Điều xui xẻo nhất trong sự nghiệp đọc tiểu thuyết Boylove là gì? Không, không phải cặp đôi bạn thích âm dương cách biệt đâu. Cũng chẳng phải Sad Ending hay Death Ending hay gì đó, mà là chứng kiến nhân vật bạn thích từ đầu tới cuối phải chịu khổ chịu cực, bị chèn ép, bị bắt nạt, bị đổ lỗi trong khi bản thân bạn, một độc giả, bất lực đứng nhìn và chẳng làm được gì để thay đổi điều đó. Hình ảnh Lucas bị trói trên ghế, bị rạch tay để lấy máu, rồi nụ cười đầy chua chát mỗi khi nhìn vào con dao găm từng được coi là món quà kỷ niệm Vega tặng, thậm chí cả khoảnh khắc cuối cùng khi lưỡi kiếm của Vega đâm xuyên qua trái tim của Lucas... Mọi thứ đều sống động, hệt như một thước phim chạy xuyên qua tâm trí Eon, thậm chí cậu còn cảm thấy bản thân được tận mắt chứng kiến từng mốc thời gian đầy máu và nước mắt trong cuộc đời của Lucas vậy. Eon tiến về phía xác của Lucas, sau đó nhìn về hướng Vega với Evis đang ôm lấy nhau. Cậu ngồi xuống bên cạnh Lucas. Lúc bấy giờ, có lẽ con người này vẫn còn một chút hơi thở, vẫn có thể cứu chữa được. Nhưng cái cặp đôi chết tiệt kia lại bận ôm ấp nhau và để thân xác của con người này cứ thế mà lạnh dần đi.
- Xin lỗi... Xin lỗi Lucas...
Eon nức nở, cố gắng đưa bàn tay trong suốt của mình tới gần gò má của Lucas. Cậu biết mà, đây không phải sự thật, nhưng cậu vẫn muốn làm gì đó cho người con trai này. Bởi lẽ, Lucas, một nhân vật trong tiểu thuyết, một nhân vật không có thật, thực sự đã cứu vớt cuộc đời của Eon. Ngay vào những lúc cậu suy sụp, hay thậm chí là muốn chết quách đi cho xong, hình ảnh một Lucas kiên cường chống chịu luôn hiện lên, khiến Eon có động lực để sống tiếp, chí ít là để thấy được một cái kết trọn vẹn. Eon cúi xuống hôn lên trán người nọ:
- Cảm ơn cậu... Cảm ơn vì đã được sinh ra\, cảm ơn vì đã sống. Lucas\, cảm ơn cậu. Sự tồn tại của cậu... chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của đời tôi.
Khung cảnh trước mắt Eon ngay khi cậu nói dứt câu lập tức nứt ra rồi vỡ thành những mảnh tinh thể bé nhỏ, bay lượn trong không gian tràn ngập ánh sáng. Eon nghĩ, chắc cậu thực sự đã chết rồi. Bị đẩy xuống lòng đường giữa một ngày mưa tầm tã, hẳn là một chiếc xe tải vụt tới đã chèn chết cậu dưới bánh xe, chứ không ngã úp mặt xuống nước hôn mê bất tỉnh rồi qua đời luôn vì ngạt thở thì nghe nó... nhục quá. Nhưng tóm lại nếu cậu không chết thì đã không tới đây. Ôi, hai mươi cái xuân xanh chưa kịp làm gì đã đứt quãng. Quá buồn. Trong lúc Eon đang than thở các kiểu thì có tiếng đập cánh phát ra từ phía sau lưng. Một người đàn ông có mái tóc vàng với đôi mắt bị che lại bằng băng vải đen vỗ đôi cánh trắng muốt sau lưng rồi hạ xuống trước mặt Eon. Thế mà có thiên thần thật này. Chắc định dẫn cậu đi nghe phán xử rồi đầu thai sang kiếp khác đây. "Thiên thần" đứng trước mặt Eon, rút trong tay áo ra một khẩu pháo giấy rồi bắn cái đùng:
- Xin chúc mừng\, cậu là người thứ 100001 đặt chân tới ngưỡng cửa của các vị thần. Ta là Thần Không Gian Marcus.
- À... Vâng? Thế giờ tôi phải làm gì tiếp ạ?
Eon xoa xoa hai lỗ tai tê rần vì tiếng pháo, ngập ngừng hỏi vị thần kia. Nếu đây là "Thần", vậy chức còn cao hơn cả "Thiên thần" rồi còn gì. Nhưng tại sao một vị thần lại trực tiếp tới đây gặp cậu thế?
Marcus nhìn gương mặt đang hoang mang của Eon, vỗ tay một cái biến ra bàn trà với hai cái ghế. Ngài ta ngoắc ngoắc tay, ra ý bảo cậu ngồi xuống:
- Còn gì khác ngoài nói chuyện chứ.
Eon cũng ậm ừ rồi ngồi xuống. Marcus cười:
- Đừng lo\, cậu chưa chết. Nhưng để có thể thực hiện lời thỉnh cầu của cậu thì ta buộc phải đưa linh hồn cậu tới đây thôi.
- Lời thỉnh cầu... của tôi...?
- Đúng\, không phải cậu đã ước "Lucas tìm được hạnh phúc" à?
Eon ngờ ngợ hồi lâu mới giật mình nhớ ra. Đúng là cậu đã ước như thế thật. Nhưng hạnh phúc của Lucas thế nào thì phải bảo tác giả chứ, lôi cậu tới đây làm gì!? Xác không có linh hồn khác gì đã chết đâu, đã thế, giả sử người ta đưa cậu vào viện, lúc cậu nhập hồn trở lại thì cái số tiền viện phí đúng là ối trời ơi luôn. Marcus mỉm cười:
- Nhưng cậu vẫn muốn cứu Lucas\, đúng không?
- Chuyện đó... cũng không sai...
Eon nhỏ giọng. Nhưng giờ nghĩ lại, cậu bất giác không cảm thấy tự tin cho lắm về việc này. Giúp Lucas có được hạnh phúc à... Một người như cậu... có được không? Nếu thực sự được vào trong cuốn tiểu thuyết đấy thì cậu sẽ là Alpha, Omega hay Beta? Alpha... Không, cậu không nhẫn tâm đứng ngang hàng với kẻ đã làm hỏng cả cuộc đời của Lucas. Beta...? Trong thế giới "Nụ hôn Omega", Beta không chức không quyền, chỉ là những người dân bình thường và buộc phải chịu sự kiểm soát của một Alpha cố định. Tuy được tự do làm việc, sinh sống, nhưng không thể đi quá giới hạn. Vậy một dân thường Beta thì có thể làm gì để chống lại Vega, một hoàng thái tử Alpha? Omega thì càng không, không phải trong một cuốn tiểu thuyết mà Omega chỉ xếp ở dưới đáy xã hội.
- Cậu vẫn là cậu thôi.
- Ý gì đây ạ?
Câu nói của Marcus khiến Eon giật mình. Thế rồi, Marcus đứng lên, kèm theo cái nhún vai:
- Cậu không phải Alpha\, Beta hay Omega gì cả. Cậu là cậu. Đúng\, một người không chịu bất kì sự lệ thuộc nào vào bảng phân hóa\, cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi mùi hương của Alpha hay Omega. Cậu là một người "Vô tính".
- Nhưng thế có khác nào người thường đâu...
Eon thở dài. Đột nhiên, Marcus cười phá lên. Ngài ta đưa tay che mắt Eon, mỉm cười:
- Không sao\, mọi thứ đều đã nằm trong tầm kiểm soát của ta. Giờ thì đi nhanh đi\, cứu lấy Lucas của cậu. Chúng ta sẽ lại gặp nhau thôi. Ta sẽ truyền tin tới cậu sau nhé.
Updated 36 Episodes
Comments
Thần này cute vãi
2022-11-21
1