Chap 14: Tôi lại muốn rồi (H)

Cứ nhớ đi nhớ lại cảnh tượng thằng nghiện đó kéo Huyền Anh vào trong phòng rồi giở trò bẩn thỉu lên cơ thể bất tỉnh của con bé là tôi lại sôi máu...

Thử nghĩ xem, mình chỉ có thể trơ mắt nhìn và không làm gì được... cảm giác ấy thật đáng căm hận biết bao...

Và lại, tôi chỉ bỏ một lượng nhỏ thủy ngân vài bát soup của anh ta, ăn một lần cũng không sao cả. Cho nên tôi mới không ngần ngại bưng lên uống.

Nhưng ai biết tên mặt liệt này lại đoán ra được kia chứ. Chẳng lẽ đâu đâu ở trong lâu đài đều có lắp camera ngầm à?

"Trân, đừng có nghĩ mình không còn người thân là tôi không uy hiếp được em. Và em đừng quên, mình được những ai nuôi nấng." Châu Mặc Lâm vừa mân mê tóc tôi vừa buông lời đe dọa.

Tôi giật mình, định nhổm dậy nhưng bị hắn giữ chặt, người tôi không thể nhúc nhích được.

"Anh đã làm gì những người ở trại trẻ mồ côi." Tôi nôn nóng hỏi.

"Bây giờ em hỏi câu này có quá muộn rồi không?"

"Anh!"

"Nếu em ngoan ngoãn và tuyệt đối phục tùng tôi vô điều kiện, tôi sẽ tha mạng cho họ."

Tức thật, sao tôi có thể quên mất rằng ngoài Huyền Anh ra mình còn có các mẹ và các em ở trại trẻ mồ côi. Bây giờ thì hay rồi, bị Châu Mặc Lâm biết được và nắm thóp, tôi bất giác thầm chửi rủa trong lòng.

Ngoài cách xuống nước nài nỉ xin tha, đúng là tôi chẳng có cách nào khác cả.

"Anh tha cho họ, tôi tuyệt đối nghe lời anh." Tôi vẫn bị Châu Mặc Lâm giữ chặt người, ngồi bất động trên đùi hắn. Và tôi bỗng hiểu ra, đây là hành động hắn ta ngầm báo cho tôi biết, tôi vốn không có tư cách đặt điều kiện với hắn.

Tôi nghiến răng nói khẽ thêm lần nữa: "Tôi sẽ nghe theo lời anh, xin anh đừng gây khó dễ cho họ. Đừng kéo người vô tội vào, họ không liên quan gì đến chuyện này."

Tay Châu Mặc Lâm đang siết eo tôi từ từ thả lỏng. Nhưng hắn không buông hẳn ra mà thầm thì vào tai tôi.

"Làm sao giờ? Tôi lại muốn em rồi."

Ngay lập tức cả người tôi cứng ngắc. Châu Mặc Lâm bế tôi lên, đi vào bên trong...

"Cởi đồ đi, tôi sẽ làm nhanh thôi."

Phát hiện chân mình đã sớm tê dại, tôi nhắm mắt bất lực cởi từng cúc một trên chiếc áo sơ mi đen. Tôi không thể chống cự hắn, cũng không thể thoát khỏi hắn. Giờ đây... tôi đã là cá trong chậu, chim trong lồng tùy ý để Châu Mặc Lâm bày bố.

Rất nhanh quần áo trên người tôi được cởi ra và hắn cũng vậy.

Không có màn dạo đầu, anh ta gấp gáp đi vào cơ thể khô không khốc của tôi.

"Đau quá! Đau chết mất! Xin anh hãy nhẹ nhàng thôi."

"Tôi muốn nặng hay nhẹ là việc của tôi, em không có quyền lên tiếng ở đây." Châu Mặc Lâm hôn lên những giọt nước mắt tuôn rơi từ khóe mi tôi, giọng hắn vẫn lạnh lùng như cũ xen lẫn sự bá đạo không thể xem nhẹ.

"Tôi sai rồi. Thà rằng anh giết tôi luôn đi cho nhanh."

"Giết em? Trân, như thế dễ dàng cho em quá. Em phải sống để tôi dày vò em cả đời như thế này chứ." Anh ta vừa nói bên tai tôi vừa mạnh mẽ đi vào.

Tôi sắp không xong rồi!

Đau! Đau không khác gì lần đầu! Tiểu thuyết ngôn tình toàn là lừa bịp! Người ta nói chỉ đau đúng mỗi lần đầu, nhưng sao sang đến lần thứ hai tôi vẫn thấy đau đớn như vậy? Có lẽ nào vì đây là người mình không có tình cảm nên nó đau đớn nhường này sao?

Phải rồi, chính là vậy đó. Một người dùng cường quyền để cưỡng ép người khác thì sao có thể khiến người bị cưỡng ép như tôi cúi đầu khuất phục được.

Mặc cho anh ta làm loạn trên thân thể mình, tôi nằm im không nhúc nhích, ngậm chặt miệng không thèm xin tha. Và cuối cùng nhắm mắt lại như bị rút cạn linh hồn...

Để xem, anh ta có hứng thú với cái xác chết này không.

Châu Mặc Lâm dừng tất cả động tác, anh ta xoay mặt tôi, ép tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta.

"Em không phục?"

Không khí lạnh lẽo và chết chóc đang bao trùm lên người, tôi bình thản mở mắt nhìn anh ta.

"Sau khi gây ra biết bao nhiêu là chuyện trên người tôi... Anh nghĩ xem, tôi có nên phục anh không?"

"Cô gái nhỏ, em lại không ngoan nữa rồi."

"Anh lại lấy người trong trại trẻ mồ côi ép tôi chứ gì? Vậy thì cứ làm đi, ngày họ không còn cũng là ngày tôi sẽ ch... "

Nhưng Châu Mặc Lâm dùng ngón trỏ chặn miệng tôi lại.

"Suỵt! Em đừng có nghĩ làm thế tôi sẽ buông tha cho em, cũng đừng nghĩ người chết rồi là đã hết. Tôi được biết em vẫn giữ hũ tro cốt của cô em gái, sẽ thế nào nếu tôi cho người mang thứ đó đi?"

Một sự uy hiếp tuyệt đối!

Mặt tôi hoàn toàn trắng bệch như tượng sáp... Tôi... vĩnh viễn không đời nào có thể đấu lại anh ta.

"Không! Anh đừng làm thế! Tôi sẽ ngoan thật mà!" Châu Mặc Lâm không tin vẫn chau mày nhìn tôi. Để tăng thêm sức thuyết phục, tôi giơ ngón giữa và ngón trỏ lên cao. "Tôi thề, tôi hứa, tôi đảm bảo mình không bao giờ làm trái ý của anh."

"Kể cả khi tôi làm thế này với em?"

Hắn nâng đùi tôi lên khiến cho vật nam tính đẩy vào sâu thêm...

Chapter
1 Chương 1: Cứu người, người trả oán
2 Chương 2: Cứu người, người trả oán (2)
3 Chương 3: Huyền Trân - Huyền Anh
4 Chương 4: Người đàn ông thần bí
5 Chương 5: Bị ép làm đầy tớ
6 Chương 6: Cướp đoạt
7 Chap 7: Bi kịch bắt đầu
8 Chương 8: Các người đã nói gì với Huyền Anh?
9 Chương 9: Kết quả khám nghiệm
10 Chương 10: Tâm trí rối bời
11 Chương 11: Lực bất tòng tâm
12 Chương 12: Quay về
13 Chương 13: Bỏ thuốc
14 Chap 14: Tôi lại muốn rồi (H)
15 Chap 15: Nhẫn nhịn (H)
16 Chương 16: Mơ hồ
17 Chương 17: Trở thành người phụ nữ của hắn
18 Chương 18: Mục đích thật sự của Châu Mặc Lâm
19 Chương 19: Đi Manila
20 Chương 20: Rượt đuổi trong đêm
21 Chương 21: Đụng độ
22 Chương 22: Thú cưng
23 Chương 23: Người bạn nhỏ tuổi
24 Chương 24: Bị thương nặng
25 Chương 25: Rời đi
26 Chương 26: Cõi lòng nặng trĩu
27 Chương 27: Rời khỏi Manila
28 Chương 28: Tàn nhẫn
29 Chương 29: Thoát thân
30 Chương 30: Châu Kiến Thành
31 Chương 31: Châu Kiến Thành (2)
32 Chương 32: Châu Mặc Lâm nổi giận
33 Chương 33: Băn khoăn
34 Chương 34: Tâm tư
35 Chương 35: Môi hôn dưới bình minh
36 Chương 36: Ân cần
37 Chap 37: Ghen
38 Chương 38: Cưng chiều
39 Chương 39: Cảm giác khó hiểu
40 Chương 40: Tôi thích em
41 Chương 41: Phức tạp
42 Chương 42: Hắn biến thái (H)
43 Chương 43: Săn sóc
44 Chương 44: Quan tâm
45 Chương 45: Tâm sự cùng hắn
46 Chương 46: Huyền Trân dao động
47 Chương 47: Phức tạp
48 Chương 48: Cơn giận của Huyền Trân
49 Chương 49: Thì ra chỉ là thế thân
50 Chương 50: Một thế thân, không hơn không kém
51 Chương 51: Cảm giác 'có gì đó'
52 Chương 52: Đè nén
53 Chương 53: Đến Miến Điện
54 Chương 54: Đến Miến Điện (2)
55 Chương 55: Sóng ngầm
56 Chương 56: Kaito Kid phiên bản đời thực
57 Chương 57: Anh là ai?
58 Chương 58: Hàn Thiên Lãnh
59 Chương 59: Churai
60 Chương 60: Eric
61 Chương 61: Chống trả
62 Chương 62: Buông xuôi
63 Chương 63: Dây phải kẻ ấu trĩ
64 Chương 64: Tại sao?
65 Chương 65: Bị dồn tới đường cùng
66 Chương 66: Bôi thuốc
67 Chương 67: Thời khắc cuối cùng
68 Chương 68: Đánh cược
69 Chương 69: Quay trở lại
70 Chương 70: Chủ động lấy lòng
71 Chương 71: Sướng cái đầu nhà anh! (H)
72 Chương 72: Không được! (H)
73 Chương 73: Châu phu nhân
74 Chương 74: Châu phu nhân (2)
75 Chương 75: Châu phu nhân (3)
76 Chương 76: Châu phu nhân (4)
77 Chương 77: Nhìn thế nào cũng thấy giống con dâu ra mắt mẹ chồng tương lai
78 Chương 78: Bữa cơm bất ổn
79 Chương 79: Châu lão gia lộ diện
80 Chương 80: Vậy mà cô thật sự để ý
81 Chương 81: Chọc giận
82 Chương 82: Nước mắt đã rơi
83 Chương 83: Giấc mộng
84 Chương 84: Em đừng uống thuốc nữa
85 Chương 85: Thừa nhận
86 Chương 86: Mặt dày mày dạn
87 Chương 87: Nghi ngờ
88 Chương 88
89 Chương 89: Karaoke là cái gì thế?
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94: Hứa Vũ Nhan
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97: Victorique
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126: Váy cưới
127 Chương 127: THE END
128 Ngoại truyện 1: Ấn tượng trong tôi về cô ấy là
129 Ngoại truyện 2: Ấn tượng trong tôi về cô ấy là (2)
130 Thông báo và dự định tương lai
Chapter

Updated 130 Episodes

1
Chương 1: Cứu người, người trả oán
2
Chương 2: Cứu người, người trả oán (2)
3
Chương 3: Huyền Trân - Huyền Anh
4
Chương 4: Người đàn ông thần bí
5
Chương 5: Bị ép làm đầy tớ
6
Chương 6: Cướp đoạt
7
Chap 7: Bi kịch bắt đầu
8
Chương 8: Các người đã nói gì với Huyền Anh?
9
Chương 9: Kết quả khám nghiệm
10
Chương 10: Tâm trí rối bời
11
Chương 11: Lực bất tòng tâm
12
Chương 12: Quay về
13
Chương 13: Bỏ thuốc
14
Chap 14: Tôi lại muốn rồi (H)
15
Chap 15: Nhẫn nhịn (H)
16
Chương 16: Mơ hồ
17
Chương 17: Trở thành người phụ nữ của hắn
18
Chương 18: Mục đích thật sự của Châu Mặc Lâm
19
Chương 19: Đi Manila
20
Chương 20: Rượt đuổi trong đêm
21
Chương 21: Đụng độ
22
Chương 22: Thú cưng
23
Chương 23: Người bạn nhỏ tuổi
24
Chương 24: Bị thương nặng
25
Chương 25: Rời đi
26
Chương 26: Cõi lòng nặng trĩu
27
Chương 27: Rời khỏi Manila
28
Chương 28: Tàn nhẫn
29
Chương 29: Thoát thân
30
Chương 30: Châu Kiến Thành
31
Chương 31: Châu Kiến Thành (2)
32
Chương 32: Châu Mặc Lâm nổi giận
33
Chương 33: Băn khoăn
34
Chương 34: Tâm tư
35
Chương 35: Môi hôn dưới bình minh
36
Chương 36: Ân cần
37
Chap 37: Ghen
38
Chương 38: Cưng chiều
39
Chương 39: Cảm giác khó hiểu
40
Chương 40: Tôi thích em
41
Chương 41: Phức tạp
42
Chương 42: Hắn biến thái (H)
43
Chương 43: Săn sóc
44
Chương 44: Quan tâm
45
Chương 45: Tâm sự cùng hắn
46
Chương 46: Huyền Trân dao động
47
Chương 47: Phức tạp
48
Chương 48: Cơn giận của Huyền Trân
49
Chương 49: Thì ra chỉ là thế thân
50
Chương 50: Một thế thân, không hơn không kém
51
Chương 51: Cảm giác 'có gì đó'
52
Chương 52: Đè nén
53
Chương 53: Đến Miến Điện
54
Chương 54: Đến Miến Điện (2)
55
Chương 55: Sóng ngầm
56
Chương 56: Kaito Kid phiên bản đời thực
57
Chương 57: Anh là ai?
58
Chương 58: Hàn Thiên Lãnh
59
Chương 59: Churai
60
Chương 60: Eric
61
Chương 61: Chống trả
62
Chương 62: Buông xuôi
63
Chương 63: Dây phải kẻ ấu trĩ
64
Chương 64: Tại sao?
65
Chương 65: Bị dồn tới đường cùng
66
Chương 66: Bôi thuốc
67
Chương 67: Thời khắc cuối cùng
68
Chương 68: Đánh cược
69
Chương 69: Quay trở lại
70
Chương 70: Chủ động lấy lòng
71
Chương 71: Sướng cái đầu nhà anh! (H)
72
Chương 72: Không được! (H)
73
Chương 73: Châu phu nhân
74
Chương 74: Châu phu nhân (2)
75
Chương 75: Châu phu nhân (3)
76
Chương 76: Châu phu nhân (4)
77
Chương 77: Nhìn thế nào cũng thấy giống con dâu ra mắt mẹ chồng tương lai
78
Chương 78: Bữa cơm bất ổn
79
Chương 79: Châu lão gia lộ diện
80
Chương 80: Vậy mà cô thật sự để ý
81
Chương 81: Chọc giận
82
Chương 82: Nước mắt đã rơi
83
Chương 83: Giấc mộng
84
Chương 84: Em đừng uống thuốc nữa
85
Chương 85: Thừa nhận
86
Chương 86: Mặt dày mày dạn
87
Chương 87: Nghi ngờ
88
Chương 88
89
Chương 89: Karaoke là cái gì thế?
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94: Hứa Vũ Nhan
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97: Victorique
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126: Váy cưới
127
Chương 127: THE END
128
Ngoại truyện 1: Ấn tượng trong tôi về cô ấy là
129
Ngoại truyện 2: Ấn tượng trong tôi về cô ấy là (2)
130
Thông báo và dự định tương lai

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play