, chắc là ông ấy hối hận rồi. Hối hận vì đã bỏ rơi mẹ con tôi trong lúc khó khăn nhất, đau khổ nhất. Bà ta ngoài mặt thì lo lắng chăm sóc cho tôi chẳng khác nào con ruột, nhưng sau lưng lại âm thầm tìm cách dụ dỗ tôi, thậm chí là ép buộc tôi chuyển giao quyền thừa kế. Người ta hay nói mấy đời bánh đúc có xương,....Quả là không sai. Nếu không có anh hai, có lẽ tôi bỏ đi hoặc bị ném ra căn nhà đó từ lâu rồi. Trên đời này, vẫn còn xót lại một người thật lòng yêu thương tôi."

Lúc đó Uyển Nhi chỉ nghĩ rằng "Cuộc sống nhà giàu cũng không vui chút nào". Cô chỉ ước sau này mình có thể trở thành một phát thanh viên mà thôi, đem giọng đọc của mình góp vào niềm vui nhỏ của mọi người. Tuy nhỏ bé một chút nhưng được tự do, tự tại, làm điều mình thích như vậy đã hạnh phúc lắm rồi.

"Còn cô, cô dự định sẽ làm gì?"

"Tôi không biết cha mẹ mình là ai. Tôi chỉ biết bao nhiêu năm qua tôi lớn lên ở nơi này, nơi đây chính là nhà của mình."

"Cô chưa từng có ý nghĩ tìm lại gia đình của mình sao?"

"Tìm làm gì chứ? Không phải họ bỏ tôi lại sao? Tại sao lại phải đi tìm người mà họ không còn cần đến mình nữa?"

"Nhỡ họ có nỗi khổ gì thì sao?"

"Khổ đến mấy, cũng không ai nhẫn tâm bỏ lại khúc ruột của mình cả."

....

"Quản Đình, chờ mình với."

Quản Nhạc ngồi cạnh mép giường lạnh lẽo mà nhìn cô nhíu mày.

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Kiểu này mụ già kia giết QĐ cướp phần tài sản thừa kế rồi

2022-08-23

21

Anonymous

Anonymous

hay

2022-08-07

1

Thư

Thư

Mạnh mẽ lên chị bé ơi.... 💪💪

2022-07-18

8

Toàn bộ
Chapter
1 Tại sao lại bức chết em ấy?
2 Chết rồi sẽ được tự do
3 Vậy cô giết tôi đi
4 Chết sao? Tôi rất muốn
5 Xuân dược
6 Kì Hân đánh cô?
7 Anh đụng trúng đầu ở đâu rồi phải không?
8 Phương Nhã, bà không đủ tư cách
9 Ô ế
10 Có khả năng mất thiên chức làm mẹ
11 Ôn nhu dịu dàng
12 Muốn được ra ngoài
13 Tôi đưa cô ra ngoài
14 Anh thay đổi rồi
15 Điều tra lại cái chết năm xưa
16 Hoàng Long xuất hiện
17 Phương Nhã đe dọa
18 Trả hết đồ anh mua
19 Cho em
20 Lớn rồi vẫn xem phim hoạt hình
21 Tô Hựu giải vây
22 Tức giận (H)
23 Đêm dài mệt mỏi (H)
24 Muốn chạy sao (H)
25 Tôi thiếu tiền
26 Không có nhà để về
27 Không đủ tư cách?
28 Bắt cóc
29 Bữa cơm này con không nuốt nổi
30 Ép Quản Nhạc lấy Kì Hân, trả tôi sự tự do
31 Tôi xin lỗi
32 Im lặng nào (H nhẹ)
33 Đúng là rất ngọt (H)
34 Em tự mình vận động đi (H)
35 Cô gái bên cạnh Hoàng Long
36 Không thể kết hôn với Kì Hân
37 Không thể tin đó là mẹ mình
38 Tôi đi cùng em
39 Cô từng yêu ai chưa?
40 Uyển Nhi, tôi có thể để em đi
41 Về nhà thôi
42 Tôi cho em danh phận
43 Em có yêu tôi không?
44 Tôi cho em danh phận. Em cho tôi mái nhà
45 Bà dễ tin người đến vậy
46 Bánh của em
47 Chúc em tìm được người thích hợp
48 Uyển Nhi, giúp anh (H)
49 Gậy ông đập lưng ông (H)
50 Muốn tìm người chết thay?
51 Tình nhân nhỏ
52 Đem cơm cho anh
53 Không hợp khẩu vị
54 Anh khóa cửa rồi (H)
55 Không trốn nữa sao?(H)
56 Kì Hân gặp tai nạn (H)
57 Câu hỏi khó trả lời
58 Bưu kiện nạp danh
59 Uyển Nhi, dọn qua phòng anh
60 Thật sự là mẹ sao?
61 Chồng không thể nhường
62 Người năm xưa trở về
63 Đình Đình là ai? Tôi không biết
64 Nợ em một lời yêu
65 Đứa em gái thất lạc?
66 Bí mật nhỏ
67 Bí mật nhỏ xem ra khó giữ rồi
68 Giận rồi
69 Em nhột (H)
70 Mang thai
71 Vợ tôi, tôi tự lo được
72 Nấu cơm cho vợ
73 Chỉ là nhầm lẫn thôi phải không?
74 Có chết cũng phải nắm tay em
75 Muốn gặm nó
76 Uyển Nhi thật sự bị bệnh sao?
77 Lựa chọn
78 Cô biết cả rồi
79 Uyển Nhi hay là chúng ta làm hóa trị đi được không?
80 Em vẫn là muốn bỏ lại anh
81 Cấp cứu
82 Không biết sống chết thế nào
83 Hạnh phúc (end)
84 LỜI CẢM ƠN VÀ GIỚI THIỆU TRUYỆN MỚI
Chapter

Updated 84 Episodes

1
Tại sao lại bức chết em ấy?
2
Chết rồi sẽ được tự do
3
Vậy cô giết tôi đi
4
Chết sao? Tôi rất muốn
5
Xuân dược
6
Kì Hân đánh cô?
7
Anh đụng trúng đầu ở đâu rồi phải không?
8
Phương Nhã, bà không đủ tư cách
9
Ô ế
10
Có khả năng mất thiên chức làm mẹ
11
Ôn nhu dịu dàng
12
Muốn được ra ngoài
13
Tôi đưa cô ra ngoài
14
Anh thay đổi rồi
15
Điều tra lại cái chết năm xưa
16
Hoàng Long xuất hiện
17
Phương Nhã đe dọa
18
Trả hết đồ anh mua
19
Cho em
20
Lớn rồi vẫn xem phim hoạt hình
21
Tô Hựu giải vây
22
Tức giận (H)
23
Đêm dài mệt mỏi (H)
24
Muốn chạy sao (H)
25
Tôi thiếu tiền
26
Không có nhà để về
27
Không đủ tư cách?
28
Bắt cóc
29
Bữa cơm này con không nuốt nổi
30
Ép Quản Nhạc lấy Kì Hân, trả tôi sự tự do
31
Tôi xin lỗi
32
Im lặng nào (H nhẹ)
33
Đúng là rất ngọt (H)
34
Em tự mình vận động đi (H)
35
Cô gái bên cạnh Hoàng Long
36
Không thể kết hôn với Kì Hân
37
Không thể tin đó là mẹ mình
38
Tôi đi cùng em
39
Cô từng yêu ai chưa?
40
Uyển Nhi, tôi có thể để em đi
41
Về nhà thôi
42
Tôi cho em danh phận
43
Em có yêu tôi không?
44
Tôi cho em danh phận. Em cho tôi mái nhà
45
Bà dễ tin người đến vậy
46
Bánh của em
47
Chúc em tìm được người thích hợp
48
Uyển Nhi, giúp anh (H)
49
Gậy ông đập lưng ông (H)
50
Muốn tìm người chết thay?
51
Tình nhân nhỏ
52
Đem cơm cho anh
53
Không hợp khẩu vị
54
Anh khóa cửa rồi (H)
55
Không trốn nữa sao?(H)
56
Kì Hân gặp tai nạn (H)
57
Câu hỏi khó trả lời
58
Bưu kiện nạp danh
59
Uyển Nhi, dọn qua phòng anh
60
Thật sự là mẹ sao?
61
Chồng không thể nhường
62
Người năm xưa trở về
63
Đình Đình là ai? Tôi không biết
64
Nợ em một lời yêu
65
Đứa em gái thất lạc?
66
Bí mật nhỏ
67
Bí mật nhỏ xem ra khó giữ rồi
68
Giận rồi
69
Em nhột (H)
70
Mang thai
71
Vợ tôi, tôi tự lo được
72
Nấu cơm cho vợ
73
Chỉ là nhầm lẫn thôi phải không?
74
Có chết cũng phải nắm tay em
75
Muốn gặm nó
76
Uyển Nhi thật sự bị bệnh sao?
77
Lựa chọn
78
Cô biết cả rồi
79
Uyển Nhi hay là chúng ta làm hóa trị đi được không?
80
Em vẫn là muốn bỏ lại anh
81
Cấp cứu
82
Không biết sống chết thế nào
83
Hạnh phúc (end)
84
LỜI CẢM ƠN VÀ GIỚI THIỆU TRUYỆN MỚI

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play